Cầu Đạo

Chương 144: Thức tỉnh thể chất



Hỗn Mang Thần Lôi đạo chủng kết tinh.

Vô Cực Thần Lực đạo chủng kết tinh.

Không tầm thường. Chỉ là cái tên thôi cũng đã lộ ra cực kỳ không tầm thường. Tại thế giới này, danh tự của đồ vật không thể tùy ý đặt bậy; một khi đặt ra thì chính vật phẩm ấy phải gánh chịu nhân quả tương xứng với danh tự của nó. Huống chi, Khởi Nguyên nhãn hiện lên danh tự, chính là hiện lên chân thực tính chất của vật phẩm.

Không những thế...

Không có phẩm cấp.

Trần Nguyên không nhìn thấy phẩm cấp của đồ vật. Vật phẩm, sự vật, không có phẩm cấp, không phải bởi vì đồ vật đó là bất nhập lưu. Trái ngược, vật phẩm này đã siêu việt phạm trù của giới này, không có khả năng phân loại theo phương pháp thông thường. Trần Nguyên trước đó đã từng gặp tình huống này: Bồ Đề kinh, Vĩnh Hằng thạch, Ngộ Đạo Châu, Vạn Ma Tâm kinh,... không có một cái nào trong số đó không là thiên đại cơ duyên đối với hắn.

Trần Nguyên cho rằng, trước đó hắn đụng phải những cơ duyên kia, khí vận đã hao mòn không sai biệt lắm. Hắn không nghĩ tới, chưa qua bao lâu, bực này bảo vật lại một lần nữa bày ra trước mặt

Không đúng.

Đây là cơ duyên của Lữ Như Yên. Là đồ vật nàng tặng cho hắn. Cho nên nói, thứ này tính vào vận khí của nàng?

Trần Nguyên không rõ ràng. Hắn tiếp tục nhìn xuống thông tin giới thiệu tiếp theo. Chỉ là vài dòng vắn tắt qua loa, không có thêm chút nào tình báo hữu ích, nguồn gốc là mê, lai lịch không rõ ràng, ngay cả cách sử dụng cũng không có. Từ tình hình trước mắt đến xem, thông tin cung cấp từ Khởi Nguyên nhãn chỉ nhiều hơn Vĩnh Hằng thạch một chút.

Cho nên… phẩm cấp thực sự của hai thứ này chỉ kém hơn Vĩnh Hằng thạch một bậc?

Hắn không chắc chắn. Nên biết, cho dù lấy thực lực cùng độ thành thạo vận dụng Khởi Nguyên nhãn của hắn hiện tại, hắn cũng không nhìn ra bất cứ điều gì từ Vĩnh Hằng thạch, càng không tìm ra điều gì bất thường.

Hỗn Mang Thần Lôi đạo chủng kết tinh, Vô Cực Thần Lực đạo chủng kết tinh, cả hai thứ này chỉ e cũng không khá hơn là bao. Chí ít, lấy tu vi của hắn hiện tại là không thể sử dụng được. Có lẽ, đợi hắn bước vào Cảnh giới thứ năm mới có cơ hội nhòm ngó một hai.

Lữ Như Yên ở một bên, phát hiện Trần Nguyên sắc mặt biến hóa liên tục, trong lòng sinh ra lo lắng, hỏi thăm: “Trần công tử, ngươi thế nào?”

“Không có chuyện gì.” Trần Nguyên lắc đầu: “Bất quá, chính là ta cũng có cảm giác, hai vật này cực kỳ bất phàm, ẩn chứa trong đó thiên đại cơ duyên. Nếu không…”

Hắn muốn để nàng giữ lại. Có lẽ, đây chính là cơ duyên xoay chuyển vận mệnh của nàng. Thế nhưng, nàng đồng thời cũng đoán được ý đồ của hắn. Lữ Như Yên cười nói: “Trần công tử vẫn là giữ lấy đi. Như Yên tuy rằng có cảm giác hai vật này bất phàm, thế nhưng bản thân Như Yên cũng có trực giác chính mình cùng chúng vô duyên. Đặt tại trong tay Như Yên, Như Yên không thu hoạch được gì, như vậy cũng là phí phạm; chẳng bằng nhường cơ hội ấy lại cho công tử.”

