Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 32: Huênh hoang



“Thế thì đương nhiên rồi, mảnh đất đó rất tốt.” Giang Hải cười xấu xa: “Vợ à, em cần cố gắng kiếm một phần gia sản lớn cho con của chúng ta, để nó trở thành con nhà giàu.”

Vốn dĩ muốn nói chuyện nghiêm chỉnh nhưng không ngờ Giang Hải lại nói vớ vẩn như thế.

Mặt Cố Uyển Như đỏ lên, không muốn dây dưa với Giang Hải: “Ai muốn sinh con cho anh chứ.”

“Không sinh con thì lẽ nào sinh thú à?” Giang Hải nói đùa: “Thế là sinh con nhé?”

“Thì sinh...” Lại bị mắc lừa rồi, Cố Uyển Như xấu hổ đóng sầm cửa lại.

Khách sạn Thiên Nha chính là sản nghiệp của Lan gia, cũng chính là khách sạn đứng đầu ở Giang Tư.

Buổi đấu giá mảnh đất cửa ngõ phía Tây thành phố được tổ chức ở đây.

Bãi đỗ xe, dường như quá tải. Đấu giá chẳng qua là so sánh giá cả cao thấp mà thôi, cũng có thể coi đây là cơ hội rèn luyện cho người trẻ tuổi.

Cố Uyển Như có quá nhiều công việc cần làm, cũng quá hiểu tính cách của Giang Hải, việc cô có đến hay không thì cũng không có ý nghĩa gì lớn lắm. Thứ mà Giang Hải muốn có được, anh không thiếu tiền.

Vừa mới bước vào đại sảnh, Giang Hải nhìn thấy tờ quảng cáo lớn.Vị trí đầu rồng thiết kế thành trung tâm thương mại, rất rộng lớn. Lan gia muốn khoa trương. Buổi đấu giá còn chưa bắt đầu mà bản vẽ quy hoạch cũng đã làm xong rồi.

Theo giả thiết này thì trung tâm thương mại của thành phố Giang Tư sẽ trở thành nơi tập kết và phân phối hàng hóa thương mại lớn nhất những khu vực lân cận.

Một khi triển khai thành công thì Lan gia sẽ trở thành gia đình quyền quý danh giá bậc nhát thành phố Giang Tư.

Giang Hải cười lạnh: “Lan gia đã chiếm giữ thành phố Giang Tư mấy chục năm nay rồi, đến lúc kết thúc rồi.”

Lúc này, có một đám người nhanh chóng đi vào, ai cùng đem theo thùng nhỏ. Một người phụ nữ đang ôm một thùng rượu đỏ, có vẻ rất vât vả.

“Cẩn thận, đây là đồ dùng cho buổi đấu giá của Lan gia đấy.”

Người phụ nữ nhìn thấy Giang Hải sai bảo: “Này, cậu kia, tới đây hỗ trợ vận chuyển đi”

Giang Hải im lặng không nói gì, không có chút biểu cảm gì, quay người bỏ đi. Tiệc rượu? Lan gia đã chuẩn bị tiệc chúc mừng rồi? Quá ngạo mạn rồi?

Người phụ nữ kia nhíu mày, sắc mặt thể hiện sự không vui.

“Cậu đứng lại...”

“Tôi là Thanh Liễu, là trợ lý của Lan Kiều, tôi bảo anh giúp tôi chuyển những thùng đồ này đến phòng tiệc.” Thanh Liễu nói ra thân phận của mình xong thì tỏ ra kiêu ngạo, mặt hống hách.

Lan Kiều được mệnh danh là nữ Gia Cát của thành phố Giang Tư. Đệ nhất mỹ nhân, cũng là đệ nhất tài nữ.

Xinh đẹp, tài năng hơn người, càng quan trọng hơn đó là cô ta chính là viên minh châu trên tay Lan gia, cũng chính là người điều hành của tập đoàn Lan thị hiện nay.

Làm trợ lý của Lan Kiều nên Thanh Liễu cũng là người tài giỏi, cũng có chút trình độ khi gặp mặt, gọi món tiếp đãi khách hàng. Giới thượng lưu của thành phố Giang Tư cũng chỉ loanh quanh vài người, Thanh Liễu cho dù không quen hết nhưng cũng đủ rồi.

