Boss Nữ Hoàn Mỹ

Chương 41: Sập bẫy rồi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không đợi tôi trả lời, hai gã cảnh sát đã bước tới, một trái một phải, túm lấy vai tôi, gã cảnh sát nóng vội kia lôi còng tay ra.

Tôi giãy giụa theo bản năng: “Buông tôi ra, tôi tự đi được, các anh không có chứng cứ không thể dùng còng tay một cách bữa bãi.”

“Giữ nó lại.”

Gã cảnh sát cầm còng tay túm lấy cổ áo sau gáy tôi, hai gã khác ở hai bên túm chặt lấy cánh tay tôi ấn xuống thật mạnh, đồng thời ngáng chân ấn tôi dúi dụi xuống đất, sau đó bẻ quặt hai tay, đeo còng cho tôi.

Tôi cố nhẫn nhịn cơn phẫn nộ, không vùng vẫy thêm nữa, cũng không lên tiếng giải thích, vì lúc này giải thích đã không còn tác dụng gì.

Tôi chỉ quay đầu nhìn hai đôi trai gái chó chết kia một lần.

Lâm Lạc Thủy đứng dậy, há miệng đờ đẫn nhìn tôi, dường như không ngờ tôi lại bị bắt.

Bạch Vi thì sững sờ trong chốc lát, mặt mũi dần hiện vẻ thất vọng, sau cùng cô ta lắc đầu rồi tự cười giễu.

Còn Cung Chính Văn và Từ Văn Hoài thì đều nhìn tôi và cười lạnh, trong ánh mắt tràn ngập vẻ đắc ý và bỡn cợt.

Mẹ kiếp!

Lại sập bẫy rồi.

Cung Chính Văn chắc chắn đã hối lộ đám cảnh sát, đám cớm Xiêng La nổi tiếng hủ bại mà.

Vả lại anh ta không để cảnh sát tới bắt tôi sớm hơn, mà chọn ngay lúc tôi gặp Lâm Lạc Thủy, anh ta dẫn theo Bạch Vi tới, để tôi mất mặt trước hai người kia, để bọn chúng xem trò hề.

Thằng cha này ác thật!

Nếu Cung Chính Văn đút lót từ trên xuống dưới, vậy thì có thể biến trắng thành đen, tôi sẽ khó thoát khỏi kiếp số bị định tội và ngồi tù.

''

Xe cảnh sát hú còi xuyên qua đám đông, qua con đường vẫn dày đặc hơi nước và hoan lạc.

Chẳng bao lâu sau, tôi bị moi sạch đồ dùng trên người, tháo còng tay và bị nhét vào một dãy phòng được ngăn cách bởi lan can và đã có cả đống người ngồi trong đó.

Tôi vừa nhìn rõ căn phòng, chúng đã đồng loạt đứng dậy, thằng nào trông cũng hung hãn, vây tôi vào giữa.

Có khoảng mười thằng, đa phần đều là những gương mặt quen thuộc, toàn người của Bansha.

Quan trọng nhất là Bansha cũng ở trong đó.

Nhìn ông ta và đám thuộc hạ như hung thần ác sát đang vây quanh mình, tôi không khỏi siết chặt nắm đấm. Nếu không vì lão già ngu Bansha này nhận tiền của Tào Văn Hoài, chạy tới BTT ra vẻ oai phong, tôi sẽ không lưu lạc tới mức độ này.

So với vẻ dữ tợn của đám thuộc hạ, Bansha có vẻ bình tĩnh hơn, ông ta đang nhíu mày và nhìn tôi với vẻ nghi hoặc.

“Ông Bansha, bây giờ ông hài lòng rồi chứ.” Tôi lạnh lùng nhìn ông ta.

Bansha nheo mắt: “Không phải cậu giao nộp video cho cảnh sát, báo cáo tôi giở trò tống tiền sao? Sao cậu cũng chui vào đây?”

“Hờ, ông đúng là một thằng ngu, tôi đã bị bắt vào đây rồi, vẫn còn tưởng rằng tôi báo sao?”

“Mày nói ai ngu hả?” Một tên thuộc hạ ở bên cạnh đùng đùng xông tới dùng lồng ngực huých tôi.

Tôi không nói nhiều, chỉ dùng đầu tông thằng vào mũi hắn.

Hắn á một tiếng thảm thiết, những tên khác kịp hiểu ra cũng đồng loạt quát mắng ầm ĩ và lao về phía tôi.

“Dừng lại hết cho tao.” Bansha quát lên rất kịp thời.

Thuộc hạ của Bansha nhìn về phía ông ta với vẻ không cam tâm, sau cùng vẫn trừng mắt với tôi ra vẻ hung dữ, vừa chậm chạp lùi về sau.

“Dương, cậu nói chuyện này không phải do cậu báo?”

Tôi không đáp mà còn gặng hỏi: “Có phải cảnh sát dùng lý do nghi ngờ ông đe dọa và tống tiền tập đoàn BTT để bắt ông không?”

“BTT?” Bansha sững người: “Tôi không hề tống tiền BTT, chỉ xin Tào Văn Hoài thêm hai triệu baht thôi, nhưng khi cảnh sát đến không nói lý do gì đã đưa chúng tôi tới thẳng nơi này rồi.”