Trần Nguyên suy nghĩ một chút liền gật đầu, đồng ý thu lại. Nàng nói không sai. Thứ này đối với nàng hiện tại không có tác dụng.

Ngược lại là hắn, qua mấy năm nữa có khả năng bước vào Cảnh giới thứ năm, đến lúc đó lại có cơ hội thăm dò kỹ lưỡng. Có đôi khi, vật phẩm bất phàm rơi vào trong tay cũng chưa chắc đã là cơ duyên mà là tai họa. Hai đồ vật này rơi vào trong tay Lữ Như Yên chưa biết chừng đã là kiếp nạn. Đến lúc đó, hắn mượn nhờ năng lực của Khởi Nguyên nhãn thăm dò một hồi, như vậy hệ số an toàn cao hơn rất nhiều.

Lại nói, nếu như Trần Nguyên có thể mượn nhờ hai đồ vật, dẫn dắt cảm ngộ đạt đến cảnh giới cao hơn, vậy càng là một công đôi việc.

Lữ Như Yên gặp hắn thu đồ vật của nàng, liền cười đến thật rạng rỡ. Nàng là tự tận nội tâm cao hứng. Trần Nguyên không nói thêm gì nữa, lấy ra từ trong nhẫn trữ vật Thiên Nguyên linh dịch, đưa cho nàng: “Tặng cho Lữ cô nương.”

“Đây là cái gì?” Lữ Như Yên cầm lên bình linh dịch, quan sát qua lại, tò mò đánh giá.

“Thiên Nguyên Linh dịch. Tu sĩ phục dụng Thiên Nguyên Linh dịch có cơ hội nhất định thức tỉnh Linh thể.” Trần Nguyên giải thích. Hắn gặp nàng dường như muốn từ chối, lại giải thích tiếp: “Thiên Nguyên Linh dịch đối với ta trợ giúp không lớn, vẫn là phù hợp với Lữ cô nương hơn.”

Lữ Như Yên không hiểu vì sao hắn nói là thứ này đối với hắn trợ giúp không lớn. Từ trước đến này, nàng chưa từng nghe đối phương nói qua hay thể hiện qua bản thân có thể chất đặc thù. Bất quá, hắn đã nói đến tận đây, có ý nghĩa là hắn muốn nàng cầm lấy. Đã đối phương muốn nàng nhận, vậy nàng sẽ nhận.

“Đa tạ Trần công tử.” Nàng cười ngọt nào nói ra.

Trần Nguyên có hơi do dự, sau đó nói: “Nếu không, Lữ cô nương vẫn là thử phục dụng Thiên Nguyên Linh dịch, nếm thử thức tỉnh Linh thể. ta sẽ thay cô nương hộ pháp.”

Hắn chưa từng gặp qua tu sĩ phục dụng Thiên Nguyên Linh dịch thức tỉnh Linh thể. Hết thảy những điều hắn biết chỉ là các ghi chép rời rạc trên thư tịch tìm được trước đó không lâu. Xác suất có khả năng thức tỉnh thành công Linh thể đối với các tu sĩ là không giống nhau, biên độ giao động rất rộng, có thể là thấp hơn một thành, cũng có thể lên đến năm thành. Khả năng thức tỉnh cao hay thấp tùy thuộc rất lớn vào mức độ tương quan phù hợp giữa thể chất tu sĩ đối với thuộc tính nào đó. Mà mức độ tương quan này, hoặc ít hoặc nhiều cùng với thiên phú tu luyện có liên hệ với nhau. Tuy nhiên, chi tiết cụ thể lại không được vị học giả kia nói rõ ràng. Rất có thể, chính vị đó cũng không có biện pháp nghiên cứu tới tận cùng.

