Chàng Rể Quyền Thế

Chương 37



“Đúng đó, đúng đó” Triệu Lan Hương cũng lên tiếng phụ họa theo, cái người Bùi Nguyên Minh này có thể làm ra những chuyện vô liêm sỉ như vậy. Anh và Anh Tùng, một người là tên vô dụng, một người là tên quỷ phá sản nên tỉ lệ hai kẻ phế vật này hợp tác với nhau là rất lớn. Nếu không thì giải thích thế nào về việc bây giờ anh ta không hề có chuyện gì cả.

“Triệu Lan Hương! An Diệu Linh! Hai người đủ rồi đó” Cuối cùng Bùi Nguyên Minh cũng không nhịn được mà bước một bước lên phía trước, mắt nhìn xuống hai người phụ nữ này.

Không thể phủ nhận hai người Triệu Lan Hương và An Diệu Linh, một người sexy quyến rũ, người kia thì đáng yêu xinh đẹp. Cho dù thái độ của hai người đó lạnh lẽo băng giá nhưng nhìn thế nào họ cũng vô cùng xinh đẹp và vô cùng đáng yêu.

Nhìn thấy ánh mắt Bùi Nguyên Minh đang nhìn mình, Triệu Lan Hương làm vẻ mặt ghét bỏ. Tên phế vật này còn dám có cái nhìn ham muốn với bạn thân của vợ mình sao? Đúng là tên rác rưởi! “Tôi nhớ lúc trước đã từng nói với cô rằng công ty của vợ tôi thiếu một tỷ bảy trăm năm mươi triệu, nếu như tôi mang tiền đến thì cô phải quỳ xuống gọi

tôi là “bố”, đúng không?” Bùi Nguyên Minh nheo mắt cười nhìn Triệu Lan

Hương, mở miệng nói.

“Đúng vậy, tôi nói rồi” Triệu Lan Hương đột nhiên đứng lên, suýt nữa thì đụng phải lồng ngực của Bùi Nguyên Minh: “Anh đưa tiền ra đây đi đã! Anh không đưa tiền ra thì mau quỳ xuống gọi tôi là “mẹ” cho tôi”

“Đúng vậy, nếu như anh đưa tiền ra thì tôi cũng sẽ gọi anh là “bố”” An Diệu Linh ở một bên cũng không nhịn được mà đứng dậy, vẻ mặt ngập tràn sự mia mai.

“Được, hôm nay tôi chắc chắn sẽ là “bố” của hai người” Bùi Nguyên Minh cầm túi nilon ở trong góc ra.

Sau đó anh vung tay, từng xấp tiền tiền mặt ở bên trong túi nilon rơi “bộp bộp” xuống mặt đất.

Vào giây phút này, trong căn biệt thự đều im lặng không một tiếng động. Từng xấp tiền mặt chất đống trong phòng khách như tấm gạch đỏ, nó

giống như một ngọn núi nhỏ khiến người ta phải nhìn thấy mà giật mình.

“Đây… Đây là..” Trịnh Tuyết Dương làm vẻ mặt không thể tin nổi, trong chốc lát cô bị chấn động đến nỗi không thể nói được lời nào.

“Đây… Không phải là tiền giả.” Thanh Linh dường như bổ nhào đến đống tiền đó, bà ta nhặt một vài xấp tiền lên, sau khi xem xét tỉ mỉ thì lửa giận trên gương mặt cũng tan biến gần hết.

Miệng của Trình Tiểu Hiên đã biến thành chữ “O”, mặc dù cô ta sinh ra ở trong một gia tộc lớn nhưng vấn đề là cô ta thật sự chưa từng nhìn thấy hơn 1 tỷ tiền mặt xếp ở trước mặt mình.