Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 13: Chỉ cần có giá



"Trung tâm thương mại thì tính thế nào? Uy tín, tổn thất."

Tần Hạo gian xảo, muốn tiền đến điên rồi: "Chỗ của tôi không phải nơi mà ai cũng gây chuyện được."

"Tần tổng..." Ngô Mẫn vội ngăn cản Tần Hạo.

Nghe Tần Hạo khiến anh ta sợ hãi. Đe dọa ai? Giang Hải? Muốn chết sao: "Ông biết mình đang làm gì không? Anh ấy..."

Giang Hải cười lạnh ngăn cản: "Cứ ra giá."

Tần Hạo nhìn Ngô Mẫn, cười nhạo: "Ngô tổng, nghe thấy chưa? Người này rất biết điều."

"Thêm 800 triệu?"

Tần Hạo trong lòng đang nghĩ làm sao lừa được cô gái kia. Một cô gái xinh đẹp như thế đã không còn nhiều nữa rồi. Còn Giang Hải? Hắn muốn xem tên này lấy được bao nhiêu tiền.

Giang Hải lắc đầu.

Tần Hạo thấy Giang Hải không đồng ý, hung dữ nói: "Đừng không biết điều như thế."

Giang Hải nở nụ cười: "Không... Tôi đang tính một chút."

Nói xong, Giang Hải nhìn tên bảo vệ: "Nói cho tôi biết, cậu dùng tay nào để đánh mẹ tôi?"

"Tay phải?"

Giang Hải đạp lên một ngón tay của người bảo vệ, rồi hỏi: "Một ngón tay bồi thường bao nhiêu tiền?"

Mỗi cái giẫm đạp như muốn đứt lìa mọi thứ, tên bảo vệ đau đớn thét lên, cảm giác như muốn chết đi. Giang Hải đạp tiếp ngón tay thứ hai, mắt vẫn nhìn Tần Hạo.

Mùi máu tươi tanh tưởi. Tay đứt đau thấu tim mọi người sợ hãi, ai cũng nổi da gà. Tần Hạo dâng lên cảm giác lo sợ, trung tâm thương mại thành phố Giang Tư đứng chưa có ai dám đến gây chuyện cả.

Mày muốn chết?

Cố Vân Lệ sợ hãi ôm Cố Uyển Như, bà từng thấy Giang Hải đánh người, nhưng nhưng chưa thấy Giang Hải hung ác tới vậy.

Giang Hải không muốn Cố Uyển Như nhìn thấy, ra hiệu Ngô Mẫn: "Cậu sắp xếp cho cha mẹ vợ cùng vợ tôi đi."

Ngô Mẫn thở phào nhẹ nhõm, cũng may Giang Hải không giận chó đánh mèo. Đồng thời thấy khó chịu với Tần Hạo, tự cao tự đại thì phải trả giá. Tần Hạo sắp phải trả giá thật lớn vì sự cuồng ngạo thái quá của mình rồi.

Giang Hải tàn nhẫn đến mức khiến ai cũng sợ hãi, ai biết được năm năm trước đây anh vẫn chỉ là một thanh niên yếu đuối. Bây giờ thì…khát máu như thế

Tần Hạo nghiến răng: "Ai cho các người đi?"

"Tần tổng, không cần phải như thế." Ngô Mẫn đứng ở phía trước, lạnh lùng nhìn Tần Hạo.

Trong mắt Ngô Mẫn, Tần Hạo như đã chết.

"Giang Hải..." Cố Uyển Như lo lắng.

Giang Hải quay lại mỉm cười, ra hiệu cô đi trước. Tần Hạo nhanh chóng hồi phục lại tinh thần.

Tần Hạo không sợ Ngô gia, nhưng cũng không muốn kết thù, sau này sẽ cho Ngô gia nếm trái đắng. Giang Hải lạnh lùng nhìn, gót chân tiếp tục giẫm lên tay tên bảo vệ kia.

"Ra giá đi, mỗi ngón tay giá thế nào?”

“Mày muốn chết?" Tần Hạo không ngờ Giang Hải vẫn không hề sợ hãi.

Kẻ này quá ngông cuồng. Mấy tên thuộc hạ đồng loạt xông về phía Giang Hải. Tần Hạo chờ đợi cảnh Giang Hải bị đánh bò lê trên đất. Dám đến trung tâm thương mại của hắn ta gây sự, người này quả thật chán sống rồi.

Nhưng trái với những gì hắn mong muốn thấy, từng tiếng thét vang lên, thuộc hạ của hắn từng kẻ ngã xuống. Giang Hải vẫn đứng đó, với anh thì mầy kẻ này chỉ là con nít học đòi mà thôi.