Thế nhưng, vị học giả nói đến rõ ràng rằng, thức tỉnh Linh thể mượn nhờ ngoại vật là có khả năng ẩn chứa nguy hiểm nhất định. Tùy thuộc vào mức độ ôn hòa khác nhau của ngoại vật, cũng tùy thuộc vào đặc tính khác nhau của mỗi loại linh thể mà sự nguy hiểm đối với tu sĩ cũng khác nhau: nặng, có thể tổn thương căn cơ, thậm chí, tu vi bị phế hoặc là thân tử đạo tiêu; mà nhẹ, có thể là thương tổn đôi chút, qua nửa năm bế quan tu dưỡng liền khôi phục.

Thiên Nguyên Linh dịch loại thiên địa linh vật này thuộc về chủng loại tương đối hiếm, tác dụng cực kỳ nhẹ nhàng loại kia. Lữ Như Yên thể chất cùng tư chất tu luyện lại gần với Thủy thuộc tính, thức tỉnh Linh thể đến tám, chín phần mười là Thủy Linh thể. Thủy thuộc tính xưa nay vốn nổi danh ôn hòa. Vì những lý do này, quá trình thức tỉnh, theo lý mà nói, hẳn không có quá nhiều nguy hiểm.

Thế nhưng là, hắn vẫn không an tâm để cho nàng đơn độc một mình phục dụng.

Bất kỳ ngoài ý muốn nào cũng có thể xảy ra. Hắn muốn đảm bảo, rủi ro là nhỏ nhất có thể, nàng phải được đảm bảo an toàn nhất có thể. Lấy tu vi của hắn, hắn có tự tin giúp nàng tránh khỏi ngoài ý muốn.

“Tốt.” Lữ Như Yên không chút nào do dự nói ra: “Vậy Như Yên liền nhờ công tử.”

Nàng một ngụm đáp ứng, nhanh chóng đến mức Trần Nguyên có chút ngạc nhiên. Trở thành hộ pháp, không phải bất kỳ ai cũng có thể làm. Tu hành đối với mỗi tu sĩ vốn là việc riêng tư, thức tỉnh Linh thể càng là thời khắc then chốt, cũng chỉ có người thân cận nhất, đáng tín nhiệm nhất mới có tư cách đứng tại bên cạnh. Lữ Như Yên tin tưởng hắn như vậy để cho Trần Nguyên cực kỳ vui vẻ.

Hai người Trần Nguyên làm việc cực nhanh. Từ khi quyết định để Lữ Như Yên nếm thử phục dụng Thiên Nguyên Linh dịch, không ra nửa ngày, bọn hắn liền chuẩn bị đầy đủ hết thảy mọi thứ, bao quát đan dược hỗ trợ, biện pháp phòng bị tình huống ngoài ý muốn, Tụ Linh trận, phù lục bảo hộ thần hồn, cùng rất, rất nhiều thủ đoạn khác. Lữ Như Yên là Tam phẩm tu sĩ, phẩm cấp đồ vật cần chuẩn bị cho nàng không đến mức quá cao, tìm kiếm không mất nhiều thời gian.

Trước khi mặt trời lặn, hết thảy mọi thứ đã đâu vào đó. Trần Nguyên cầm tròn tay trận bàn điều khiển toàn bộ trận pháp tòa động phủ. Trước đó không lâu, Lữ Như Yên đã chỉ cho hắn toàn bộ chức năng của trận pháp, càng giao quyền chỉ huy tòa trận pháp này cho hắn. Theo pháp quyết hắn đánh ra, tòa trận pháp khởi động, cả ngọn núi vì đó mà run lên nhè nhẹ trong chốc lát.

