Cầu Đạo

Chương 143: Được tặng quà



Nguyệt Vũ phong là sơn phong lấy nữ tu làm chủ, cũng chỉ dành cho nữ tu. Nam tu muốn đặt chân vào Nguyệt Vũ phong, phải được nội bộ đệ tử cho phép, bởi vậy, số lượng nam học sinh xuất hiện bên trong Nguyệt Vũ phong vô cugf ít ỏi. Mà nam sinh niên kỷ trẻ tuổi, dung mạo tuấn tú, khí chất bất phàm, tu vi cao thâm thì đã ít lại càng thêm ít. Cũng là như thế, sự xuất hiện của Trần Nguyên ngay từ đầu thu hút không ít ánh mắt, đại đa số đến từ các đệ tử trẻ tuổi, tính tình bát quái, ưa thích xem vào việc vui.

“Nha, vị sư đệ này là ai vậy? Thật trẻ tuổi, cũng thật lạ mắt.” Một vị nữ sinh nhìn không được thốt lên.

“Nhìn niên kỷ tựa hồ khoảng chừng hai mươi đi, tuyệt đối không quá ba mươi. Có lẽ hắn là tân sinh mới nhập học.” Lại có một vị tỉnh táo phân tích.

“Không thể nào.” Một vị khác kinh hãi thốt lên: “Nhìn xem… vị… vị này mang là phục sức của hạch tâm đệ tử. Tân sinh vừa nhập học là không thể nào?”

“Thế nhưng… thế nhưng, niên kỷ của hắn chính là trẻ như vậy. Sẽ không có chuyện vị sư đệ này vừa sinh ra liền ở trong học viện đi?”

“Các ngươi có để ý hay không đến một vấn đề?” Một vị nữ sinh khác lúc này xen vào: “Vị sư đệ này, niên kỷ không đến ba mươi, có thể… có thể…” nói đến đây, giọng nàng run run: “tu vi của hắn… liền là Tam phẩm tầng hai, tựa hồ… cách đột phá không lâu.”

Lời của vị nữ học sinh vừa ra, tất cả mọi người sửng sốt một hồi lâu, tiếp đến là một khoảng thời gian lặng ngắt như tờ, không còn một ai lên tiếng.

Qua thời gian không biết bao nhiêu lâu, rốt cuộc có một người khác lên tiếng: “Các ngươi có chú ý đến hay không một sự việc khác?”

“Sự việc gì?”

“Vị sư muội đồng hành cùng sự đệ kia… nàng… nàng cũng là niên kỷ tương đương với hắn. Có thể… có thể… tu vi của nàng cũng là Tam phẩm tầng hai.”

“Ta cũng chú ý tới một điều…” Lại một vị nữ đệ tử khác lên tiếng: “Phục sức của vị sư muội này… dường như… cũng là hạch tâm đệ tử.”

Lúc này, nhóm người theo dõi lần thứ hai lâm vào trầm mặc.

Theo thời gian trôi qua, số người đặt ánh mắt lên hai người Trần Nguyên và Lữ Như Yên mỗi lúc một nhiều. Không có cách, hai người bọn hắn quá nổi bật, bất luận là dung mạo hay là khí chất, cả hai người đều thuộc về đỉnh tiêm trong đỉnh tiêm. Ấy là chưa kể đến hai người đi cùng nhau, cử chỉ thân mật, hành động gần gũi, ngay cả động tác cũng trong lúc vô tình lộ ra sự hài hòa để cho người ta vì đó mà say mê. Đối với Trần Nguyên và Lữ Như Yên, sử dụng từ trai tài gái sắc, kim đồng ngọc nữ hay một cặp trời sinh đều không đủ để miêu tả.

“Các ngươi xem, hai người cùng che ô, đi dưới trời tuyết mới thực đẹp làm sao?” Có người nhịn không được thốt lên.

Con người vốn trời sinh tính hiếu kỳ, đặc biệt chính là nữ nhân, tính bát quái lại càng lớn. Tại tình huống thời gian tu hành không bao lâu, đạo tâm chưa tu đến tình trạng tĩnh như chi thủy, nét thiếu nữ trong các nàng vẫn còn rất rõ ràng.

“Nào có, ngươi nên nhìn động tác sư đệ cầm ô cho sư muội mới là lãng mạn.” Lại có người nói ra.

Lại trải qua một hồi lâu, chờ sau khi Trần Nguyên và Lữ Như Yên rời khỏi Tuyết Lâm, một nhóm nữ đệ tử, nhí nha nhí nhanh, thanh âm oanh oanh yến yến vui vẻ đến bên hai con người tuyết, tò mò đánh giá.

“Đây là sinh vật gì?” Một người không khỏi hiếu kỳ.

“Nhìn tựa như… là người?” Một người khác không chắc chắn.