Giang Hải nhìn Tần Hạo như đang nhìn một con súc sinh kinh tởm. Tần Hạo run rẩy, Giang Hải như tử thần từng bước đi tới.

Hắn ta sợ hãi tới mức run cầm cập. Những thuộc hạ kia là loại gì? Chính là những kẻ chuyên đi đâm chém người không ghê tay, võ nghệ luyện từ thực chiến, vậy mà không bằng tên nhãi kia.

Trong phòng chỉ còn Tần Hạo cùng Giang Hải, mùi nguy hiểm trần ngập, Tần Hạo lo sợ. Giang Hải tiếp tục giẫm lên ngón tay tiếp theo, tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên. Cứ thế tiếp tục cho đến khi tay của gã bảo vệ kia biến dạng không ra hình.

Giang Hải cười nhìn giám đốc Khương, ánh mắt như tuyên bố án tử cho ông ta: "Chân nào đá người?”

Giám đốc Khương lùi lại, cố gắng tránh Giang Hải, ý thức của ông ta như mách bảo ông ta, hôm nay là ngày ông ta phải chết. Vừa thấy cánh tay của gã bảo vệ, nghĩ đến bản thân, giám đốc Khương vô cùng sợ hãi.

“Đây sao..?” Gằn từng chữ.

"A..."

“Sao? Đau?”

“Rắc…”

Tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng xương gãy, âm thanh kinh dị vang vọng, giám đốc Khương ngất đi. Dường như vẫn chưa đủ, Giang Hải lại vô cùng hung ác, tiếp tục giẫm đạp, đá mạnh vào chân ông ta.

Mỗi cái giẫm đạp như muốn đạp nát xương của hắn, ai cũng thấy được, nửa đời sau của Giám đốc Khương chỉ có thể ngồi trên xe lăn.

Giang Hải nở nụ cười vô cùng nguy hiểm, từng chữ như từng câu như Tu la mở lời: "Còn chân thì sao?"

Tần Hạo lúc này mới nghĩ tới lời nói của Ngô Mẫn: "Nếu đụng chạm người không nên đụng chạm, hậu quả tự gánh vác."

Chưa từng có ai có năng lực bậc này ở trong thành phố. Lúc đó, Ngô Mẫn muôn nói Giang Hải là ai, nhưng lại bị anh ta cản lại. Lẽ nào người này có thân phận gì đó không nói được?

Sau đó, nhớ tới thẻ vàng cùng thẻ đen của Giang Hải, là thẻ có hoa văn ký hiệu đặc biệt. Thực sự, trong giới làm ăn dù là hắc bạch lưỡng đạo cũng sẽ có những loại thẻ biểu chưng cho thân phận, thẻ kia…

Tần Hạo cảm thấy ớn lạnh, linh cảm cho hắn biết, người kia là người hắn không được đụng tới.

Lúc này, Giang Hải đang bước tới, cả người Tần Hạo bất động, sự sợ hãi xâm chiếm. Hắn ta quá tự tin, cho rằng có thể đè bẹp Giang Hải, ai ngờ được…

“Ồ, một cái răng bao nhiều tiền?” Giang Hải tiếp tục gằn từng chữ.

"Răng?" Ánh mắt Tần Hạo sợ hãi.

Bây giờ, Giang Hải chiếm thế thượng phong, Tần Hạo không dám ho he gì cả, người trước mặt như gã điên, vô cùng tàn nhẫn, giết người như giết kiến.

“Chát…”

Giang Hải tát lệch mặt Tần Hạo, khiến đầu hắn ta đập vào tường. Mũi chảy máu, răng vỡ vụn.

“Anh cứ cho tôi con số hợp lý, tôi buồn chán lại đến một lần. Tính toán cho tốt vào.” Giang Hải túm lấy Tần Hạo, nhét thẻ vào tay hắn. Nụ cười kia như Tu la địa ngục, khiến hắn ta sởn tóc gáy.

Tần Hạo nhìn thấy khí thế ngạo nghễ kia, sự coi thường mạng người kia, ánh mắt đó. Chỉ có một người đã từng trải qua cái chết mới có. Quá hung tàn, quá ác độc, hành động dứt khoát, quyết liệt vô cùng.

Đột nhiên một cái tát tiếp tục giáng xuống.

Giang Hải tỏ vẻ khó chịu: "Nói đi! Bao nhiêu tiền?”

Tần Hạo sợ hãi lắc đầu, cảm thấy hoang mang vô cùng.

Giang Hải vỗ vai Tần Hạo: "Ồ, anh không định giá được? Thế là do anh không nhận nhé. Mọi chi phí gì đó tính rõ ràng chưa?"

Tần Hạo yếu thế, chỉ có thể gật đầu thôi. Hắn ta còn không dám nói quá lớn.

