Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 20: Có kẻ cần thuốc đặc biệt



Giang Hải lái xe chở Cố Uyển Như đến công ty, anh đi rất chậm, muốn năm tay cô lâu hơn một chút. Dường như hai ngày nay đã thành thói quen.

Vừa tới nơi, nữ lễ tân đã chào đón Giang Hải vô cùng niềm nở: “Anh Giang… trưa nay anh rỗi không?”

Giang Hải khó hiểu.

Nữ lễ tân tỏ vẻ đang yêu ngượng ngùng: “Em định mua một bộ váy, nhưng không biết thế nào, muốn nhờ anh đi cùng xem sao? Đổi lại em mời anh ăn trưa.”

Giang Hải nhìn Cố Uyển Như: “…Tôi…”

Nữ lễ tân vẫn nhỏ nhẹ hỏi: “Có được không anh…?”

Giang Hải dứt khoát nói: “Được!”

Cố Uyển Như nghe rõ hai người đang nói gì, nghe thấy Giang Hải đồng ý, cô đột ngột dừng lại: “Anh đi mua mỳ bên tiệm Hoàng Sương, một lý cà phê ép bên tiệm Thanh Nhã.”

Mỳ? Cà phê ép?

Hai tiệm này đều ở hướng ngược nhau, lại còn rất xa. Có thể nói một nơi ở đầu thành phố, một nơi cuối thành phố.

Cố Uyển Như quay người vào văn phòng của mình đóng sập cửa lại. Cô hơi phân tâm, không biết bản thân làm sao nữa. Chẳng lẽ thực sự cảm thấy Giang Hải là của mình cô?

Nếu Giang Hải có người khác, anh ấy cũng sẽ rời đi. Cúng không còn nắm tay cô, cũng không gọi cô là… “Vợ”, không còn cùng phòng nữa. Nhưng cô luôn mong ngóng điều này mà, sao giờ lại thế này. Cô bị làm sao thế?

Giang Hải đi vào, Cố Uyển Như cũng không nghĩ nữa mà cắm đầu làm việc, ánh mắt có chút hoảng hốt như sợ bị bại lộ gì đó. Giang Hải nhìn thấy mọi thứ, anh tỏ vẻ đắc ý, cứ thế ngồi sô pha chơi điện thoại,

Đến giờ trưa, Giang Hải nói: “Vợ ơi, đi ăn mỳ nhé.”

“Không!” Cố Uyển Như cũng không thèm nhìn anh.

Giang Hải gian xảo cười: “Vậy anh đi trước nhé.”

Khi Giang Hải tới cửa thì Cố Uyển Như ngẩng đầu nhìn.

“Đứng lại!” Cố Uyển Như theo phản xạ buộc miệng nói.

Giang Hải cười hỏi: “Sao thế?”

Cố Uyển Như cảm thấy bản thân bị hớ, nên kiếm cớ: “Tôi muốn ăn cơm, anh trả tiền đi, tôi quên mang thẻ rồi.”

Nhà hàng Thủy Tạ nổi tiếng khắp thành phố Giang Tư, nơi có đồ ăn ngon nhất, nguyên liệu cao cấp nhất, một bữa ăn ở đây vô cùng đắt đỏ, không phải ai cũng có khả năng chi trả.

Cố Uyển Như luôn nhớ món bít tết ở đây, chỉ một lần đến từ lâu lắm rồi nhưng cô vẫn nhớ. Nhưng đến đây rồi thì Cố Uyển Như hơi hối hận vì giá cả đi khá đắt.

Cố Uyển Như tự trách bản thân quá mức cảm tính, cứ như giận hờn con nít. Nhưng Giang Hải thấy Cố Uyển Như ái ngại thì Giang Hải chủ động gọi món, anh không muốn vì giá cả làm cô thấy áy náy.

Khi bữa ăn đang thì một giọng nói quen thuộc vọng tới.

"Cố tiểu thư, có duyên nha! Sao lại vinh dự được gặp cô ở đây rồi.”

