Bé Con, Chú Không Thể Chờ (Mối Tình Của Vị Tổng Tài Bá Đạo)

Chương 3: Vô cùng xấu hổ



Tóm lại, loại chuyện không thể hiểu nổi này, khiến trong lòng cô vô cùng khó chịu, vô cùng phản cảm. Người ngoài, vĩnh viễn sẽ không hiểu rõ ý nghĩ học đại học Bắc An của cô.

Mộng tưởng đó không đơn giản thuộc về mình, còn thuộc về người cha đã mất đi nữa.

Một tiếng sau.

Tập đoàn Kiều Thanh.

Kiều Phong Khang bắt tay từng khách hàng, bảo người tiễn bọn họ ra cửa, rồi quay trở về văn phòng.

Nghiêm Danh Sơn lập tức đuổi kịp: “Tổng giám đốc Kiều, cô Du vừa gọi điện thoại tới.”

Du Ánh Tuyết gần như chưa từng gọi điện thoại cho anh. Lần trước gọi điện thoại, khoảng chừng là vào nửa năm trước. Ông cụ bệnh nặng, muốn gặp anh. Đó là chuyện vô cùng quan trọng.

Bây giờ cô đột nhiên gọi điện thoại tới, trên mặt anh không có chút bất ngờ nào.

“Muốn gặp tôi sao?”

“Vâng. Cô ấy muốn hỏi lịch trình buổi tối của anh, nói là muốn nói mấy câu với anh.”

Kiều Phong Khang tiện tay đặt văn kiện lên trên bàn. Anh im lặng một lát, ngón tay khớp xương rõ ràng khẽ gõ nhẹ lên văn kiện, một lúc sau mới nói: “Để cô ấy tới.”

Tám giờ tối.

Du Ánh Tuyết ăn cơm tối ở biệt thự xong, lập tức gọi xe tới câu lạc bộ tư nhân “Vân Trang”.

Đây là lần đầu tiên cô tới nơi xa hoa lãng phí như vậy.

Đồng phục trên người đã được thay bằng chiếc áo sơ mi chiffon màu trắng đơn giản, chỗ cổ áo còn có nơ con bướm.

Phía dưới là váy dài màu đen và giày da đầu tròn màu trắng. Mái tóc dài xõa tung trên vai, tươi mát ngây thơ.

Trang phục như vậy thật sự không hợp với hoàn cảnh ở nơi này.

Vẻ mặt Du Ánh Tuyết không thay đổi, đánh giá nơi kỳ lạ này. Đây là thế giới của đám người Kiều Phong Khang, lộng lẫy, hỗn loạn, mới lạ, nhưng cũng thối nát. Nó khác xa với thế giới tươi mát và đơn giản của cô.

Cô đi vào, trực tiếp nói số phòng của Kiều Phong Khang, nhân viên phục vụ lập tức dẫn cô tới đó.

Bên kia, trong phòng vô cùng náo nhiệt.

Một đám người đang ngồi chơi bài.

Chỉ có mình Kiều Phong Khang đơn độc, bên cạnh ba người khác đều dẫn theo bạn gái xinh đẹp, bọn họ đang thì thầm to nhỏ, rất náo nhiệt.

Kiều Phong Khang không có tâm trạng chơi bài, cúi đầu nhìn đồng hồ, đã 8 rưỡi rồi.

Đối diện, Hồ Minh Tuấn vươn tay lấy tiền thắng của mình cho vào trong ngăn kéo, trêu ghẹo: “Hôm nay anh không dẫn theo bạn gái, không phát huy được gì.”

Trần Thanh Tùng xếp bài nói: “Hiếm khi anh Kiều đồng ý nhường như vậy. Ba chúng ta phải giữ tinh thần, có thù báo thù, có oán báo oán.”

Lê Tiến Minh nhìn mặt Kiều Phong Khang, vui vẻ nói: “Nhìn gương mặt này, hẳn là anh có tâm sự. Không phải là nghĩ tới phụ nữ đấy chứ?”

Kiều Phong Khang liếc mắt nhìn anh ta: “Anh nói nhiều thật.”

“Hay là như vậy đi, tôi cho anh mượn Ái Nhi dùng nhé.” Lê Tiến Minh vỗ eo bạn gái, ngả ngớn, cao giọng nói: “Đi đi, đi trấn an trái tim lạnh lẽo cô đơn của anh Kiều nhà chúng ta.”

Người phụ nữ đứng dậy, Kiều Phong Khang lạnh lùng liếc qua cô ta.