Giang Hải nhỏ giọng nói: "Vậy đến lượt tôi tính sổ..."

Tần Hạo không ngừng run rẩy, vô cùng lo sợ cho cái mạng này.

"Vậy cứ tát một cái thì định giá 200 triệu, được chứ?"

Miệng Tần Hạo chỉ toàn máu, cố nói lấy lòng: "Được...được…"

"Mỗi cái đá, đạp thì 400 triệu?"

"Được...được…"

Giang Hải thoải mái nói, như đang mua bó rau ngoài chợ: “Tôi không trả giá anh đưa ra, vậy thì giá tôi đưa ra, anh cũng không nên trả giá đấy.”

“Cũng đừng quên giữ lời. Tôi không vui thì anh đừng mong giữ mạng mình.”

“Chậm một ngày thì cứ tính lãi một ngày.”

Giang Hải nghênh ngang rời đi, Tần Hạo ngã nhào trên mặt đất, bản thân như thoát chết, quần áo đã ướt đẫm vì mồ hôi.

Phía ngoài Trung tâm thương mại vô cùng náo nhiệt, bàn tán về việc vừa xảy ta. Cố uyển Như vô cùng lo lắng đứng chờ Giang Hải, cô thực sự lo lắng cho anh.

Giang Hải vì cha mẹ cô mà ra mặt xử lý mọi thứ, Cố Uyển Như vô cùng sợ phiền phức, bản thân cố rất sợ, cô hiểu được những kẻ ấy không phải dạng vừa. Chợt thấy Giang Hải đi ra, Cố Uyển Như như sợ mình bị ảo giác, cố gắng nhìn kỹ.

Giang Hải đi tới lấy xe. Cố Uyển Như chạy về phía Giang Hải, ôm chầm lấy anh như sợ anh biến mất.

"Anh không sao chứ?"

Giang Hải vô cùng vui sướng, chỉ cần cô quan tâm anh, thì anh cũng đã vô cùng mãn nguyên. Cảm giác vô cùng mềm mại, còn có hạnh phúc.

Cố Uyển Như luống cuống bỏ tay ra, cảm thấy cả mặt mình muốn đỏ lên. Chiếc Cayenne lao ra khỏi trung tâm mua sắm, rời đi nhanh nhất.

"Chúng ta đi đâu?" Cố Uyển Như tháy có gì không đúng lắm.

"Đổi xe."

"Nếu sửa sẽ thêm tiền mât." Cố Uyển Như tiếc nuối: "Lẽ ra không nên mua xe đắt thế này, muốn làm gì cũng tốn tiền. Dù anh có nhiều tiền cũng không nên lãng phí."

"Lúc đó, sao anh lại đưa tiền cho họ. Là họ sai mà?"

Cố Vân Lệ bị đánh, còn bị sỉ vả. Tuy Giang Hải ra tay rất tàn nhẫn. Nhưng Cố Uyển Như vẫn sợ những người kia sẽ trả thù.

“Anh xử lý rồi, chỉ là hiểu lầm mà thôi.” Giang Hải tỏ vẻ nghiêm túc.

“Họ không chỉ muốn trả tiền lại, còn muốn xin lỗi cha mẹ nữa.”

"Thật sự?" Cố Uyển Như không phải kẻ ngốc.

"Tất nhiên, anh luôn nhẹ nhàng giải thích mà."

Vì xe mới nên chỉ có chút xăng chạy thử, cho nên khi gần tới showroom thì chết máy. Giang Hải đành nắm tay Cố Uyển Như đi bộ một đoạn. Lần này, Cố Uyển Như để cho Giang Hải nắm tay mình.

Cố Uyển Như vừa đi vừa trầm tư. Mình yêu anh ấy sao? Sau đó phũ nhận, cho rằng chỉ là không chán ghét anh. Cả hai biết nhau chỉ mới một tháng, còn chưa tới mức thân cận.

Vậy mà khi nắm tay anh, cô cảm giác được sự an toàn, lại có chút thoải mái. Lần nữa vào showroom, mọi người dùng ánh mặt tò mò nhìn hai người Giang Hải.

Giám đốc tiêu thụ ngẩng mặt đắc tý, mỉa mai nói: "Chắc mua xong lại muốn đổi trả. Haizz xe bán không đổi trả, họ chết chắc."

Giang Hải xem như chó sủa bên tai, không nghe là được, không nên phí lời với chon ha. Nhưng nếu làm Cố Uyển Như không vui, Giang Hải cũng sẽ làm con chó kia câm miệng lại.

Linh Kha đi đến chào đón, trong lòng lo lắng, cẩn thận hỏi: "Thưa hai vị…có việc gì không ạ?"

"Tôi muốn mua thêm một chiếc, cô giới thiệu giúp tôi nhé?"