Người thanh niên ở trước mặt này, Thanh Liễu chưa từng gặp bao giờ, cô khẳng định không phải là con cháu giới thượng lưu. Hơn nữa bộ quần áo mặc trên người kia cũng rất bình thường, trong bổi đấu giá quan trọng như thế này, những người có máu mặt làm sao lại có thể ăn mặc tùy tiện như vậy được chứ.

Giang Hải dừng bước, quay đầu lại hỏi: “Hôm nay Lan Kiều cũng đến?”

“Đương nhiên rồi.” Thanh Liễu lạnh lùng nói “Lan Kiều tiểu thư không phải là người mà người như anh có thể mơ tưởng tới, cũng không xem bản thân là dạng người gì.”

Giang Hải quay người đi luôn, cười nhẹ lẩm bẩm một mình: “Thế thì vở kịch ngày hôm này có chút thú vị rồi.”

Thấy Giang Hải hoàn toàn coi thường mình, Thanh Liễu tức giận như muốn nổ tung. Trước đây, cho dù có gặp phải người nào không có mắt nhìn người, chỉ cần cô ta nói ra thân phận của mình đều lo nịnh nọt lấy lòng?

Mặc dù cô ta chỉ là một trợ lý nho nhỏ, nhưng có không biết bao nhiêu người mê muội theo đuổi Lan Kiều ở thành phố Giang Tư này đều muốn nịnh hót cô ta, có thể giúp trợ lý của Lan Kiều chuyển đồ đạc, cũng chính là vinh hạnh của anh ta. Vậy mà lần này chẳng có tác dụng gì, trợ lý của Lan Kiều, căn bản Giang Hải chẳng xem là gì hết. Thanh Liễu tức giận, bước lên trước túm lấy Giang Hải.

Thẹn quá hóa giận: “Đồ nhà quê này, tôi nói anh chuyển đồ, anh bị điếc à?”

Giang Hải dừng lại, lạnh lùng nói: “Buông tay.”

“Chuyển những thùng đồ này lên trên cho tôi...”

“Bốp...”

Còn chưa nói xong, Giang Hải đã trực tiếp tát cho cô ta một bạt tai. Phụ nữ à? Đây chính là một ả đàn bà chanh chua ngu ngốc.

“Đừng ai cũng phải nhường nhịn cô, cô không xứng”

Thanh Liễu ôm má, không thể tin nổi là Giang Hải lại dám ra tay đánh mình, ra tay ở ngay khách sạn Thiên Nha này, đây chính là khách sạn của Lan gia. Nếu như là con cháu của những gia đình danh giá kia thì cô ta cũng bỏ qua, Thanh Liễu không dám đắc tội.

Nhưng người trước mặt này là cái thứ gì chứ, một thằng nhà quê ăn mặc bình thường. Người như thế không chỉ từ chối cô ta, lại còn ra tay đánh cô ta nữa.

Hơn nữa, phía sau còn có một đám người mà cô ta mang tới. Đến cả những nhân viên làm việc ở khách sạn đi ngang qua cũng đang xem chuyện cười nữa.

Thanh Liễu giận run người, bị làm nhục như thế này, mặt mũi của cô ta biết để ở đâu. Không, là mặt mũi của Lan gia đặt ở đâu được nữa.

Giang Hải không dừng chân, bước lên lầu.

Thanh Liễu chạy nhanh mấy bước về phía trước, chặn Giang Hải lại: “Anh dám đánh tôi. Tôi chính là trợ lý của Lan Kiều, anh có biết đây là đâu không?”

“Cút.” Giang Hải lạnh nhạt nói.

Nếu như là người khác thì Giang Hải còn có chút kiên nhẫn, cũng sẽ không chấp nhặt với loại đàn bà đanh đá chua ngoa này. Nhưng cô ta là người của nhà Lan gia, nghĩ lại chuyện Lan gia đã làm sao diệt đi Giang gia, Giang Hải lại không nhịn, mặc dù cô ta chỉ là một con chó của Lan gia mà thôi.

“Lập tức xin lỗi cho tôi, quỳ xuống xin lỗi. Nếu không tôi...” Thanh Liễu nghiến răng.

