Ba Mẹ Hào Môn Và Anh Trai Lưu Lượng (Hào Môn Cha Mẹ Cùng Đỉnh Lưu Ca Ca Rốt Cuộc Tìm Được Ta)

Chương 10: Đụng độ



Editor: Trà Sữa Thêm Cheese.

Lục Vãn để chân xuống nhưng bàn tay lại không buông Triệu Yên ra.

Mắc công mình còn chưa nói xong thì người ta bỏ chạy.

Lục Vãn cúi đầu nhìn cô ta, nụ cười không chạm đến đáy mắt, âm thanh bình tĩnh: "Cô muốn làm gì thì chẳng liên quan đến tôi, tôi cũng không có hứng thú, nhưng cô đừng làm phiền tôi. Thời gian của tôi rất quý báu, không rãnh chơi đùa với cô, vì vậy có vài lời tôi phải nói rõ trước mặt tất cả các bạn học."

Lục Vãn ngừng nói, kéo người tới gần một chút: "Bất kể cô cố ý hay vô tình cũng không nên ảnh hưởng đến tôi, nếu không đừng trách tôi trở mặt mà đối xử không tốt với bạn học."

Cả lớp hoàn toàn yên tĩnh.

Mấy chị em plastic của Triệu Yên chạy tới hòa giải, chẳng những không nói chuyện, ngược lại còn... Nhìn Lục Vãn.

Dù xảy ra chuyện gì thì Lục Vãn cũng cứng vãi!

Thật sự muốn gào một câu: Đẹp trai quá!

Hay cậu ấy cũng tới kéo cà vạt mình đi, úi thấy mệ rồi, sao lại có cái suy nghĩ xấu hổ này chứ!

Mặt Triệu Yên lúc đỏ lúc trắng, môi giật giật, ngay cả việc cãi lại cũng không nói được.

Cô ta không ngờ Lục Vãn sẽ thẳng thắn như vậy, không cho cô ta một chút mặt mũi nào!

"Cô không nói câu nào, tôi sẽ xem như cô đồng ý nhé." Lục Vãn rút tay về, dưới cái nhìn chằm chằm của tất cả mọi người, cô đi về chỗ ngồi.

Sau khi ngồi xuống, cô lấy một quyển sách ra bắt đầu đọc.

Dáng vẻ bình tĩnh như người mới nói mấy lời đe dọa không phải cô vậy.

Mọi người:???

Tất cả mọi người đều kinh hoàng, ai cũng quay lại nhìn về phía một người trong cuộc khác.

Mặt Triệu Yên đỏ gay hệt như cố gắng kiềm chế cái gì đó, song lại không nói lời nào.

Theo tính tình bình thường của cô ta thì chắc chắn là có nguyên nhân gì đó, mọi người nghĩ thế.

Công bằng mà nói, dù Lục Vãn mới chuyển trường một tuần nhưng cô không phải kiểu người hay gây rắc rối.

Trái lại nữ sinh trong lớp luôn lượn qua lượn lại trước bàn của cô, hơi tích cực...

Việc này khiến mọi người nghĩ đến một vụ ở tuần trước.

Triệu Yên dẫn đầu mấy nữ sinh, xảy ra mâu thuẫn với một người chuyển trường khác.

Suýt nữa hôm đó đã có chuyện lớn.

Bình thường đám nữ sinh đó ở trong lớp cũng cực kỳ phách lối, thường xuyên sai bạn cùng lớp tới cửa hàng mua đồ uống.

Khởi nguồn là vào một buổi sáng, cái đám đó sai một nam sinh trong lớp chạy tới cửa hàng ba bận.

Lâm Niệm Niệm nói: "Làm phiền người khác là không tốt", hai bên lập tức xáp lá cà.

Lâm Niệm Niệm mở đầu, những người khác cũng tỏ ý cô nàng nói rất đúng.

Dù sao cửa hàng hơi xa khu dạy học, chỉ có mười phút giữa các tiết, còn phải chạy đi chạy lại.

Lâu lâu một lần thì còn được chứ tiết nào cũng chạy vặt sẽ rất mệt.

Vả lại muốn uống, sao không mua một lần cho xong mà muốn người khác chạy thêm vài lần.