“Có ngũ quan, có mặt mũi… thế nhưng thân hình, tay và đặc biệt chân nhìn không đúng lắm. Tựa hồ là người mà không phải người.” Lại một người khác đánh giá.

“Mặc kệ nó là cái gì. Bất quá… hai thứ này nhìn cũng thật đáng yêu.” Một người cho ra nhận xét.

“Nếu không… chúng ta cũng thử làm một chút?” Vị nữ đệ tử vừa nhập môn do dự hỏi.

“Vậy thì… thử một chút.” Vị đệ tử niên kỷ cao nhất, vị trí tương tự như người dẫn đầu nhóm nói ra.

Đều là người tu luyện, thể chất mạnh mẽ đến cực hạn, mười mấy người các nàng dù không sử dụng pháp lực thì cũng chẳng mấy chốc dựng lên mười con người tuyết đứng thành hàng. Bất quá, các nàng chưa kịp cao hứng thì một cỗ lực lượng kinh khủng giáng lâm, tựa như một tòa núi thái sơn, bao phủ phương viên mười dặm xung quanh các nàng, khiến cho hai đầu gối các nàng không tự chủ chùn xuống, hai bờ vai tinh tế khẽ run, môi cắn chặt, sắc mặt kinh hãi.

Lại có ai, dám ở Tuyết Lâm nghênh ngang đến thế?

Rất nhanh, người tản mát ra khí thế xuất hiện trước mặt nhóm đệ tử. Đó là một vị phụ nhân, niên kỷ tương đối thành thục, dung mạo xinh đẹp, sắc mặt lại nghiêm nghị, biểu cảm uy nghiêm. Nàng nhàn nhạt quét ánh mắt qua đám đệ tử trẻ tuổi, uy áp qua một lúc lâu mới giảm bớt.

Nhóm đệ tử trẻ tuổi như trút được gánh nặng, mồ hôi đầy mặt, nhao nhao hành lễ: “Học sinh bái kiến Nguyệt Linh đạo sư.”

Nguyệt Linh Thượng nhân là đạo sư cấp trung, tu vi Tứ phẩm hậu kỳ, nổi danh nghiêm khắc, tư tưởng lại bảo thủ tại Nguyệt Vũ phong. Để cho nàng bắt gặp chính mình đang năng ra thứ kỳ kỳ quái quái, chỉ e không thiếu một trận trách phạt.

Quả nhiên, khi Linh Nguyệt Thượng nhân đảo mắt qua mười mấy người tuyết đừng thành hàng, nàng khẽ quát: “Đây là nơi tiền bối bế quan tu luyện, lại càng là nơi các sư tỷ, sư muội cảm ngộ đại đạo, các ngươi còn dám tại nơi này nghịch ra những thứ hoa chiêu như thế? Đây là phải bị tội gì?”

Chúng nữ đệ tử nhao nhao cúi đầu: “Chúng học sinh biết lỗi.”

“Được rồi.” Linh Nguyệt Thượng nhân phất tay: “Các ngươi đi đi. Lần sau không thể làm ra những chuyện như thế này nữa.” Nàng cũng không làm khó các học sinh. Các nàng chỉ đắp ra các hình thù kỳ lạ, nghiêm ngặt mà nói là không vi phạm quy tắc. Nàng chỉ không nhìn được các học sinh tại nơi trọng địa như vậy nghịch ngợm mà thôi.

Chờ đợi các học sinh tán đi, Linh Nguyệt Thượng nhân vung tay lên, ý đồ đánh tan mười mấy con người tuyết. Nào ngờ, linh lực tại lòng bàn tay nàng vừa hội tụ thì đã bị cỗ lực lượng vô hình tan rã. Linh Nguyệt Thượng nhân kinh nghi, ánh mắt đảo quanh thì giật mình nhận ra, tại bên người nàng, không biết từ khi nào đã xuất hiện bóng hình một nữ tử trẻ tuổi, xinh đẹp không tả nổi, thân mang váy trắng như tuyết, con ngươi như thu thủy, ba nghìn tóc đen, dài bay múa trong gió. Càng thần kỳ là, đầy trời tuyết rơi, không có lấy một bông tuyết dính trên người nàng, phảng phất như chúng có mắt, đều chủ động tránh đi nàng, như là e ngại nhiễm bẩn lên nàng.

Linh Nguyệt Thượng nhân giật mình, nhận ra người đến, vội vàng khom người: “Linh Nguyệt gặp qua phong chủ.”

Khinh Vũ Chân quân không nhìn nàng, hai con mắt từ đầu đến cuối chỉ tập trung vào hai con người tuyết đứng sát bên nhau. Nàng nói: “Chỉ là hài tử nghịch ngợm một chút mà thôi, không cần quá nghiêm khắc.”