“Vậy thì đúng rồi, tôi hỏi ông thêm câu nữa, ông biết cảnh sát bắt tôi vì lý do gì không?”

“Ai biết đâu.”

“Nghi ngờ cấu kết với phần tử phi pháp dọa dẫm và tống tiền tập đoàn BTT, tội danh của các ông cũng thế thôi, tôi căn bản không hề báo cáo chuyện các ông vòi tiền Tào Văn Hoài, mà có người khác đã vu khống tôi và ông tống tiền tập đoàn BTT.”

Bansha đờ ra, sau đó nhíu mày: “Ai thế? Tào Văn Hoài?”

“Gã cũng được tính là một trong số đó, nhưng kẻ chủ mưu thực sự là Cung Chính Văn, người chi tiền để ông quấy rối tôi. Cảnh sát bên phía Chiêng May có người đã nhận tiền của hắn ta, nếu không cảnh sát không có chứng cứ sẽ không dám bắt tôi đâu, dù gì tôi cũng được coi là một người đang làm kinh doanh nước ngoài.”

“Sở dĩ người bị hại không phải Tào Văn Hoài là vì không muốn liên lụy tới những việc sai trái mà Tào Văn Hoài chỉ điểm cho ông làm, cho nên nói thành BTT, bởi vì hôm đó quả thật ông đã tới BTT nói những câu không nên nói. Vả lại, họ không cần BTT đứng ra làm chứng, không cần đến chứng cứ trực tiếp đã có thể định tội cho chúng ta rồi.”

Nghe tôi nói xong, Bansha nhíu mày ngẫm nghĩ trong chốc lát, sau đó nhanh chóng buột miệng mắng ầm lên với vẻ phẫn nộ.

Trên đường tới đồn cảnh sát, tôi đã nghĩ kỹ chuyện này rồi, cũng biết bản thân sắp phải đối mặt với thứ gì.

Ngồi tù là cái chắc rồi.

Bên cảnh sát sẽ không cho tôi liên lạc với bên ngoài, cùng lắm chỉ thêm một tên luật sư quèn tới trợ giúp về tư pháp cho có lệ thôi. Họ sẽ nhắm vào chứng cứ tôi và Bansha gặp nhau tại BTT – dù cái này không thể coi là chứng cứ, sau đó lặng lẽ định tội cho tôi bằng tốc độ nhanh nhất có thể.

Thậm chí có khả năng Cung Chính Văn đã sai người giả dạng làm Bansha gọi điện thoại cho nhân viên của BTT để diễn trò tống tiền, đòi bừa ba triệu baht, bởi vì trên tay Bansha vừa vặn có món tiền mà ông ta “xin đểu” từ chỗ Tào Văn Hoài. Như vậy, cho dù vụ án này không cẩn thận bị lộ ra, họ cũng có đủ chứng cứ để chặn lại mọi chất vấn của dư luận.

Trừ khi người của BTT chủ động đứng ra thanh minh rằng họ không hề bị tống tiền, nhưng người của BTT không thể nào làm như vậy được, bởi vì họ không cần thiết phải tự cuốn mình vào vòng xoáy thị phi này. Bansha quả thật từng tới BTT nói những câu tương tự, cho dù Shadi biết chuyện, với bản lĩnh của anh ta cũng không giúp nổi tôi, huống hồ chúng tôi chỉ có quan hệ sơ sơ, chưa chắc sẽ chịu giúp tôi.

Có khi, Bạch Vi đi tìm đại sứ quán, chỉ cần đại sứ quán nhúng tay vào, bên cảnh sát có thêm mười lá gan cũng không dám gán tội cho tôi.

Nhưng cô ta chắc hẳn sẽ không làm như vậy, bởi vì lúc bị áp giải lên xe cảnh sát, tôi đã thấy vẻ thất vọng tràn trề trên gương mặt cô ta.

Cô ta là cái thứ đầu đất, chắc cũng tưởng rằng tôi cấu kết với Bansha rồi.

Cho nên, e rằng tôi không thoát nổi kiếp nạn này.

Tiếng quát to của Bansha khiến cảnh sát chú ý, họ cầm dùi cui gõ vào lan can khiến nó kêu keng keng, rồi chỉ vào Bansha mắng vài câu.

Sau khi im lặng hơn, Bansha chủ động nhích lại để thương lượng đối sách cùng tôi, còn nói rằng bây giờ giữa hai chúng tôi đã xí xóa hết chuyện xưa, từ giờ cả hai là anh em rồi.

Tôi thầm nghĩ, anh em cái khỉ gì, ông ta vừa ngu xuẩn vừa tham lam không thấy điểm dừng, có thằng đần mới muốn làm anh em với ông ta.

Qua một lúc nữa, cảnh sát mở cửa, gọi tôi ra ngoài, dẫn tôi tới một phòng thẩm vấn, ấn tôi lên ghế, khóa chặt lại.

Nhưng họ không hỏi gì, mà lặng lẽ đứng một bên chờ đợi.

Không lâu sau, một thanh niên mặc âu phục thẳng thớm đẹp trai ngời ngời chậm rãi bước vào.

Đồng tử của tôi co rụt lại, người vừa tới là Cung Chính Văn

Đợi khi cảnh sát đóng cửa vào, Cung Chính Văn mới nhìn tôi, tủm tỉm cười và hỏi: “Phương Dương, mày thấy sao?”