Trần Nguyên nhận ra, đây là một tòa Ngũ phẩm trận pháp, không chỉ có năng lực chống cự Ngũ phẩm Chân nhân thông thường công kích mà còn chống thần thức xâm nhập, chống nhìn trộm và thay thế cả vai trò một tòa Ngũ phẩm Tụ Linh trận. Nguyên bản, tòa trận pháp này thuộc về Tứ phẩm thượng đẳng hàng ngũ, từ khi Lữ Như Yên dọn vào về sau, Khinh Vũ Chân quân mới tự mình ra tay, nâng cấp tòa trận pháp.

“Lữ cô nương, sẵn sàng?” Trần Nguyên hỏi lại sau khi kiểm tra tòa trận pháp cùng các đồ vật đã chuẩn bị ba lần.

Lữ Như Yên ngồi xếp bằng trên Ngộ Đạo Bồ đoàn. Nàng trước đó liền đã dành ra hai canh giờ điều chỉnh lại thân thể và tinh thần, phục dụng cả Thanh Tâm đan cùng Nguyên Linh trà để bản thân đạt đến trạng thái tốt nhất.

Cảm nhận được cơ thể ở vào tình trạng chưa từng tốt hơn, nàng khẽ gật đầu với Trần Nguyên: “Như Yên đã chuẩn bị ổn thỏa. Tiếp đó liền nhờ Trần công tử.”

“Hết thảy giao cho ta.”

Lữ Như Yên khẽ gật đầu, quăng cho hắn ánh mắt tràn đầy nhu tình cùng tin tưởng. Nàng không nhiều lời, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra bình Thiên Nguyên Linh dịch.

Bình Thiên Nguyên Linh dịch này làm từ bạch ngọc, có hình dạng như chiếc hồ lô, kích thước không lớn, bên trong ẩn chứa chừng một cân Thiên Nguyên Linh dịch. Chỉ là một cân mà thôi, thế nhưng bởi vì năng lực trợ giúp thức tỉnh Linh thể, giá trị của nó không thấp hơn trăm cân Tứ phẩm Linh thủy của Trần Nguyên.

Nắp bình mở ra. Cô mùi hương thanh mát, thấm vào ruột gan chầm chậm lan tỏa khắp động phủ. Chỉ một hơi hít vào cũng khiến cho con người ta cảm thấy thần thanh khí sảng. Trần Nguyên ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc bình. Chất dịch lỏng trong suốt tựa như nước suối, ẩn chứa trong đó cỗ năng lượng lượng khổng lồ, gấp đến hàng chục lần Tứ phẩm Linh thủy nhưng lại ôn hòa, dịu nhẹ phi thường, theo động tác ưu nhã của Lữ Như Yên, chậm rãi tiến vào trong thể nội của nàng.

Lữ Như Yên cẩn thận cảm nhận một lần trong cơ thể nguồn linh lực khổng lồ, tràn đầy kinh khủng như cả đại dương. Nàng nhẹ nhàng thở ra. Không có bất cứ dị thường nào. Kế tiếp, nàng không chút do dự, bắt đầu vận chuyển công pháp, chậm rãi luyện hóa cỗ năng lượng kinh khủng.

Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ đi qua trong nháy mắt. Trần Nguyên không dám rời mắt chút nào khỏi Lữ Như Yên. Thần thức khủng bố của hắn khóa chặt lấy thân ảnh của nàng, giám sát từng chút một thay đổi xảy ra bên trong nàng.

Không thể không nói, Thiên Nguyên Linh dịch cực kỳ thần kỳ. Nương theo lấy thể nội Linh lực bị công pháp dẫn dắt khắp toàn cơ thể, từng chút, từng chút một Thiên Nguyên Linh dịch xen lẫn vào trong đó, tuần tự tiến đến mọi ngóc ngách kinh mạch, chậm rãi cải tạo thân thể nàng. Thể chất của Lữ Như Yên cũng theo đó từ từ biến đổi.

