Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 14: Thêm một chiếc xe



Mọi người đều tỏ vẻ kỳ quái.

"Mua thêm?"

"Quý khách, chiếc xe mới mua kia…?" Linh Kha bất ngờ nên muốn hỏi.

Cố Uyển Như kéo Giang Hải: "Anh nói gì thế?"

Giám đốc tiêu thụ như tỏ vẻ khinh bỉ, ánh mắt vô cùng xem thường, cho rằng họ giả vờ: “Xem đi, rõ ràng nghèo túng còn ra vẻ.”

Nhưng lời vừa ra khỏi miệng cô ta lại hối hận, ban đầu cũng do bộ dáng nghèo hèn nên bị khinh thường, cô ta bị mất đơn hàng. Giờ mua thêm xe, chẳng lẽ…?

Nhìn vẻ ngoài bần hàng xấu xí của Giang Hải, giám đốc tiêu thụ cảm thấy không có khả năng, cũng chẳng ai tiêu tiền kiểu đó được.

“Chiếc xe kia hết xăng rồi, tôi đỗ không xa, cô cho người đưa vào sửa chữa nhé.”

Tất cả mọi người chấn động, gì chứ? Hết xăng?

“Bị va chạm xe.” Cố Uyển Như cười gượng giải thích.

Giang Hải kéo Cố Uyển Như dạo quanh một vòng: "Chiếc xe kia tốt hơn...''

"Lamborghini Sian Roadster?" Cố Uyển Như sợ hãi, chiếc kia là gì chứ? Còn đắt hơn chiếc đầu.

"Em có thể nói ra tên vậy thì em chắc chắn để ý nó." Giang Hải gật đầu,đưa thẻ cho Linh Kha: "Lấy chiếc đắt nhất cho tôi."

Linh Kha suýt chút ngất đi. Mua xe đó nha, anh ta xác định không phải mua rau? Chiếc xe đắt nhất mà mua không nghĩ sao? Anh ta đúng là chiều chuộng cô gái kia quá mà.

Cố Uyển Như đúng là thích chiếc xe kia, nhưng giá tiền này cô quá choáng váng, đều là tiền đó nha: "Sửa lại chiếc xe kia là được, đừng mua, phí quá."

Giang Hải đau lòng nhìn Cố Uyển Như, sao lại không đau lòng cho được chứ. Tiền, đối với Giang Hải chỉ là con số mà thoi, đối với Cố Uyển Như tiền để duy trì cuộc sống.

Giang Hải để Linh Kha nhanh chóng làm thủ tục. Giám đốc tiêu thụ tức hộc máu, nhìn Linh Kha với ánh mắt tóe lửa. Hôm nay hai đon hàng lớn đều vào tay Linh Kha, mà nó lẽ ra là của cô.

Tốn rất nhiều tiền, cô lại thấy chiếc xe cô hằng ao ước lại ở trước mặt mình, đứng tên mình. Chỉ qua hai ngày, số tiền Giang Hải bỏ ra cô đã không đủ khả năng trả. Cô e là phải dây dưa với Giang Hải cả đời này.

Đưa chìa khóa cho Cố Uyển Như, anh nhẹ nhàng nói: "Vợ à, em lái nhé."

Cầm chìa khóa nhưng lòng Cố Uyển Như vẫn lo lắng: "Anh lái đi..."

Giang Hải đưa Cố Uyển Như vào xe, còn bản thân thì lại ngồi vào ghế phụ. Cố Uyển Như vô cùng căng thẳng, cô rà xe với tốc độ chậm chạp. Cô không dám đi nhanh, vì sợ xe đụng phải thứ gì đó, xe hỏng rồi Giang Hải lại muốn đổi xe thì làm sao đây?

Giang Hải chỉ dẫn sơ qua cho cô, Cố Uyển Như lại thành thạo hơn nhiều, nhưng nhìn những chiếc xe vun vút bên cạnh, cô lại lo lắng.

"Giang Hải

..."

"Anh đây?"

"Đừng phung phí nữa có được không?"

"Được, nghe vợ cả." Giang Hải nghiêm túc gật đầu.

Cố Uyển Như bối rối: "Chúng ta không phải vợ chồng thật sự."

"Ừ."

"Vì thế sau này đừng xưng vợ."

"Được, nghe vợ." Giang Hải vẫn gật đầu nói.

Đứng bên ngoài, Ngô Mẫn vẫn thản nhiên. Cố Thiết Huy cười gượng gạo đứng bên cạnh. Ông ta tới để thuyết phục Cố Vân Lệ, đối với Cố gia dự án kia không thể để mất.

Nhưng chính mắt Cố Thiết Huy thấy Ngô Mẫn đưa vợ chồng Cố Vân Lệ về, anh ta còn đích thân đứng bên ngoài cổng. Điều khiến Cố Thiết Huy kinh ngạc là Giang Hải và Ngô Mẫn có quen biết.