Linh Nguyệt Thượng nhân có chút kinh ngạc, bất quá, nàng vẫn là nhanh chóng đáp lễ: “Vâng, thưa phong chủ.”

“Ngươi lui xuống trước đi.” Khinh Vũ Chân quân nhàn nhạt nói ra.

Linh Nguyệt Thượng nhân nhìn qua mười mấy con người tuyết, lại nhìn về nơi sâu trong Tuyết Lâm, nơi có cỗ linh lực khủng khiếp đang không ngừng vận chuyển. Nàng còn muốn giải thích thêm gì, bất quá nghĩ đến giọng điệu lạnh nhạt của phong chủ, nàng chỉ có thể bất đắc dĩ: “Vâng, phong chủ.”

Không qua hai hơi thở, Linh Nguyệt Thượng nhân biến mất. Cả phiến thiên địa tuyết trăng trong phạm vi một dặm chỉ còn lại đơn độc Khinh Vũ Chân quân cùng mười mấy con người tuyết. Nàng lúc này khẽ nói: “Bộ dáng xem như không tệ. Nếu như nghe không lầm thì thứ này gọi là người tuyết? n, cứ giữ lại như vậy.”

Sau đó, nàng thuận tay đánh ra một đạo pháp quyết, cỗ lực lượng vô hình mà mạnh mẽ lan tràn, bao bọc, bảo vệ lên hai con người tuyết đứng bên cạnh.

Không người biết rằng, vì cử động lần này của nàng mà qua rất nhiều năm sau đó, nặn người tuyết đã trở truyền thống của Nguyệt Vũ phong.

- -------------------

Trần Nguyên không biết những sự kiện diễn ra sau khi hắn rời khỏi Tuyết Lâm. Tuy nhiên, hắn là biết rằng, có rất nhiều ánh mắt đặt lên trên hai người bọn hắn; trong đó, càng là có mấy đạo mà khởi nguồn từ những cỗ khí tức không tầm thường. Trần Nguyên làm như không nhìn thấy.

Không làm như không nhìn thấy, hắn còn có thể làm sao?

Hung các nữ đệ tử khác? Cái này thì không được. Chưa kể đến, có mấy đạo khí tức thuộc về đạo sư kia, trên lý luận mà nói, hắn một cái Tam phẩm tu sĩ, hẳn là phát giác không được. Đã như vậy, dứt khoát bỏ mặc đó.

Đối với tu sĩ không cần ngủ nghỉ mà nói, cảm giác về ngày và đêm đã không khác biệt nhiều. Cũng là bởi như thế, một lần này, Trần Nguyên liền là bồi tiếp Lữ Như Yên ba ngày liền. Trong bảy ngày, hai người bọn hắn dạo chơi không ít chỗ, làm không ít điều: từ ngắm sao trời buổi đêm, đi qua rừng Linh Đào nở rộ, hồng sắc rực rỡ, rồi chèo thuyền trên mặt Linh hồ, ngắm Linh ngư trong nước cho đến việc họa lại phong cảnh núi non sông nước,... gần như bất cứ việc gì có thể làm, hai người bọn hắn đều làm, bất cứ nơi nào có thể đi, hai người đều đi.

Nói đi thì cũng nói lại, Trần Nguyên đột nhiên phát hiện ra, Lữ Như Yên cực kỳ tài năng, tài năng đến mức không bình thường. Họa đạo, Thi đạo, Thư pháp,... thậm chí ngay cả Cầm đạo, nàng đều tinh thông. Một thiếu nữ hai mươi tuổi, thời gian tu luyện đã không đủ, ở đâu ra tinh lực luyện tập nhiều môn như vậy?

Hắn không hiểu, nhưng cũng chưa hề hỏi.

Trần Nguyên cùng Lữ Như Yên về tới động phủ của nàng. Không rõ là do giao tình giữa Khinh Vũ Chân quân và Kính Nguyệt hồ, hay do Lữ Như Yên đạt được truyền thừa, lại hay là do đơn thuần thưởng thức thiên phú, Khinh Vũ Chân quân đối với Lữ Như Yên rất tốt. Động phủ của nàng chiếm đơn độc một tòa Hạ phong, càng là nhận được nuôi dưỡng từ một tòa Tứ phẩm Thượng cấp Linh mạch. Đãi ngộ này, chí ít cần đến cấp bậc Đệ tử thân truyền, tu vi đã bước vào Tứ phẩm Thượng nhân; hoặc là cần đến thân phận đạo sư như Linh Nguyệt Thượng nhân mới có thể nhận lấy.