Và theo thể chất thay đổi, bề ngoài cùng khí chất của nàng cũng chậm rãi biến hóa. Làn da vốn đã trắng nõn, nay lại càng thêm tinh tế, tỉ mỉ.Gương mặt của nàng vốn đã cân xứng đến hoàn hảo, nảy lại càng lộ ra ôn nhu động lòng người. Toàn thân Lữ Như Yên từ trên xuống dưới toát ra cỗ khí chất lại càng thêm cuốn hút so với trước đó. Trần Nguyên chỉ nhìn vào thôi cũng đã say mê.

Đúng lúc này, dị biến đột ngột xảy ra.

Chỉ thấy, cỗ Thiên Nguyên Linh dịch, vốn nên dịu dàng ngoan ngoãn ẩn trong cơ thể Lữ Như Yên, đột nhiên như bị thứ gì đó kích thích đến, trở nên bạo động không yên. Cùng lúc, tốc độ vận chuyển Linh lực trong cơ thể nàng bạo tăng lên.

Hai lần… ba lần… năm lần… mười lần… hai mươi lần…

Trong chưa đầy mười hơi thở thời gian, tốc độ Linh lực lưu chuyển trong thể nội Lữ Như Yên tăng lên hàng chục lần và còn không có dấu hiệu ổn định lại. Ngay tiếp phía sau, Thiên Nguyên Linh dịch, lúc trước vốn nên là từng tia, từng tia hòa lẫn trong linh lực đi theo kinh mạch, cải tạo thân thể thì bây giờ chuyển thành từng khối lớn, cưỡng ép thấm nhuần vào từng tế bào của nàng.

Trần Nguyên cẩn thận cảm ứng liền phát giác ra, tốc độ biến hóa thể chất của nàng, trong chớp mắt vừa rồi, đã tăng lên hàng trăm lần.

“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Hắn khẽ thì thầm, khắp gương mặt là lo lắng cùng hấp tấp.

Hắn do dự, do dự có nên hay không cưỡng ép xuất thủ đánh gãy quá trình thức tỉnh Linh thể của nàng.

Bất quá, theo hắn cẩn thận quan sát, hai hàng lông mày lá liễu của Lữ Như Yên chỉ là khẽ nhíu một chút, không có gì khác thường. Nàng vẫn còn đang nỗ lực kiểm soát tình huống. Lại cẩn thận thăm dò sâu hơn. Linh lực vận chuyển tốc độ nhanh hơn, thế nhưng lộ tuyến không hề xảy ra dị thường. Hết thảy không có gì bất ổn, ngoại trừ tốc độ luyện hóa Thiên Nguyên Linh dịch tăng mạnh.

Đúng lúc này, dị biến lần thứ hai phát sinh. Chỉ thấy, thiên địa linh khí trong động phủ không tự chủ hình thành nên một vòng xoáy khổng lồ trên đỉnh đầu Lữ Như Yên, lấy tư thái quán đỉnh, tràn vào thể nội của nàng.

“Lượng linh khí thật nhiều.” Trần Nguyên không khỏi thầm hô. Lúc này, đã không chỉ linh khí thông thường trong động phủ mà dường như cả tòa Ngũ phẩm linh mạch bên dưới ngọn núi đều sắp bị rút khô, chỉ để cung cấp Linh khí cho Lữ Như Yên. Tốc độ lưu chuyển linh lực cùng luyện hóa Thiên Nguyên Linh dịch trong thể nội cơ thể nàng lần thứ hai bạo tăng, so với thời khắc vừa rồi còn nhanh hơn cả trăm lần.

Lần này, Trần Nguyên thật gấp gáp. Tốc độ lưu chuyển nhanh như vậy, liệu cơ thể nàng có theo kịp không chế? Chỉ hơi sai sót một chút, thể nội của nàng sẽ bị cỗ sức mạnh kinh khủng này tàn phá hoàn toàn.

Ngay tại lúc hắn định ra tay, cưỡng ép ngăn cản Lữ Như Yên luyện hóa Thiên Nguyên Linh dịch, một đạo thanh âm nữ tử êm tai, trong trẻo, nhu hòa vang lên bên cạnh hắn: “Đừng đánh gãy nàng.”