Nhưng mà, không ngờ tới Giang Hải chỉ cười mỉm.

“Bốp...”

Âm thanh cái tát lại vang lên, nụ cười của Giang Hải càng thêm rực rỡ hơn: “Bây giờ cô có thể cút đi được chưa?”

“Trợ lý của Lan Kiều à, cô tưởng cô giỏi lắm chứ gì? Chẳng qua chỉ là một con chó, ỷ mạnh hiếp yếu mà thôi, lại còn là một con chó cái nữa chứ.”

Tất cả những người có mặt ở trong sảnh đều kinh ngạc. Người này dám đánh trợ lý của Lan Kiều, mặc dù bọn họ cũng rất ghét Thanh Liễu, nhưng ai cũng thấy sợ hãi.

Người ta nói đánh chó thì phải nể mặt chủ, chuyện này mà làm lớn lên thì Giang Hải sẽ gặp phải tai họa lớn rồi. Tất cả mọi người đều đang nghĩ, rốt cuộc thì người thanh niên ăn mặc bình thường này là ai?

Đánh trợ lý của Lan Kiều chẳng khác gì đang đánh vào mặt mũi của Lan gia. Hơn nữa lại còn ở trong khách sạn của Lan gia nữa chứ. Cho dù Thanh Liễu chỉ là một trợ lý nhỏ, thì ngay cả những gia đình danh giá trong giới thượng lưu cũng sẽ không tùy tiện đắc tội với Lan gia.

Điên rồi, người này chắc chắn là điên rồi.

“Các người, đánh gã này cho tôi...” Thanh Liễu tức giận hét lên.

“Tôi bảo đánh gã cho tôi.”

Những người kia ở trong đại sảnh có chút bất đắc dĩ, dù sao những gì Giang Hải đã làm là việc bọn họ vẫn luôn muốn làm nhưng lại không dám mà thôi. Mà bọn họ cũng không dám đắc tội Thanh Liễu, vẫn đặt đồ đạc ở trong tay xuống.

“Thanh Liễu, có chuyện gì thế?”

Lúc này, giọng nói của một người trẻ tuổi vang lên, cảm thấy không khí có chút kì lạ, người thanh niên hỏi. Đó chính là Chương Huy Vũ.

Chương Huy Vũ cũng là một trong những người theo đuổi Lan Kiều, mối quan hệ với Lan Kiều từ đầu đến cuối đều như gần như xa. Đã biết rõ Lan Kiều không có ý gì với bản thân mình nhưng vẫn theo đuổi rất nhiệt tình.

Trong tay của Lan Kiều nắm cả tập đoàn Mục thị, có được Lan Kiều thì không nói cũng biết là có thể nhận được bao nhiêu là lợi ích. Chương Huy Vũ rất biết tính toán, để chiếm được trái tim của Lan Kiều mà vẫn liều mạng nịnh hót trợ lý của Lan Kiều, nên anh ta khá thân với Thanh Liễu.

Nghe thấy giọng nói của Chương Huy Vũ, nước mắt của Thanh Liễu lập tức rơi, giọng nói cũng có chút làm nũng.

“Chương thiếu, cái đồ nhà quê này gây chuyện ở trong khách sạn, còn đánh tôi nữa. Anh phải giúp tôi, đuổi cái thằng nhà quê này ra ngoài...”

Chương Huy Vũ nhìn thấy dấu tay tên má của Thanh Liễu, bước lên thân thiết vuốt ve, đau lòng ôm ấp vào vòng tay của mình rồi thì thầm an ủi. Cô gái nhỏ này tuy có chút kiêu ngạo nhưng cũng rất xinh đẹp. Nếu như không thể theo đuổi được Lan Kiều thì chinh phục cô ta trước cũng được.

Loại đàn bà như Thanh Liễu không phải chỉ muốn tiền ư? Ngủ với cô ta rồi cho một chút lợi ích, có cô ta làm nội ứng thì có được Lan Kiều còn không phải là chuyện sớm muộn sao?

“Mẹ nó, mày thật sự muốn chết à, quỳ xuống xin lỗi Thanh Liễu ngay, tao chỉ...”

