Bạn Gái Tôi Là Mèo

Chương 49: Chờ Anh về nhà



Lý Khoa dùng cả sinh mạng của mình để giải thích cái gì gọi là không làm thì sẽ không chết.

Vừa mới thả vào nhà, Vương Nhị Cẩu đã đi một vòng, Lý Khoa đối diện trực tiếp với hai cặp mắt như dao của hai người Cẩm, Kha.

Ôn Kha mài móng vuốt, lẳng lặng lên án Lý Khoa: Không phải em đã nói trước với anh là mẹ em bị dị ứng với lông mèo sao?

Ôn Cẩm hơi nới lỏng cà vạt, trong mắt đã thấp thoáng có một cơn giông bão, môi nở nụ cười gằn nhìn Lý Khoa làm cho Lý Khoa sợ hãi, run lên.

Khát vọng sống của Lý Khoa ở chương này còn mãnh liệt hơn cả chương trước, lần này anh cảm thấy mình không thể tự cứu bản thân rồi.

Mẹ Ôn dùng tay phẩy trước mũi mấy lần, mũi ngửi thấy mùi ở trong bầu không khí, lại thấy dáng vẻ lo lắng của mấy người kia thì bà liền cười, nói: "Thật ra là mẹ không bị dị ứng với lông mèo đâu.”

Ôn Cẩm & Ôn Kha: “…”

Lý Khoa ngơ ngác, trên đỉnh đầu hiện lên ba ông anh da đen với đầy dấu chấm hỏi*.

(*) Đây là một ảnh hoặc một gif để bày tỏ tâm trạng trên mạng xã hội với từ khóa 黑人问号.

Ba Ôn tằng hắng một cái, thay bà giải thích: “Khi còn bé Cẩm Cẩm sợ nhất là mèo, Kha Kha lúc nhỏ lại vô cùng thích mèo. Hai người các con lúc nhỏ không ít lần đánh nhau vì chuyện đó. Mẹ các con cũng chẳng còn cách gì tốt hơn đành nói là mình bị dị ứng lông mèo, không thể nuôi mèo trong nhà.”

“Nhưng mà,” Mẹ Ôn cười tiếp lời: “Bây giờ thấy Cẩm Cẩm không còn sợ mèo nữa, thực ra mẹ giống với Kha Kha, đều thích mấy động vật nhỏ bé. Sau này trong nhà có thể nuôi một con, các con quanh năm không có nhà, nuôi con mèo nhỏ cũng có thể chơi với ba mẹ mà."

Nghe tới câu cuối cùng, Ôn Cẩm nuốt câu “con vẫn sợ mèo” vào lòng, phản bác lại, “Lúc bọn con còn nhỏ đâu có đánh nhau, còn chưa kịp cãi nhau thì đã bị ba mẹ ngăn lại rồi.”

Lý Cẩu Đản chớp hai mắt say sưa nghe ba Ôn và mẹ Ôn nói, dáng vẻ của quần chúng cắn hạt dưa thành thật vây xem này của nó bị mẹ Ôn nhìn thấy, bà đưa tay ra vỗ vỗ bả vai nó, lôi kéo nó vào câu chuyện, "Khi Kha Kha còn nhỏ là bướng nhất, trước đây ba nó suốt ngày gọi là Kha bướng bỉnh, từ nhỏ đã thích bắt nạt anh trai mình rồi."

Ôn Cẩm bị nhắc tới chuyện hồi nhỏ, trên mặt anh sắp không nhịn nổi, vội vàng ngắt lời mẹ, giả vờ không kiên nhẫn nhìn đồng hồ rồi giục hai vị chuẩn bị nhanh lên.

Mèo Kha ngồi xổm ở cửa nhà, nhìn Lý Cẩu Đản lúc ở cùng ba mẹ, anh trai mình rất vui vẻ hòa hợp, cô không khỏi ao ước bám lên khung cửa, dùng móng vuốt nhỏ cào ra từng vệt xước.

Lý Khoa chuồn êm khỏi hiện trường, đầu tiên là vuốt mồ hôi lạnh trên trán, sau đó thừa dịp mọi người không chú ý len lén ôm mèo Kha vào phòng ngủ.

“Tiểu sư muội ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về nhé. Đồ ăn đặt ở ngoài anh dùng số của em, đợi một lát nữa người đưa đến thì em bảo người đưa đồ đặt ở cửa, không lấy được vào thì đợi anh về rồi nói. Cá nhỏ sấy khô và đồ hộp đều đặt trong ngăn kéo dưới cùng trong tủ quần áo, ổ mèo hình vỏ sò chắn ở bên ngoài.”