Lại trải qua mấy ngày vui vẻ, cảm giác thời gian đã không sai biệt lắm, Trần Nguyên quyết định nói ra mục đích chuyến đi này. Lữ Như Yên đã phục dụng Thập Niên Đan, tu vi cũng vững vàng ổn định lại, hắn thấy, hiện tại là lúc đưa cho nàng Thiên Nguyên Linh dịch. Có thể hay không thức tỉnh Linh thể, vậy liền xem vận số của nàng.

Trước đó mấy tháng, hắn vốn có ý định để Lữ Như Yên thử thức tỉnh Linh thể trước, sau đó lại phục dụng Thập Niên đan. Thế nhưng, hắn tìm hiểu qua, thức tỉnh Linh thể cũng không có an toàn như vậy. Thức tỉnh thất bại không nói, nếu như vận khí không tốt, thể nội linh lực bạo động, rất có thể ảnh hưởng đến tu vi. Lữ Như Yên thời điểm đó vừa đột phá không được mấy tháng, nếu xử lý không cẩn thận, nàng tu vi có thể một lần nữa ngã trở lại Nhị phẩm. Được không bù mất.

||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||

Ấy vậy mà, chưa đợi Trần Nguyên kịp mở miệng, Lữ Như Yên đã tiến lên trước. Nàng nhỏ nhẹ nói ra: “Trần công tử, ta có thứ này tặng cho ngươi.”

Trần Nguyên kinh ngạc hỏi: “Là thứ gì vậy?” Sẽ không phải là kinh thư gì nữa chứ?

“Đây, là thứ này.” Lữ Như Yên đáp. Thế rồi, nàng lấy ra từ trong nhẫn trữ vật, hai vật thể lớn như nắm tay người trưởng thành, hơi tròn, dài, tựa như hình quả trứng ngỗng. Bất quá, bề mặt của hai vật này không trơn bóng như vỏ trứng mà gồ ghề, sần sùi tựa như mặt ngoài nham thạch, chạm tay vào cảm giác thô ráp, cứng rắn vô cùng, tựa như tay cầm lên cương thạch vậy. Một vật trong đó có màu tím đậm, nặng chừng ba cân, ngoại trừ cảm giác thô ráp bên ngoài, khi chạm tay lên bề mặt còn cảm nhận được một cỗ nhiệt ấm áp truyền đến. Một vật khác thì đen bóng, trong suốt tựa như pha lê đen, cứng rắn vô cùng, đổi lại Tam phẩm tu sĩ thông thường, bất kể dùng lức ra sao ấn, bóp cũng không làm nó biến dạng. Đặc biệt, vật nặng cực kỳ nặng nề. Lấy Lữ Như Yên Tam phẩm tầng hai tu vi, nhấc lên thứ này cũng tỏ ra cố hết sức.

Trần Nguyên một lần nữa kiểm tra lại trí nhớ, phát hiện ra mình chưa hề gặp qua, cũng chưa hề nghe qua thứ gì tương tự như hai đồ vật trước mắt. Hoàn toàn lạ lẫm. Hắn thử dùng thần thức thăm dò, nhận ra hai đồ vật này không có gì thất thường. Thần thức xuyên thấu được vào trong, nhưng lại không tìm ra điểm lạ lùng. Hắn hỏi Lữ Như Yến: “Lữ cô nương, đây rốt cuộc là vật gì? Ta giống như chưa gặp qua bao giờ.”

Nàng lắc đầu, mơ hồ đáp: “Như Yên cũng không biết.”

“Không biết?”

“Không biết. Như Yên chính là đạt được hai vật này từ trong tay một vị sư huynh tương đối có ý tứ tại quảng trường giao dịch. Chính là, luôn cảm nhận được hai vật này bất phàm, trực giác mách bảo Như Yên, hai đồ vật này lai lịch không tầm thường, bên trong ẩn chứa đại cơ duyên, cho nên mới mua về. Như Yên xem không ra bí mật trong đó, đến, hẳn là Trần công tử có cách.”

Trần Nguyên gật đầu. Vị sư huynh tương đối có ý tứ tại quảng trường giao dịch tám chín phần mười là sư huynh bất lương. Vị sư huynh này đích thực là người có ý tứ, tu vi chỉ là Tam phẩm trung kỳ, thế nhưng trong tay không hiểu thấu lại sờ mó đến Tứ phẩm, thậm chí Ngũ phẩm bảo vật. Đổi lại tu sĩ thông thường, nếu không bị đánh chết giữa đường thì chỉ e cũng cất giữ kín đáo như trân bảo, nào có giống như hắn, bày bán rêu rao khắp nơi.

Trần Nguyên hết cách, đành sử dụng Khởi Nguyên nhãn một lần nữa. Vừa nhìn, hắn liền chấn kinh, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ và bất khả tư nghị.

- -----------------------

Hôm nay trước đăng mười chương á. Mai lại đến mười chương.

Hy vọng các bạn tiếp tục ủng hộ.

Thank you so much.

Con Cua.