Cố Uyển Như lịch sự cười đáp, nhưng trong ánh mắt vẫn không tránh được sự chán ghét, tên Chương Huy Vũ cùng Cố Hữu đều cùng một loại người. Tên Chương Huy Vũ này luôn chiếm đoạt Cố Uyển Như.

“Cố tiểu thư, lâu ngày không thấy em, tôi tương tư em đến chết mất.” Chương Huy Vũ không thèm nhìn Giang Hải, cứ thế ngồi cạnh Cố Uyển Như.

Chuyện Cố gia thì hắn đều nắm trong lòng bàn tay, bao gồm cả việc Cố Uyển Như lấy chồng, còn có Cố Hữu bị nát bi. Nhưng hắn ta không sợ, với hắn, chỉ một tên lái xe quèn thì không có gì đáng lo cả.

Cố Uyển Như khó chịu, chuyển chỗ ngồi cạnh Giang Hải, cảm thấy tên này thật kinh tởm, không có một điểm tốt đẹp nào.

“Anh tự trọng cho. Đừng để tôi phải xem anh kẻ có bệnh.”

Chương Huy Vũ không ngại lời lẽ khó nghe của Cố Uyển Như: “Em đoán quá đúng, anh là do em làm bệnh đó nha. Chỉ có thân thể em chữa được bệnh cho anh thôi.”

Vừa nói hắn ta vừa với tay định nắm lấy tay Cố Uyển Như, nhưng lại bị Giang Hải túm lấy tay.

“Chương thiếu, anh có bệnh hay thiếu đánh? Tôi có thể xử lý tốt nha.”

Chương Huy Vũ biến sắc: “Bỏ bàn tay dơ bẩn của mày ra! Mày không có tư cách nói ở đây!”

Giang Hải cười lạnh, tay càng ra chút lực, bóp chặt tay của Chương Huy Vũ: “Từ từ nào! Tôi thấy có vẻ sức khỏe của Chương thiếu có vấn đề thật.”

“Hình như là…có biểu hiện của suy thận…”

Giang Hải cười gian xảo, ánh mắt lại ánh lên vẻ lạnh lùng.

“Mày suy thận, cả nhà mày suy thận…” Chương Huy Vũ kinh ngạc, bị nói trúng lại ra sức không thừa nhận.

“A…a…”

“Chương thiếu nên để tôi khám một chút nào.” Cổ tay của Chương Huy Vũ sắp gãy rồi.

Giang Hải hỏi: “Có phải cảm thấy đau lưng? Người mệt mỏi?”

“À…hiện tại anh cảm thấy tốt hơn rồi đúng không? Sinh khí ổn hơn rồi chứ?”

Chương Huy Vũ trở nên bình tĩnh lại, những gì Giang Hải nói đều đúng với cảm nhận của hắn. Chẳng lẽ lời Giang Hải nói đều thật?

Với một người chuyên ăn chơi trác táng, gái gú rượu chè thì việc ảnh hưởng sức khỏe là điều sớm muộn mà thôi. Chẳng qua, mức độ nghiêm trọng ra sao tùy vào thể trạng, cùng cường độ.

Thật ta Chương Huy Vũ biết bản thân yếu sinh lý bao lâu nay, đi nhiều bác sĩ giỏi cũng không có chút tác dụng. Hắn tẩm bổ thế nào cũng không khả quan hơn. Vậy mà Giang Hải chỉ đụng vào người hắn lại biết được, sờ qua chút lại thấy khỏe người hơn.

Chương Huy Vũ vô cùng khó hiểu.

“Cứ cho là đúng. Vậy thì nên làm sao?” Chương Huy Vũ bình tĩnh hỏi ngược, cứ xem như chưa có chuyện gì.

Giang Hải mỉa mai: “Có bệnh nên thành thật với bác sĩ, muốn chữa thì phải có tâm chữa chứ nhỉ?”

Chương Huy Vũ nhìn Cố Uyển Như, cảm thấy thông tin kia vô cùng chính xác, Cố Uyển Như lấy một thằng vô dụng làm chồng, thật sự muốn cưỡi lên người cô. Hắn nghĩ thế lại nhìn Giang Hải.

