Bạn Học Đánh Người Thì Đừng Vả Mặt

Chương 25: Nhược điểm của Hứa Thâm (2)



Editor: Matcha

***

Lâm Thiển cũng không biết vì sao bản thân mình lại luống cuống, dù đã suy nghĩ kĩ càng lời muốn nói thế nhưng cũng chẳng thể nào thốt ra.

Hứa Thâm cất đi động, đi tới hỏi cô: " Đi luôn sao?"

" Sao cậu lại ở đây? Đợi mình có lâu không?" Nguyên bản Lâm Thiển đang còn có ý định đến tòa nhà số 3 chờ anh.

Hứa Thâm ngẫm lại, anh tới đây từ lúc chín giờ.

" Mình cũng vừa mới đến"

" Vì sao cậu biết mình ở chỗ này?" Lâm Thiển tò mò hỏi.

Hứa Thâm giống như đang kể một câu chuyện không thể tầm thường hơn: " Ngày đó mình có đi theo cậu một đoạn"

"Cậu theo dõi mình?"

"Đừng nói một cách khó nghe đến vậy, mình có chút không yên tâm về cậu"

"Hả?"

Nhìn khuôn mặt cô lộ vẻ mê mang, Hứa Thâm bật cười: " Dù sao đi chăng nữa, cậu lớn lên cũng có mắt có mũi, một tiểu cô nương ban đêm tự đi về nhà......."

" Mình rất an toàn! Không cần cậu phải phí tâm!" Lâm Thiển vội vàng đánh gãy lời anh, chỉ là cô không rõ lắm vì điều gì mà mình có phần khẩn trương.

Ngoài ý nghĩ của Lâm Thiển, Hứa Thâm lại rất phối hợp, chỉ hỏi cô:" Cho nên hiện tại cậu muốn đi nơi nào?"

Nói đến vấn đề này Lâm Thiển mới nổi lên chút hứng thú: " Mình vô tình phát hiện ra một tiệm lẩu ở quảng trường, chất lượng đồ ăn vô cùng tốt, chúng ta thử đến đó xem"

Hứa Thâm gật đầu, sau đó bày ra tư thế 'mời'.

*

Từ tiểu khu Kim Hào Hoa tới Quảng trường Bạc Tòa cũng không tốn quá nhiều thời gian, trùng hợp nơi này gần nhà hai người nhất. Nơi ăn chơi, quần áo trang sức, dạng gì cũng có.

Lâm Thiển nhớ rằng cửa hàng kia nằm trên tầng 5 của khu nhà A, ngày đó cô cùng Ôn Ánh Tuyết là ngoài ý muốn phát hiện ra.

Mùa đông, ăn lẩu là tuyệt nhất.

Kỳ nghỉ đông cận kề, không khó để nhận ra tốp năm tốp ba thanh niên trạc tuổi Lâm thiển đi dạo quanh đây.

Người trong khu trung tâm thương mại đếm không xuể, Lâm Thiển cùng Hứa Thâm mãi mới chen được vào thang máy.

" Cậu thích ăn món gì nhất?" Đến tầng năm, Lâm Thiển có chút do dự hỏi anh.

" Không có" Hứa Thâm không hề suy nghĩ mà trả lời ngay.

" Sao cơ? Cậu không yêu thích mỹ thực?" Lâm Thiển kinh ngạc nói, bỗng dưng cô tự động liên hệ điều này với một chủ đề khác " Ngoại trừ ngủ, cái gì cậu cũng đều không quan tâm?"

" Cũng không phải" Thực ra Hứa Thâm rất thành thật tiếp lời.

Lâm Thiển ngẫm lại trong đầu, nếu Hứa Thâm không quá kén chọn thì cô sẽ gọi món mình yêu thích.

Đồng hồ đã điểm qua con số mười một, lúc này hai người mới tới tiệm lẩu mà Lâm Thiển giới thiệu. May mắn là cô tới sớm nên vẫn còn chỗ trống trong góc, nếu đến trễ hơn thì khả năng cao hai người phải đứng xếp hàng.

Khi nãy cũng đã hỏi qua, Lâm Thiển liền trực tiếp không khách khí nữa. Cô tự nhiên cầm thực đơn lên lướt nhìn qua một lượt rồi gọi món một cách hết sức thành thạo.

" Em muốn dùng loại nước dùng nào?" Người phục vụ nhẹ giọng hỏi.