Chương Huy Vũ hung dữ nhìn Giang Hải. Mà Giang Hải cũng đang nhìn gã, cười mà như không cười. Chương Huy Vũ nói được một nửa thì đột nhiên dừng lại.

“Giang... Giang Hải?” Chương Huy Vũ trợn trừng mắt, như nhìn thấy ma, bị dọa cho toàn thân lạnh cóng.

Anh ta biết Giang Hải, một lời không hợp sẽ ra tay rất tàn nhẫn. Giang Hải là người mà ngay cả Lan Gia Thác cũng không làm gì được, Chương Huy Vũ sao dám khiêu khích chứ.

Trong lòng căm hận như thế nào cũng đều bị cảm giác sợ hãi khi gặp Giang Hải làm cho tan biến đi rồi.

Vẻ mặt của Giang Hải quái lạ: “Chương thiếu, có việc gì sao?”

“Không... không có”

Ngăn chặn Giang Hải ư? Trừ khi Chương Huy Vũ muốn ăn đòn. Uy thế đến từ Đế vương, sát khi như có như không, lệ khí quanh thân đủ làm người ta sợ hãi.

Những thứ đó đều khiến Chương Huy Vũ lạnh sống lưng, toàn thân run rẩy. Chương Huy Vũ có một loại cảm giác cái chết đang chào đón hắn.

Vô thức nhường đường cho Giang Hải, Chương Huy Vũ lo lắng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

“Không muốn chết thì cách xa tôi ra.” Giang Hải cảnh cáo Thanh Liễu.

Cho đến khi bóng dáng của Giang Hải biến mất thì Chương Huy Vũ mới hoàn hồn. Chỉ là một ánh mắt nhưng Chương Huy Vũ sợ hãi vô cùng.

Thanh Liễu khinh thường nhìn Chương Huy Vũ một cái, rời khỏi vòng tay của anh ta. Lúc trước, Thanh Liễu nghĩ rằng, Chương Huy Vũ cũng là con cháu của những gia đình bậc nhì, nếu như ở cùng anh ta thì cũng có thể coi như là vào được hào môn rồi.

Nhưng không ngờ tới, Chương Huy Vũ mà lại bị một thằng nhà quê ăn mặc bình thường dọa cho sợ không dám nói chuyện.

Lẽ nào...Lẽ nào bối cảnh gia đình người kia thâm sâu vô cùng, đến cả Chương Huy Vũ cũng không dám đụng vào. Nhân lúc Chương Huy Vũ không chú ý, Thanh Liễu nhanh chóng bỏ đi.

Tất cả mọi người đều thấy chuyện xấu hổ của cô ta, sao cô ta còn dám nán lại, về phần Chương Huy Vũ, chẳng qua chỉ là một kẻ vô dụng nhát chết mà thôi. Sau này cho dù Chương Huy Vũ có quỳ xuống cầu xin cô ta, thì Thanh Liễu cũng sẽ không bao giờ nói điều tốt đẹp cho Chương Huy Vũ trước mặt Lan Kiều nữa. Hơn nữa, kể từ ngày hôm nay trở đi, cô ta cũng sẽ không tiếp tục gặp hắn.

Tầng ba, người tới đã quá đông.

Buổi bán đấu giá vị trí đầu rồng được Lan gia cứ thế biến thành bữa tiệc rượu chúc mừng. Trong hội trường, tram anh thế phiệt ra vào tấp nập, bắt chuyện nói cười vui vẻ.

“Thưa anh, xin vui lòng đăng kí tại đây.” Có một nhân viên bước tới chào hỏi lịch sự.

Giang Hải gật đầu, bước lên phía trước kí tên của mình lên.

Vừa muốn bước đi thì nhân viên hoài nghi hỏi: “Thưa anh, anh đại diện cho công ty của nhà nào tới ạ?”

“Tập đoàn Uyển Như.”

“Anh chờ một chút...” Người nhân viên lật xem danh sách, vẻ mặt cực kì khó xử: “Thưa anh, thật ngại quá, trên danh sách khách mời không có tên tập đoàn Uyển Như.”

“Anh không thể vào được.”

Giang Hải nói: “Đây không phải là buổi đấu giá miếng đất ở phía Tây thành phố sao?”

“Phải...”

Giang Hải nói: “Ừ, vậy là được.”