Tâm tư Lâm Thiển lơ lửng trên không trung, duy chỉ sót lại một sợi tơ, cô còn chẳng thể nói ra hai từ " cố lên ", ánh mắt mang theo chút hi vọng nhìn Hứa Thâm.
Cô không để bụng chuyện thắng thua, đến khi hiệp hai bắt đầu, cô bất chợt lo lắng, nếu như Tề Lập Viễn cùng Hứa Thâm có bất kỳ va chạm nào thì sao?
Nhìn theo loại tư thế này, nếu có xảy ra va chạm thì người chịu thiệt nhất chính là Hứa Thâm.
Hứa Thâm trong sân mím môi thật chặt, giữa anh và Tề Lập Viễn không đơn giản là đang so tài trong một trận bóng rổ nữa, mà càng giống như quyết đấu sinh tử.
Một phút cuối cùng, Tề Lập Viễn thực hiện cú ném dành trọn ba điểm, Lục Bác Uyên theo sát cũng lấy được ba điểm, bầu không khí căng thảng bao trùm lấy toàn bộ học sinh hai lớp, khiến người ta không tự chủ được mà hô hấp dồn dập.
Anh đứng trên vạch giới hạn, dưới cái nhìn đầy cảm xúc của mọi người, Hứa Thâm ném bóng, lướt qua Tề Lập Viễn, ở trong không trung vẽ ra một đường cong mượt mà.
Chỉ có Hứa Thâm phảng phất như đặt mình bên ngoài tiếng ồn ào náo động kia, anh vỗ vai Lục Bác Uyên rồi rời đi.
Lâm Thiển đứng lên, lẳng lặng nhìn anh.
Mồ hôi chảy ròng ròng trên khuôn mặt anh, mà anh lại làm như không có gì. Khi đi tới chỗ Lâm Thiển đứng, bước chân anh bỗng dừng lại.
" Có phải thời điểm té ngã bị thương hay không?" Lâm Thiển gấp đến nỗi không quan tâm mọi thứ xung quanh, chỉ muốn cầm lấy tay anh.
Hứa Thâm nhanh chóng thu tay lại: " Không có việc gì, cậu mau về lớp di"
" Không được! Cậu đang bị thương, đưa tay cho mình!" Khó có lúc Lâm Thiển hung hăng.
"Thật sự không có việc gì."
" Mau đưa tay cho mình!" Vừa rồi khi chuyền bóng Hứa Thâm bị ngã, Lâm Thiển rất sợ anh sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng cô không thấy bất cứ điều gì bất thường từ anh, Lâm Thiển còn nghĩ rằng anh không bị thương nặng. Xem ra là vẫn âm thầm chịu đựng.
" Mình thật sự......." Chẳng đợi anh nói xong, Lâm Thiển đã túm lấy cánh tay sau lưng anh.
Hứa Thâm sợ cô sẽ ngã cùng mình nên không dám phản kháng, chỉ có thể để cô bắt lấy tay mình.
" Cậu bị ngốc hay sao, miệng vết thương lớn như vậy, nếu không kịp thời xử lý thì sẽ bị nhiễm trùng!" Lâm Thiển lấy một túi khăn giấy từ trong túi áo, nhẹ nhàng chấm lên miệng vết thương.
Vết thương nằm ở bên trái, vì té ngã nên mới bị cọ xát. Máu đã đông lại, có điều trên vết thương còn dính chút bụi đất.
" Cùng mình đến phòng ý tế" Lâm Thiển nhíu mày nhìn anh, trong mắt lại có lại đẫm lệ.
" Chỉ là một vết thương nhỏ, không cần thiết" Hứa Thâm nhìn về phía cô " Sao lại khóc nữa, cũng không phải cậu bị thương"
" Cậu cho rằng mình muốn khóc lắm sao!" Lâm Thiển mặc kệ anh, cô nhất quyết phải kéo anh đi cho bằng được.
Hứa Thâm không dám dùng sức lôi kéo, chỉ có thể theo sau, có điều ý đồ muốn cô bỏ cuộc còn chưa dừng lại: "Thật sự không cần đâu, vết thương này cũng không quá nghiêm trọng"
Lúc này Lục Bác Uyên, người vừa mới cùng đám người lớp 17 ' diễu võ dương oai*', trên đường trở về vừa vặn nhìn thấy Lâm Thiển kéo Hứa Thâm đi theo mình.
*Phô trương uy thế và sức mạnh để khoe khoang hoặc đe dọa.
Lục Bác Uyên không sợ 'chết' tiến lại gần, vẻ mặt suy tư: " Cậu đi đâu vậy? Không cùng mình đi ăn mừng chiến thắng hay sao?"
Lâm Thiển mặc kệ ánh mắt cậu, chỉ nói: "Hứa Thâm bị thương, mình dẫn cậu ấy đến phòng y tế.
" Này, Thâm ca!" Lục Bác Uyên đang còn muốn thăm dò thêm, thế nhưng Hứa Thâm căn bản không để tâm tới cậu. Cậu bĩu môi, nhìn bóng dáng hai người rồi lớn giọng hô: " Thâm ca! Sau khi tan học ra chỗ cũ! Đừng quên!" . Xin ủng hộ chúng tôi tại ﹍ TR𝐮M TR𝖴𝐘e𝑁.Vn ﹍
*
" May mắn là vết thương không quá sâu, vài ngày nữa nó sẽ tự khép lại" Sau khi giáo y trực ban băng bó cho Hứa Thâm, bà lại ôn nhu dặn dò thêm vài điều.
Hứa Thâm gật gật đầu.
"Làm phiền cô rồi."
" Không có việc gì" Giáo y trực ban nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu nhìn Lâm Thiển " Là bạn học của em sao, nếu bị thương thì nên sớm tới đây, may mà vết thương không quá nghiêm trọng, bằng không sẽ dễ bị nhiễm trùng"
Sau khi buổi bế mạc kết thúc, Lâm Thiển đang còn trò chuyện cùng Ôn Ánh Tuyết, ngẩng đầu liền thấy vài nam sinh vui vẻ kéo nhau chạy đi.