"Muốn......"

Lâm Thiển còn đang suy tư thì Hứa Thâm luôn trầm mặc đột nhiên lên tiếng: " Lẩu uyên ương"

Lâm Thiển sửng sốt: " Cậu muốn thử hai loại nước dùng cùng một lúc hay sao? Cậu không thích ăn cay?"

Sắc mặt Hứa Thâm không chút dị thường: " Tên dễ nghe"

Hả?

Đầu Lâm Thiển đầy dấu chấm hỏi, làm gì có ai gọi món lại nhìn tên chứ?

Người phục vụ đứng bên cạnh không nhịn được mà phì cười.

Lâm Thiển bĩu môi, thế nhưng nghĩ đến kì thi này Hứa Thâm có tiến bộ lớn, cô không muốn cùng anh so đo, vì thế vung tay lên nói: " Vậy lấy lẩu uyên ương đi, một bên cay còn bên kia dùng nước cốt thanh đạm "

Nguyên liệu phải tự mình đi chọn lựa, qua khúc nhạc đệm này ánh mắt cô nhìn Hứa Thâm không khỏi sâu thêm vài phần.

Đến khi cô trở về bàn ăn, trên tay còn mang theo nhiều nguyên liệu phong phú, nhìn thấy chén bát trước mặt Hứa Thâm, bỗng nhiên Lâm Thiển mới hiểu ra điều gì đó.

Cô nhìn chiếc bát gia vị đủ đầy của mình, nhưng còn Hứa Thâm thì sao? Ngoại trừ một số nguyên liệu cơ bản thì cũng chỉ có thêm chút hành lá cùng rau thơm, thoạt nhìn vô cùng đơn điệu.

Lâm Thiển có một phỏng đoán khá táo bạo, thế nhưng trên khuôn mặt Hứa Thâm vẫn bình đạm như thường, cô lại không dám tùy tiện thử. Chỉ có thể chờ đến lúc thức ăn được phục vụ mang ra, khi ấy sẽ xác minh thêm lần nữa.

Hơi nóng màu trắng không ngừng bay ra, trong nồi nước sôi sùng sục, Lâm Thiển bưng lên một mâm thịt, nhúng vào phần nước dùng.

" Gia vị của nồi nước dùng được nêm nếm rất vừa phải, mau thử xem"

Từng thớ thịt được đầu bếp tỉ mỉ thái lát mỏng, chín ngay tức khắc khi vừa mới nhúng vào nồi nước dùng. Quả thực là mỹ vị nhân gian!

Nồi lẩu rực lửa nhờ những trái ớt tươi ngon, chỉ mới nhìn thôi cũng đã khiến người ta thèm thuồng xuýt xoa. Lâm Thiển vừa lòng gật đầu vì dạ dày được mỹ thực làm cho thỏa mãn.

" Nhiệt liệt chúc mừng bạn học Hứa Thâm, kì thi vừa qua đã có sự tiến bộ vượt bậc, cạn ly!" Lâm Thiển vui mừng nâng ly nước chanh mới gọi, Hứa Thâm cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mỉm cười mà phối hợp theo.

Xem ra tâm tình anh xác thực không tồi, lá gan của Lâm Thiển cũng to lên không ít. Cô nhanh tay cho đồ vào nồi lẩu, sau đó tiếp tục trò chuyện cùng anh.

" Mình không nghĩ tới luôn đó Hứa Thâm, cậu cũng không tệ như trong suy nghĩ của mình, tiếp thu bài học khá tốt"

"Là cô Lâm có cách dạy dỗ"

Hứa Thâm ăn gì cũng không hấp tấp, ngược lại anh rất thong thả ung dung.

" Là bạn học Hứa có thiên phú" Lâm Thiển vừa nói vừa trộm đánh giá động tác của Hứa Thâm.

Lúc này cô mới phát hiện, từ khi hai người bắt đầu dùng bữa, Hứa Thâm chưa một lần đụng đến nồi nước lẩu cay.

Cái phỏng đoán kia cứ lớn dần theo thời gian.

" Hương vị ở nhà hàng này thế nào?" Lâm Thiển chớp mắt hỏi.

Hứa Thâm gật gật đầu: " Không tồi."