Cố Hạo Dân nhớ tới tấm hình kia, nhìn thấy Ngô Mẫn mới phát hiện, người mặc áo trắng kia là Ngô Mẫn sao?

Con trai độc nhất của Ngô gia ở thành phố Giang Tư lại bị vô sinh, phải nhờ tới Giang Hải. Trốn vào một bên, Cố Thiết Huy lập tức gửi tin tức quan trọng này cho Cố Thụy Long.

Thầm nghĩ Giang Hải vận khí tốt thế nào mới có thể gặp được những người kia chứ?

Ngay sau đó, Cố Thụy Long nhắn ại: làm theo hợp đồng!

Giang Hải quen biết Ngô Mẫn, vậy chẳng phải Cố Uyển Như sẽ có quan hệ với Ngô gia sao?

Thái độ Ngô Mẫn vô cùng khó hiểu, con trai độc nhất của Ngô gia ở thành phố Giang Tư, lại ra vẻ vô cùng phục tùng Cố Vân Lệ.

Còn cái chi nhánh nhỏ bé kia giao cho Cố Uyển Như cũng chẳng có tổn thất gì. Mỗi còn phải chỉ 500 triệu có thể đổi về được dự án khu kia. Cố gia vẫn có lợi.

Còn nếu cần, trở mặt sau khi hoàn thành dự án, không vấn đề gì. Nhưng nếu dựa vào Cố Uyển Như mà tạo được quan hệ với Ngô gia, như vậy Cố gia cũng sẽ có lợi hơn, không phải sao?

Cố Uyển Như đúng là chó ngáp phải ruồi, trước đây luôn tìm cho Cố Uyển Như một tên vô dụng, nhưng chọn đi chọn lại cuối cùng lại chọn Giang Hải. Ông ta nhìn chiếc túi trong tay, thủ tục chuyển giao công ty cũng đã đem theo.

Cố Thiết Huy nhìn một chiếc xe sang đang chạy chậm chạp, cứ như là mới biết lái xe. Thật phí tiền, nếu không biết lái xe thì cần gì mua xe đắt thế chứ. Nhưng chưa để ông ta kịp nghĩ tiếp, chiếc xe dừng lại trước mặt, là Cố Uyển Như.

Ông ta không tin được vào mắt mình, còn người ngồi ghế phụ là Giang Hải. Thật sự là hai người họ. Xe kia phải bằng một cái biệt thự, nó khác gì cái biệt thự di động chứ? Làm sao họ mua được chứ?

Cố Thiết Huy cho rằng tiền kia do hai người làm gì không chính đáng mà có. Ông ta còn nghĩ có khi Giang Hải giàu lên nhờ buôn bán **** ***** và mô giới bác sĩ giỏi về hiếm muộn, vô sinh.

Càng nghĩ càng cảm thấy Cố Uyển Như có quan hệ mờ ám với Kim Hyun, thì ra Giang Hải cũng chỉ là kẻ ăn cơm mềm, chiếc xe kia do ông Kim Hyun mua cho.

Giang Hải mở cửa cho Cố Uyển Như, đó là sự yêu thương, sủng nịnh. Vào mắt Cố Thiết Huy lại là nhu nhược lấy lòng, chỉ là kẻ ở rể không hơn không kém.

Cố Uyển Như nhỏ giọng: “Tôi tự mở được”

Giang Hải làm tài xế cho cô hơn một năm, việc mở cửa cũng quá bình thường, anh cũng chưa bao giờ thấy Cố Uyển Như ngượng ngùng như thế. Anh vô cùng khó hiểu.

Cố Thiết Huy bỗng nhiên thấy khó chịu khi cả hai lại hòa hợp đến thế, nhưng khuôn mặt vẫn cười bước lên: “Cháu vừa về à?”

“Cậu út…cậu tới đây có việc sao?” Cố Uyển Như khó xử, dù cô không là người Cố gia nữa thì Cố Thiết Huy cũng trưởng bối.

“Cậu đến đưa thủ tục cho cháy, chỉ cần cháu ký tên vào thì mọi thứ đều xong.” Cố Thiết Huy nhìn Giang Hải rồi rút tài liệu ra.

“Năm trăm triệu kia sẽ chuyển vô tài khoản của cháu sớm thôi.”

Giang Hải nhìn thấy Ngô Mẫn vẫn đứng ở cổng chờ, chẳng trách Cố Thiết Huy lại đổi tính. Cố Uyển Như đã cầm lấy tài liệu nhưng Cố Thiết Huy vẫn chưa đi.

Giang Hải khẽ cười: "Ngày mai Kim Hyun sẽ ký hợp đồng với tập đoàn Cố thị, quay về đợi tin tức đi."

Cố Thiết Huy chờ đợi chính là điều này: “Cậu về trước, sau này có thời gian sẽ tới."

Cố Uyển Như nhìn Ngô Mẫn cảm thấy vô cùng khó hiểu, qua loa chào hỏi rồi mỉm cười lấy lệ đi vào nhà.