Đa số người trong trường là thiên kim tiểu thư, nếu không cũng là thư hương thế gia nên tiểu bạch hoa nghèo khó Lâm Niệm Niệm "Vẻ ngoài yếu đuối, tính cách cứng rắn và lòng tự trọng cực mạnh" cũng rất nổi bật.

Cô ta mới chuyển trường một tuần nhưng hết sức có duyên với nam sinh, điều này khiến Triệu Yên không vui.

Lâm Niệm Niệm chất vấn Triệu Yên làm cô ta càng khó chịu.

Trưa hôm đó ở nhà ăn, một nữ sinh trong đám cố ý ngáng chân Lâm Niệm Niệm.

Vừa khéo Khương Bác Dương đi ngang qua, đỡ lấy Lâm Niệm Niệm đang bổ nhào về phía cậu ta.

Gia thế của Khương Bác Dương tốt, cơ bản là chẳng có ai ở trường dám đối đầu với cậu ta.

Khiến cậu ta bị cuốn vào, không chỉ Lâm Niệm Niệm mà mấy nữ sinh khác cũng hú hồn.

Xung quanh nín thở, chờ bão táp tới.

Ai ngờ hotboy chỉ cau mày nói: "Mẹ nó nhàm chán" rồi đi.

Nên mới không xảy ra chuyện lớn.

Bây giờ nghĩ lại, không chỉ không hợp với Lâm Niệm Niệm, Triệu Yên còn va chạm với một học sinh chuyển trường khác.

Dù bình thường tính tình cô ta có hơi tiểu thư nhưng cũng khá ổn, vụ lần này có thể cho qua không nhỉ?

Lục Vãn cũng nghe được chuyện tuần trước.

Trong tiểu thuyết Mary Sue, khi nữ chính bị người ta gây rắc rối thì chắc chắn sẽ vô tình ngã vào hoặc đụng vào người nam chính.

Cô không nghĩ gì, lúc đó chỉ lấy bài kiểm tra toán ra bắt đầu làm.

Cảm thấy chưa sảng khoái, sau khi làm xong còn lấy thêm một đề thi Lý mà làm tiếp.

Lục Vãn đang đọc sách, nam sinh ngồi trước bỗng xoay sang.

Vẻ mặt cậu ta phức tạp, muốn nói lại thôi: "Bạn Lục này, tớ có thể hỏi cậu một chuyện không?"

"Gì cơ?" Lục Vãn ngẩng đầu lên.

Nam sinh lấy can đảm: "... Cậu thích nam hay nữ vậy?"

"Nam."

Nam sinh trong lớp nghe được thì đồng loạt lộ ra vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi nam sinh phía trước thở phào thì lầm bầm: "Thật ra thì mình cũng muốn, suy cho cùng rất có cảm giác an toàn, đẹp trai quá luôn."

Lục Vãn: "..."

Lại còn phát biểu một cách mê muội như vậy nữa.

...

Trường học đào tạo cho học sinh phát triển toàn diện nên giờ ngoại khóa cũng rất phong phú.

Hai tiết cuối ngày thứ tư đều là thời gian hoạt động của câu lạc bộ.

Ở trường cấp ba trước đây của Lục Vãn, câu lạc bộ duy nhất là câu lạc bộ Phát thanh vào buổi trưa hàng ngày.

Đối diện với các kiểu câu lạc bộ, cô còn cảm thấy thích thú.

Hôm qua Tô Nhiêu gửi tin nhắn Wechat hỏi cô có muốn tới câu lạc bộ Trượt ván chơi không.

Lục Vãn đồng ý, cô cũng chẳng biết nên tham gia câu lạc bộ nào thì ok.

Trừ thành tích tốt, cô không có những tài lẽ khác.

Không tính đánh nhau.

Cáp Lợi theo sau Lục Vãn, muốn đi xem với cô.

Lúc Lục Vãn tới đã có rất nhiều học sinh chơi trên bãi đất trống.

Tô Nhiêu thấy Lục Vãn thì trượt ván về phía cô.

Hai chân cô nàng bắt chéo, lướt đến phía trước, trước khi dừng lại còn thực hiện một cú nhảy, chiếc váy vẽ thành một vòng cung, Tô Nhiêu vững vàng hạ xuống đất.

Chân Tô Nhiêu vừa dài vừa thanh mảnh thẳng tắp, tóc đen bay theo gió, cô ấy từng học múa nên động tác này vô cùng xinh đẹp.