" Đương nhiên rồi, hôm trước là mình cùng Ôn Ánh Tuyết phát hiện ra. Cậu mau nếm thử hương vị của con tôm này!" Lâm Thiển nhất quyết phải để được con tôm này vào bát Hứa Thâm.

Cô rất muốn biết rốt cuộc vì sao anh lại chọn lẩu uyên ương!

" Mình không muốn thử!" Nói thì chậm mà khi diễn ra thì rất nhanh, suýt chút nữa anh nâng bát lên chỉ để tránh xa con tôm kia.

Động tác của Lâm Thiển ngừng giữa không trung, cô nhìn anh chằm chằm, chờ anh có một lời giải thích rõ ràng.

Thời điểm Hứa Thâm có loại ngữ khí phập phồng kịch liệt này, trong chớp mắt cô thấy anh tựa như đang khẩn trương, mọi thứ khiến Lâm Thiển càng thêm chắc chắn với phỏng đoán của mình.

" Cậu không ăn sao? Không muốn thử?"

Chính Hứa Thâm cũng ý thức được bản thân mình vừa rồi thất thố, anh lập tức khôi phục lại bộ dáng vân đạm phong khinh thường ngày: "Cậu ăn đi, mình thấy cậu rất thích ăn"

Đã đến nước này, sao Lâm Thiển có thể buông thả cho anh?

" Nếm thử một chút thôi" Lâm Thiển cố ý dụ dỗ anh.

Hứa Thâm nhíu mày: "Mình không ăn cái này"

" Vì sao vậy?

" Không có vì sao"

"Thật sự?"

"Bằng không?"

Trong ánh mắt Lâm Thiển lộ ra vẻ giảo hoạt: "Hứa Thâm, có phải cậu không ăn được món có vị cay?"

Từ khi đồ ăn được mang lên, anh vẫn luôn dùng nước cốt thành đạm, rõ ràng chính là không ăn cay!

Ai có thể nghĩ đến người như Hứa Thâm lại có nhược điểm cơ chứ!

Nói Nhược điểm thì cũng hơi quá, chỉ là trước kia Lâm Thiển từng nghĩ rằng Hứa Thâm không sợ bất kì điều gì.

Hứa Thâm khụ một tiếng: " Vì thế?"

" Vì thế?" Lâm Thiển đặt con tôm Vừa nãy vào bát của mình "Nếu về sau cậu không cố gắng học tập, mình sẽ đi siêu thị mua ớt rồi tẩm bổ cho cậu"

"Hàng ngày đầu óc cậu toàn suy nghĩ những thứ vớ vẩn gì vậy?"

Hiện giờ Lâm Thiển mới bắt được nhược điểm của Hứa Thâm, cô còn đang đắc ý đấy: " Tất nhiên là vì mình muốn cậu chăm chỉ học tập rồi"

Hứa Thâm sợ ớt cay, có đòn sát thủ này, chẳng lẽ cô còn phải phát sầu vì anh nữa hay sao?

" Cô Lâm đúng là tận tâm với nghề"

Nghe thấy trong giọng nói của Hứa Thâm có chút bất đắc dĩ, Lâm Thiển càng thêm vui vẻ: " Kia........"

Không đúng!

Hứa Thâm không ăn được cay thì lần trước..........

" Nếu đã không ăn được cây thì sao hôm ấy cậu còn ăn hoành thánh, trong đó có sa tế!" Dù Lâm Thiển không dặn bà chủ cho ớt nhưng trong nước dùng vẫn có sa tế.

Hứa Thâm nhướn mày: "Cho nên liền bị dị ứng đó."

Giọng anh quá lơ đãng, giống như mình chỉ đang nói rằng 'hôm nay trời nắng đẹp', ngữ khí ấy lại khiến Lâm Thiển sửng sốt.

" Dị ứng? Nó..... có nghiêm trọng không?" Nói giỡn là một chuyện, nhưng việc này lại không thể trêu đùa.

Ban đầu Lâm Thiển chỉ cho rằng Hứa Thâm không ăn cay là do sở thích, ai ngờ anh lại dị ứng với ớt.

" Hay là........ tự cậu nhìn xem?"

Hả?

Lâm Thiển trợn mắt há mồm nhìn anh đứng dậy, đi vòng qua bàn rồi ghé sát vào người cô.

" Cậu, cậu làm gì........"