Ngô Mẫn nhẹ giọng nói: "Tần Hạo hỏi tôi thân phận của anh."

Giang Hải châm thuốc: "Ồ, anh ta cho rằng ai cũng là quả hồng mềm sao?"

Ngô Mẫn nhìn Giang Hải, biểu cảm như hiểu rõ.

"Tần Hạo còn có người em là Tần Hiên, cũng xem như là nhân vật máu mặt nhất ở thành phố Giang Tư.”

Ngô Mẫn như muốn nhắc nhở Giang Hải.

Giang Hải lắc đầu: "Muốn làm gì tôi? Họ không có tư cách. Tần Hạo kia tôi thấy cũng dễ nói chuyện hơn."

Ngô Mẫn khó hiểu. Nhưng anh tự mặc định, lời của Đế vương luôn đúng. Đúng như Giang Hải nói, ai có thể làm gì anh chứ. Có lẽ người đó còn chưa sinh ra.

Lúc này tại Trung tâm thương mại thành phố Giang Tư.

Sau khi nghe điện thoại của Ngô Mẫn, dò hỏi thân phận thì Ngô Mẫn là không nói gì ra hồn. Tần Hạo tức giận, vẻ mặt hung dữ vô cùng.

Nhưng để phòng ngừa nguy cơ, hắn ta đã cho điều tra kỹ. Người phụ nữ kia là người Cố gia, đã bị đuổi đi, tên Giang Hải kia chỉ là tên lái xe quèn, lại còn ở rể. Thật tức chết hắn mà.

“Tao…sẽ giết…mày và cả nhà mày!”

Vì bị gãy răng, nên nói chuyện cũng không rõ ràng, tuy mạnh miệng mắng nhưng nghĩ tới cảnh tượng vừa xảy ra, còn có nụ cười bá đạo của Giang Hải, Tần Hạo bất giác run cả người.

Tần Hiên mang theo đàn em hùng hổ đi tới: “Anh nói đi! Thằng nhãi kia ở đâu, em tới xử nó!”

Có bắp cuồn cuộn, vẻ mặt tàn nhẫn, hùng hổ dọa người. Tần Hiên chính là ông trùm của Thành phố Giang Tư, mọi người hay gọi là “Hiên ca”

Thấy anh trai bị đánh tới mức thê thảm thì cảng tức không chịu được. Tuy hình ảnh không rõ lắm, nhưng tấm thẻ kia vẫn hiển thị những hoa văn ký hiệu đặc biệt.

"Nhìn cái này đi!"

Anh em Tần Hạo có được ngày hôm này không phải là đồ ngu ngốc. Họ đều từ tay trắng làm ra. Tần Hạo thông minh nhanh nhẹn, Tần Hiên đánh đấm tốt, một hắc một bạch hỗ trợ lẫn nhau.

Họ có sự nhạy bén trời cho, mùi nguy hiểm là thứ họ nhận biết rõ, chỉ cần đi sai một bước, vạn kiếp bất phục. Tần Hạo luôn cảm thấy Giang Hải không hề đơn giản như vậy, cũng chưa dám làm bừa.

Nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu hắn ta, Ngô Mẫn vì sao tôn kính Giang Hải thế kia? Thậm chí hắn nhận ra là có chút sợ hãi.

Trong thẻ kia có bao nhiêu tiền?

Giang Hải hành sự dứt khoát, mỗi hành động đều vang dội, hầu như không hề để ý hậu quả. Tấm thẻ kia có ý nghĩa gì?

Ký tự đó rất đặc biệt!

Hai anh em nhìn nhau, không nói lời nòi, vẫn mãi suy nghĩ.

"Thất Hồn, anh biết nó không?" Tần Hiên hỏi.

Thất Hồn chợt hoang mang khi thấy hình kia, nhưng sau đó lại vờ như không có gì. Anh ta nói: "Chưa từng thấy qua."

Tần Hiên mất bình tĩnh hét lên: " Đừng có tự dọa mình. Thành phố Giang Tư này an hem chúng ta là số một."

"Anh thì lại có cảm giác nguy hiểm!" Tần Hạo cố nói rõ từng chữ.

"Đi đến ngày hôm nay, chúng ta đã trải qua bao nhiêu chuyện chứ? Nếu đụng tới người không nên đụng, hậu quả không gánh nổi."

Tần Hiên cảm thấy anh trai quá mức sợ sệt: "Anh không cần quá cẩn thận vậy."

Tần Hạo nghiêm túc nói: "Nếu không cẩn thận, chúng ta chết trăm lần rồi. Bao lần suýt chết rồi hả? Hai anh em chúng ta dễ dàng sao? Dù có làm sao cũng phải giữ được cái mạng này.”

"Cứ vậy mà nhịn sao?" Tần Hiên to giọng muốn đi: "Vậy em đi túm thằng nhãi Ngô Mẫn kia, em sẽ đánh nó một trận, không tin nó không khai."