“Thế anh có cách chữa sao?” Chương Huy Vũ nói như không có gì xảy ra.

Cố Uyển Như vô cùng tò mò về chuyện Giang Hải biết y thuật, cô thật sự không tin tưởng lắm.

Giang Hải tỏ ra thần bí: “Đơn giản.”

“Có cách?”

“Tám trăm triệu!” Giang Hải xoa cằm ra giá nhẹ tênh.

Chương Huy Vũ rất muốn mắng chửi người, giá kia khác gì ăn cướp chứ? Nhưng hắn thấy được cảm giác một chút thoải mái ở thắt lưng, năng lượng cơ thế như tràn đầy sinh khí. Cảm giác tin tưởng được tăng hơn.

“Chỉ cần có thể khỏi bệnh, tám trăm không thành vấn đề.” Chương Huy Vũ mong đợi nói.

Giang Hải làm động tác đòi chi tiền ngay.

Chương Huy Vũ cắn răng nói vừa chuyển tiền qua điện thoại: “Anh nhớ rõ, phải hiệu quả, nếu không anh sẽ không biết mình chết ra sao đấy!”

Hắn ta tự cho Chương gia khó đụng vào, dù gì cũng là một gia tộc bề thế, hắn đủ tự tin nghiền nát Giang Hải dưới chân, nên không sợ Giang Hải giở trò quỷ. Thậm chí, Chương Huy Vũ còn nảy lên ý đồ xấu xa sẽ đè Cố Uyển Như dưới thân mà hành hạ ra sao.

Giang Hải không để ý tới lời đe dọa kia, chỉ cười tươi chói mắt. Thấy có tin báo tiền đã vào tài khoản thì Giang Hải nói: “Đưa giấy bút đây.”

Chương Huy Vũ lấy giấy bút ra, tỏ vẻ cung kính đứng bên cạnh Giang Hải. Chương Huy Vũ định với tay lấy đơn thuốc, Giang Hải vẫn giữ lại không đưa: “Anh nên báo người đi lấy thuốc luôn đi. Để nhà hàng làm thuốc cho anh còn kịp.”

“Sao phải thế?” Chương Huy Vũ nhìn tờ giấy có toa thuốc, thực sự muốn giật lấy xem như thế nào.

“Vừa rồi tôi không chỉ bắt mạch, mà còn làm một kỹ thuật bí môn, nếu như qua thời gian sẽ không còn tác dụng.”

“Kỹ thuật này chỉ làm được một lần mà thôi, tôi không đủ sức làm nhiều lần được đâu. Bỏ lỡ hôm nay thì phải đợi một năm có khi hai năm đấy. Tám trăm triệu kia xem như công tôi thực hiện bí thuật.”

Giang Hải hợp lý cắt đứt mọi thắc mắc của Chương Huy Vũ. Hắn ta lo lắng, vội gọi cho cấp dưới, rất nhanh có người tới chờ nhận nhiệm vụ.

“Anh có thể cho tôi biết thuốc gồm những gì rồi chứ?” Chương Huy Vũ muốn biết, cố gắng nhớ kỹ để có thể uống nhiều một chút, thực sự hắn ta rất mong hồi lại sức cũ.

Giang Hải chậm rãi ăn phần ăn của mình: “Nhân sâm, Hoàng kỳ, Bạch truật, Bạch thược, Phục linh, Viễn chí, Đương quy, Thỏ ty tử, Hoài ngưu tất, Dâm dương hoắc, Gừng tươi, thịt hươu…chút phân dơi, phân thỏ, phân mèo...”

Chương Huy Vũ cảm thấy kỳ lạ: “Nhưng…tôi chưa từng nghe đến…”

“Thuốc ở xung quanh, quan trọng chúng ta có tận dụng hay không? Làm sao mà anh hiểu được, không tin cứ tìm vị thầy thuốc trung y lớn tuổi hỏi một chút.”

Giang Hải trở mặt, tỏ vẻ khó xỉu: “Nếu không tin thì đừng nghe theo thôi.”