"Là cậu hỏi mình có nghiêm trọng hay không mà? Trên cổ, tự nhìn xem"

" Mình không xem!" Thấy Hứa Thâm có ý định kéo cổ áo xuống, Lâm Thiển vội vàng lấy tay che kín hai mắt mình lại.

" Chỉ còn một chút" Hứa Thâm vô cùng kiên nhẫn giải thích, một tay chống trên ghế sofa, tay kia kéo cổ áo xuống.

Từ khe hở của ngón tay Lâm Thiển vẫn có thể nhìn thấy phía bên trái cổ anh, một vài đốm đỏ còn chưa hoàn toàn biến mất.

" Cậu có thấy khó chịu không........" Cô cẩn thận dò hỏi.

"Không có, chỉ cần uống thuốc là được"

Lâm Thiển không khỏi tự trách bản thân mình: " Cậu không ăn được cay thì cứ nói thẳng ra, lại còn làm ra vẻ"

" Không phải mình sợ cậu bắt được nhược điểm của mình hay sao?" Hứa Thâm cong môi cười nhạt.

" Nhược điểm gì chứ, đây là chuyện lớn!" Lâm Thiển buồn bực đẩy anh tránh xa mình.

Hứa Thâm dựa lưng vào ghế sofa, nhu hòa nhìn chằm chằm cô: "Nếu đã như vậy, cậu còn lấy ớt để uy hiếp mình học tập nữa hay không?"

" Không cần nó thì mình vẫn còn cách khác!" Trong lúc nhất thời, Lâm Thiển cảm thấy tầm mắt mình có chút lộ liễu, vì vậy liền nhanh chóng cúi đầu.

" Cô Lâm thật lợi hại, khiến cho mình đây cũng phải bái phục"

" Cậu mau trở về chỗ........" Hai người bọn cô ngồi cạnh nhau có chút ái muội, Lâm Thiển cảm giác tim mình đang loạn nhịp, vội vã đẩy anh ra.

Hứa Thâm cũng không trêu chọc cô nữa, anh đứng dậy trở về chỗ ngồi ở phía đối diện.

Tầm mắt Lâm Thiển nâng theo động tác của anh, mới nhận ra hôm nay anh cũng mặc một chiếc áo len màu xanh biển.

Màu sắc tương đồng, hai người giống như là.........

Không được suy nghĩ lung tung!

Lâm Thiển cảm thấy không chỉ tim mình đập thình thịch mà giờ đây gương mặt cô cũng đã bắt đầu nóng rát. Cô chỉ có thể cúi đầu để giấu đi tiểu tâm tư đã sắp bại lộ.

Cái gì Hứa Thâm cũng chưa nói, ở một góc độ cô không nhìn thấy anh cũng chỉ dám lén bật cười.

*

Thời điểm bước chân rời khỏi tiệm lẩu cũng đã gần hai giờ chiều. Sáng sớm nay trước khi ra cửa Lâm Thiển từng có suy nghĩ, nếu khi ấy cô nổi hứng thì sẽ dạo chơi quanh đây, xem như là phần thưởng phụ gia. Thế nhưng trải qua chuyện vừa rồi, cái ý niệm không đáng tin cậy kia đã sớm đi vào dĩ vãng.

Chỉ có điều hai người sống chung một tiểu khu, cho dù không có ý định đi chơi thì vẫn phải đi ngang qua nơi này nơi kia. Lâm Thiển chậm chạp theo sau Hứa Thâm, cũng không rõ rốt cuộc mình rối rắm vì cái gì, nói tóm lại chính là không muốn anh quấy rầy mình.

Đương nhiên Hứa Thâm cũng nhận ra cô đang thất thần, anh không biết nói gì cho phải, có lẽ vì sợ cô không theo kịp nên cố ý đi chậm lại.

Một đường thẳng lặng im không nói, cho tới khi sắp đến giao lộ, Hứa Thâm mới mở lời đánh tan bầu không khí có chút trầm lắng: "Mình có chút chuyện muốn hỏi cậu"

" Chuyện gì?" Đáy lòng Lâm Thiển vang lên một hồi chuông báo động.

" Nếu trong kì nghỉ mình gặp vấn đề nan giải với một số bài tập thì sao?"

Tác giả có điều muốn nói:

Thâm ca đang download vô số kịch bản.....

***

Mai mình sẽ đăng bù thêm 1 chương nhé. Lịch đăng dạo này không cố định được đâu. Mong mọi người thông cảm