Nghe những lời Lý Khoa nói cứ như đang bàn giao hậu sự, nói lời trăng trối vậy, mèo Kha cho anh một vuốt lên mặt, ủ rũ không vui nói: “Em biết rồi, mọi người ra ngoài ăn cơm đi.”

Lý Khoa nắm lấy móng vuốt nhỏ của mèo Kha, xoa lớp lông mềm mại trên đầu của cô, “Vậy thì anh đi đây, em một mèo ở nhà một mình phải chú ý một chút, không được tới gần Vương Nhị Cẩu quá, nó quá ngốc, sẽ làm cho em ngốc theo đó."

“… Vậy anh tốn công lôi Nhị Cẩu đến đây làm gì?”

Khóe miệng Lý Khoa nhếch lên, nở một nụ cười mê người, “Không có Vương Nhị Cẩu thì sao em có thể cảm nhận được anh thông minh tới nhường nào.”

“…”

Mèo Kha một lần nữa dùng miêu miêu quyền vô địch đuổi Lý Khoa ra khỏi phòng ngủ, gặp được người nhà mà không thể ra nhận, đã thế còn phải nhìn người nhà và Lý Cẩu Đản tình thương mến thương, nỗi buồn phiền đó lúc này đã khá hơn nhiều.

Đoàn người đi thẳng tới nhà hàng, sau khi ăn xong, Lý Khoa trông có vẻ như ăn mà không biết mùi vị gì. Ba Ôn và mẹ Ôn đi bộ trên đường phố Thượng Hải buổi tối để tiêu cơm. Ôn Cẩm và Lý Khoa, Lý Cẩu Đản đi phía sau, bàn về “cuộc đời con người ”.

Gió đêm mùa thu ở Thượng Hải đã mang theo chút lạnh, lá cây bị gió thổi cuốn lên khỏi mặt đất, cơn gió thổi làm cho lòng người thấy u buồn không thôi vì thời gian trôi.

Lý Khoa chậm bước, nhỏ giọng thầm thì với Ôn Cẩm, “Anh nói xem, em có thể sống sót tới lúc bác trai, bác gái về thủ đô không?"

Ôn Cẩm xoa hai cùi chỏ, xoi mói tới trọng điểm trong lời của Lý Khoa, lúc này anh cười khẩy một tiếng, nói: “Ý của cậu là rất không muốn nhìn thấy ba mẹ của tôi với Tiểu Kha?”

“…” Nhất thời Lý Khoa mặt ủ mày ê.

Suy nghĩ của trai thẳng làm cho anh muốn lùi bước, nhưng khát vọng sống khiến cho anh phải tiếp tục giãy giụa, “Quen Tiểu Kha lâu như vậy thì nên gặp bác trai, bác gái, nhưng lúc này thời cơ không đúng. Anh cảm thấy với trí thông minh của Lý Cẩu Đản có thể che giấu hai bác được bao lâu?”

Lý Cẩu Đản đang cầm ốc quế ăn thì chớp mắt, hơi ấm ức, nói: “Người ta rất thông minh đó, hôm nay mèo Kha vẫn khen con mà.”

Ôn Cẩm phóng một đao bằng ánh mắt về phía Lý Khoa, anh sờ đầu Lý Cẩu Đản, nói: “Binh tới thì tướng chặn, nước tới thì đất ngăn, không có gì là không giấu giếm được cả, Cẩu Đản đã rất thông minh rồi. Hôm nay vẫn chưa hề bị lộ."

Lý Cẩu Đản dùng đầu cọ vào tay Ôn Cẩm, ánh mắt ao ước nhìn anh, “Anh ơi, em có thể ăn thêm một cái kem Cornetto này nữa không?"

Lý Khoa đen mặt, vung tay lên, “Không được!”

“Ăn thêm một cái nữa thôi mà.” Lý Cẩu Đản bĩu môi, ấm ức làm nũng, “Lý Khoa, Lý Khoa, con thật sự rất ngoan đó, ngày mai con cũng ngoan nữa, có được không.”

“Hôm nay đã ăn ba cái rồi, ăn đồ quá muộn sẽ không tiêu hóa được, không tốt cho sức khỏe. Ngày mai ngoan thì ngày mai ăn, có được không?”

“…” Lý Cẩu Đản bĩu môi, trong mắt đã bắt đầu ầng ậng nước.