Anh đánh đúng tâm lý chung của mọi người, cứ thần bí thì lại khiến người khác tin tưởng hơn. Cao nhân thường có tính khí cổ quái, nghi ngờ thì sẽ làm phật ý họ.

Chương Huy Vũ vừa nôn nóng chờ người đem thuốc về, vừa suy nghĩ sau khi chữa khỏi, làm sao xử lý tên Giang Hải, cướp Cố Uyển Như. Phía bên này, Giang Hải thấy Cố Uyển Như đã ăn xong, cũng thấy thoải mái.

“Anh biết khám bệnh sao?” Cố Uyển Như hỏi nhỏ.

Giang Hải tự tin trả lời: “Tất nhiên là được. Anh còn biết làm sao để nhanh có con đó.”

“Các vị thuốc kia đều biết, nhưng có một số loại nghe rất lạ, đó là gì?”

“Em muốn hỏi vị thuốc nào?”

“Chính là tại sao phải dặn dò ngâm nước vàng gì đó, còn có…một số nghe rất lạ.” Cố Uyển Như thắc mắc.

Giang Hải cười hiền: “Đều là thuốc có công dụng…ngâm nước vàng là nước tiểu đồng tử, ngâm lâu ngày dược tính mới tốt. Còn vài loại sau cùng đều là uế thải của động vật, không là phân cũng là nước dãi, nọc…cũng có công dụng nhất định nha.”

Cố Uyển Như nghe tới đây suýt nữa sặc, gì chứ? Uế thải? Còn là thuốc? Lừa ai chứ!

Giang Hải bí hiểm nháy mắt: “Các vị thuốc này rất tốt, tuy hơi nặng mùi, nhưng vẫn là có công dụng nha!”

“Còn nữa…”

“Anh cẩn thận đi. Hắn ta không dễ đụng đâu.” Cố Uyển Như thực sự nghĩ thôi đã thấy các vị thuốc kia rất kinh khủng.

Khi người lấy thuốc về, mùi nồng nặc xộc vào.

“Mùi quái quỷ gì thế?” Chương Hạo bịt mũi hỏi.

Giang Hải mặt không biến sắc: “Thuốc đắng dã tật. Thường thuốc tốt mới trị dứt bệnh, mà đã tốt thì tất nhiên sẽ hơi khó chịu rồi.”

Chương Huy Vũ tạm tin Giang Hải, dù gì cũng đã tốn nhiều công sức tìm thuốc, hắn nhờ nhà hàng nấu thuốc giúp mình. Với thân phận Chương thiếu, con trai lớn Chương gia, chi ra vài trăm triệu để nhà hàng nấu thuốc là điều bình thường.

Ai cũng biết Chương thiếu nổi tiếng kiêu ngạo, khó chiều, giám đốc nhà hàng không muốn đắc tội tới. Khi thuốc được đem ra, mùi hôi thối như xú uế bốc lên, khách trong nhà hàng đều bỏ đi, kèm theo nhiều tiếng mắng chửi.

Giang Hải cho ít đá vào thuốc, làm nguội thuốc: “Uống nhanh nào. Cố gắng một hơi cạn sạch, nếu không sẽ mất tác dụng.”

Ánh mắt Giang Hải nhìn bát thuốc kia như nhìn sơn hào hải vị, cứ như không hề nhận ra mùi hôi thối kia.

Chương Huy Vũ nhìn Giang Hải muốn xác nhận thêm một lần nữa: “Chắc chắn hết bệnh?”

Giang Hải gật đầu.

“Anh đảm bảo?” Chương Hạo thận trọng nhìn Giang Hải.

“Không uống thì cứ đổ đi.” Giang Hải nghiêm giọng.

Chương Huy Vũ cũng không dám nhiều lời, một hơi uống cạn. Nhưng mùi xú uế kia làm sao mà nuốt xuống chứ? Chương Huy Vũ muốn ói mửa mấy lần, cũng cố gắng ép mình nuốt xuống.

Uống xong bát thuốc, hắn ta thở phào một hơi. Còn mùi thuốc vẫn nồng cả nhà hàng, quanh người hắn ta.