Người trong câu lạc bộ Trượt ván ồn ào lồng lộn cả lên, dù sao thì hiếm khi Tô Nhiêu làm động tác có độ khó cao!

Cáp Lợi là "trùm xã giao" nên hiển nhiên mọi người đều biết, còn vị khác... Khá đẹp trai!

Một chân của Tô Nhiêu chống xuống đất để dừng ván trượt lại, cười hỏi: "Thế nào, kỹ thuật của tớ có thể làm huấn luyện viên của cậu chưa?"

Lục Vãn: "Rất tốt, nhưng tôi sợ tôi học không được."

Tô Nhiêu: "Không sao, chúng ta chơi ván trượt cho vui vào, rồi vui vẻ vào bệnh viện luôn."

Lục Vãn: "..."

Vậy à?

"Đùa cậu thôi, cậu yên tâm, tớ bảo đảm là sẽ che chở cho cậu, vầy đi, trước kia cậu chưa từng chơi ván trượt, cũng không có trang bị nên hôm nay cứ dùng tạm của tớ." Tô Nhiêu cười bảo.

Lục Vãn: "Còn cậu thì sao?"

Tô Nhiêu: "Tớ muốn dạy cậu mà, tớ đoán thiên phú của cậu không tồi, cậu đứng trên ván trượt thử xem sao, tớ có thể đỡ cậu."

Cằm của tất cả mọi người trong câu lạc bộ Trượt ván muốn rơi xuống đất.

Ván trượt của Tô Nhiêu là do cô ấy cố tình đặt làm, bình thường đều không cho người ngoài mượn!

Hôm nay xảy ra vụ gì đây?

Lục Vãn vừa đứng lên ván trượt thì bỗng dưng trước mặt ồn ào lên.

"Aaaa, là cậu ấy!"

"Khương Bác Dương thật tuyệt!"

"Gia thế tốt, dáng vẻ đẹp trai lại còn lạnh lùng nữa!"

Lục Vãn nghe mấy nữ sinh bàn luận, đồng thời cũng nghe được tiếng sấm, cô có linh cảm xấu.

Quả nhiên, Lục Vãn ngước mắt liền thấy Khương Bác Dương.

Tiểu thuyết vẫn y như cũ trăm phần trăm, mỗi lần người đàn ông này ra sân là mang theo một đống lời cảm thán.

Khương Bác Dương đội một cái headband màu trắng, đồ thể thao đen, trong tay còn cầm ván trượt, mặt thối nhưng trông còn giống dạng chó hình người.

Tế bào vận động của cậu ta rất tốt, cái gì cũng đã thử, bao gồm cả trượt ván.

Song tính cách của Khương Bác Dương lạnh lùng, ghét mấy hoạt động nhóm, cậu ta không gia nhập câu lạc bộ Trượt ván mà chơi một mình.

Nơi thích hợp chơi trượt ván nhất ở trong trường là mảnh đất trống này.

Đôi khi Khương Bác Dương sẽ đến nhưng cơ bản đều là lúc không có ai, Tô Nhiêu hơi bất ngờ, cô ấy cười chào hỏi: "Hi, chào cậu."

Ở trường, Khương Bác Dương không phản ứng với nữ sinh, coi như Tô Nhiêu có thể nói với cậu ta được vài câu.

"Ừ." Khương Bác Dương đáp một tiếng, tầm mắt quét qua Lục Vãn đứng trên ván trượt, cũng không dừng lại.

Cậu ta buông ván trượt xuống, chuẩn bị chơi.

Tô Nhiêu quay đầu bảo: "Lục Vãn, chúng ta thử xem."

Nghe được cái tên quen thuộc, đột nhiên Khương Bác Dương ngoảnh lại.

Cậu ta nhìn chằm chằm người đứng trên ván trượt.

Sáng nay lúc ra cửa, mẹ còn dặn cậu ta lần nữa: "Phải chăm sóc Lục Vãn, nó là cháu gái của Lục Tân Dã, thân phận không bình thường."

Khương Bác Dương phiền gần chết, cô ta là cái thá gì, dựa vào đâu mà muốn mình chú ý trông nom?

