Bé Con, Chú Không Thể Chờ (Mối Tình Của Vị Tổng Tài Bá Đạo)

Chương 305



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghiệm Danh Sơn nhìn hoàn cảnh xung quanh, cau mày, không tin nói: “Giám đốc, anh có chắc là mình không nhầm không? Nơi này quá u ám, không thích hợp cho cô Ánh Tuyết sinh sống.”

Kiều Phong Khang hướng vào bên trong: “Vào trong đi.”

“Được rồi, vậy thì đi.” Nghiệm Danh Sơn bước nhanh về phía trước, tìm người phục vụ trong khách sạn, nói nhỏ với anh ta.

Du Ánh Tuyết mặc bộ đồ ngủ ngồi trước gương, đến giờ phút này sắc mặt vẫn tái nhợt, môi không có chút máu.

Nhìn chằm chằm vào chiếc vòng tay kim cương được cất trong hộp trang sức.

Trong lòng đau âm ỉ.

Cô giấu chiếc vòng tay này như bảo bối, mỗi khi khổ cực hay gặp khó khăn, cô y sẽ lấy nó ra để xem, như thể anh đang ở bên cạnh cô, cho cô sức mạnh vô hình, đủ để chống đỡ những khó khăn và cô đơn suốt bốn năm.

Nhưng mà… Từ nay, chiếc vòng này không còn ý nghĩa gì nữa. Nó không còn đặc biệt nữa.

Mọi thứ, cũng trong đêm nay, đã thực sự trở thành quá khứ.

Chuông cửa vang lên. Cô tỉnh táo lại, lau đi hơi ẩm nơi khóe mắt, đóng hộp trang sức lại, đặt ở lớp dưới cùng.

“Cô Ánh Tuyết, là tôi, Sunny”

Sunny là người phục vụ của khách sạn. Cô đã sống ở đây nửa năm, gần như quen biết hầu hết những người phục vụ ở đây.

Du Ánh Tuyết thở dài, vỗ nhẹ lên má để khiến bản thân trông có sức sống hơn rồi đứng dậy ra mở cửa. “Muộn như vậy, có chuyện gì sao?”

“Một vị khách vừa đặt cho cô dịch vụ khách sạn, tôi có thể vào không?”



Trừ Tần Nguyên ra, sẽ không có ai khác.

“Vị khách này nói cô nhớ ăn cơm đúng giờ, uống thuốc đầy đủ.” Sunny chuyển lời.

Du Ánh Tuyết cười: “Cám ơn. Tôi nhất định sẽ làm thế”

Tần Nguyên luôn rất cẩn thận.

Kiều Phong Khang nhìn con đường trống trải và âm u trước mặt, tưởng tượng Du Ánh Tuyết đã đi qua lại đây hàng trăm lần.

Trong suốt thời gian đó, ấy đã bao giờ nghĩ đến anh, dù chỉ một lần, dù chỉ trong chớp mắt?

“Giám đốc Khang”

Nghiệm Danh Sơn ra khỏi khách sạn.

Anh tỉnh táo lại, dập tắt điếu thuốc trong tay, vẻ mặt nghiêm nghị.

“Trong phòng của cô Ánh Tuyết, không có ai khác ngoài cô ấy. Hơn nữa, mọi thứ chuẩn bị đều được gửi vào rồi.”