Ánh mắt đó vẫn không có cảm xúc gì, âm u, nhưng khiến người phụ nữ lập tức cứng đờ tại chỗ, không dám cử động.

Quá chấn nhiếp người khác.

Giống như quân vương cổ đại, khiến người ta không dám làm càn.

Lê Tiến Minh “à” một tiếng, kéo người phụ nữ trở về: “Anh Kiều à, tư thế này của anh, phụ nữ dạng gì cũng bị anh dọa chạy mất.”

Kiều Phong Khang nhớ tới tình cảnh gặp mặt vật nhỏ kia ở trong biệt thự vào hai ngày trước. Cô thật sự sợ mình.

Anh không khỏi có hứng thú với những lời này của Lê Tiến Minh, hỏi: “Tư thế gì?”

“Tư thế diêm vương.” Lê Tiến Minh ôm người phụ nữ kia vào lòng, nghiêm túc dạy bảo cho người nào đó: “Phụ nữ là loại sinh vật không thể bị dọa sợ nhất, chỉ có thể dịu dàng, giống như tôi đây này...”

Anh ta chẳng những cử động miệng, còn cử động tay, người phụ nữ muốn mà vờ giãy dụa, dây dưa với nhau.

Kết quả...

Vào lúc này, cửa phòng bị người ta đẩy từ ngoài ra.

Lọt vào tầm mắt Du Ánh Tuyết là một hình ảnh như thế.

Hình ảnh như vậy, trước hôm nay, cô thật sự chưa từng thấy. Một số hình ảnh trong phim cấm trên 19 tuổi, không phải là cô chưa từng thấy, nhưng trình diễn ở ngay trước mặt cô thì khác.

Xấu hổ.

Vô cùng xấu hổ.

Trong nháy mắt, gương mặt của cô lập tức đỏ bừng, đỏ tới mức sắp nhỏ ra máu.

Cô cứng đờ đứng đó, ngây người rất lâu.

Trong phòng, sắc mặt Kiều Phong Khang đã vô cùng khó coi.

Tầm mắt mọi người đều nhìn về phía cửa.

Không biết là ai huýt sáo.

Hồ Minh Tuấn cười, mở miệng trước: “Ở đâu ra em gái thanh thuần như vậy?”

Trần Thanh Tùng đạp Lê Tiến Minh một cái ở dưới bàn: “Cô ấy bị anh dọa sợ không nhẹ kìa.”

Trong đầu Du Ánh Tuyết trống rỗng một lát, cuối cùng cũng hoàn hồn. Cô nhìn Kiều Phong Khang ở phía xa, không nói câu nào, bình ổn hơi thở xoay người rời đi.

Loại hình ảnh này khiến phận con cháu rất xấu hổ.

Nhìn bóng lưng kia, Kiều Phong Khang cau mày ném bài trong tay xuống, không nhúc nhích, gương mặt lạnh lùng ngồi ở đằng đó, đợi.

Bầu không khí trong lòng lập tức lạnh đi không ít, ba người liếc nhau, mơ hồ đoán được mùi vị không đúng lắm.

Ai cũng không lên tiếng, chỉ ngầm phỏng đoán xem em gái này là ai, vừa mới xuất hiện đã có thể khiến cảm xúc luôn bình tĩnh của anh Kiều hơi dao động. Hiếm lạ! Thật sự hiếm lạ!

Trong phòng, không biết im lặng mấy phút, ai cũng không mở miệng phá vỡ im lặng.

“Chú ba.”

Mãi đến khi...

Một giọng nói xuất hiện ở cửa phòng lần nữa.

Du Ánh Tuyết lại quay trở lại.

Xem ra tâm lý đã ổn định lại, gương mặt bình tĩnh hơn không ít.

“Chú ba?”

Ba người khác nhíu mày, tương đối kinh ngạc với xưng hô này.

Trên mặt Kiều Phong Khang không có nhiều biến hóa.

Chỉ một lần nữa cầm bài lên, vui vẻ tiếp tục đánh bài. Giống như bầu không khí cứng đờ vừa rồi là ảo giác.

Anh không nhìn cô gái ở cửa, thản nhiên nói: “Có chuyện gì thì đi vào nói.”

Du Ánh Tuyết không nói lời nào, đứng ở cửa.

Không nói tới hình ảnh vừa rồi, mùi khói thuốc trong phòng quá nồng, cô thực sự không thích.

Thấy cô không nhúc nhích, Kiều Phong Khang liếc mắt nhìn: “Không nói à? Không nói thì trở về nghỉ ngơi đi.”

Anh vẫn dùng giọng điệu của bề trên nói với bề dưới, cao cao tại thượng.