Bình thường cậu ta cảm thấy chán ghét nên cũng không xuất hiện trước mặt mẹ, vừa xuất hiện là mẹ cậu lại chỉ tay năm ngón, tiện thể cậu cũng chẳng định gặp "Lục Vãn" trong miệng bà.

Ánh mắt Khương Bác Dương không có ý tốt nhìn Lục Vãn.

Người này biết cậu ta thường tới chỗ này chơi trượt ván nên mới cố ý tới chạm mặt sao?

Rất giỏi, còn có thể khiến Tô Nhiêu dạy cô chơi trượt ván.

Cậu ta biết từ trước tới giờ, Tô Nhiêu chưa từng cho ai dùng cái ván trượt kia, nhưng như vậy thì sao, cậu ta cũng định không nể mặt người khác.

Khương Bác Dương lạnh mặt nói: "Cậu không là cái quái gì đối với tôi cả."

Lục Vãn: "..."

Dạo gần đây Tô Nhiêu đang buồn rầu một chuyện.

Lần trước cô ấy hẹn Lục Vãn đến xem mình thi hùng biện, bây giờ hẹn đối phương tới coi mình chơi trượt ván, đợt sau lại hẹn Lục Vãn đi xem mình khiêu vũ, có lộ rõ mình quá chủ động hay không nhỉ?

Cô ấy muốn bày ra mặt tốt nhất của mình để Lục Vãn có thể rung động mà chủ động bày tỏ.

Dù sao nữ sinh chọc thủng tầng giấy cũng không tốt.

Chỉ là khi nào Lục Vãn mới đưa cây kẹp đó cho cô đây.

Tô Nhiêu vừa sốt ruột vừa muốn Lục Vãn đơn giản như vậy, không giống những nam sinh khác tới tiếp cận cô ấy.

Cô ấy chưa bao giờ căng thẳng và lo được lo mất thế kia.

Hiện tại thấy hai người giằng co, Tô Nhiêu hơi kinh ngạc, tại sao Lục Vãn và Khương Bác Dương lại quen nhau?

Trông còn không vui vẻ gì, cô ấy thầm lo âu.

Lục Vãn bước xuống ván trượt, cô không muốn gặp người này một chút nào.

Coi như là đụng phải thì mọi người đều giả vờ không quen biết là tốt nhất.

Ai ngờ đối phương trực tiếp khai hỏa.

Khương Bác Dương: "Cậu đừng tưởng rằng tôi chưa kết hôn..."

Lục Vãn chợt kéo cổ áo của Khương Bác Dương, cắt đứt lời của cậu ta: "Tôi có chuyện muốn nói với cậu, đi với tôi."

Cô không muốn công khai quan hệ giữa hai người tí tẹo nào.

Cô ngại bẽ mặt, cơ bản là chẳng muốn có quan hệ với người này.

Khương Bác Dương ngu người... Chưa có ai dám kéo cổ áo cậu ta, đối phương còn là một đứa con gái?

Cậu ta bị bất ngờ nên cũng quên phản kháng, cứ để cô kéo như thế tới con đường nhỏ ở bên cạnh.

Những người ở lại hoàn toàn choáng váng.

Tình hình gì đây?

Tại sao Khương Bác Dương lại tới gây sự với bạn của Tô Nhiêu?

Người kia còn ghê hơn! Thế mà dám kéo cổ áo của trùm trường!

Đậu mé! Xảy ra chuyện gì?!

Tô Nhiêu hơi lo lắng, cô ấy muốn đi xem nhưng bị Cáp Lợi ngăn cản.

"Dù ở đây không nghe được bọn họ nói chuyện nhưng có thể nhìn thấy bóng lưng, lúc nào cũng quan sát tình hình được, nếu thật sự có chuyện xảy ra thì đi sang đó vẫn không muộn."

Cáp Lợi nhận ra dáng vẻ của hai người kia có rất nhiều chuyện muốn nói.

Cậu ta không bất ngờ lắm, bởi vì ngay từ khi nhìn thấy Lục Vãn, cậu đã biết anh Vãn không phải người bình thường, có vài người, sức hấp dẫn không phân biệt nam hay nữ.

Ngoại trừ không phải trai nằm trên thì mọi thứ đều hoàn hảo.

Thậm chí bây giờ Cáp Lợi thầm nghĩ, quả nhiên, một số người đã định sẵn là không tầm thường.