Chàng Rể Siêu Cấp (Giang Thành)

Chương 27: Người không thể trêu chọc



Hứa Tình nghe Giang Thành nói vậy, trong lòng không hiểu sao có một dòng nước ấm chảy qua, một cảm giác đã lâu rồi chưa từng có.

Hứa Tình cũng biết, mặc dù cô và Giang Thành đã kết hôn với nhau, nhưng thực tế mấy năm nay, cô và anh chưa từng có bất cứ hành động thân mật tiếp xúc nào cả, nhiều lắm thì cũng chỉ ở trước mặt mọi người khoác tay Giang Thành mà thôi.

Theo cách nói như thế, kỳ thật mối quan hệ giữa cô và Giang Thành không phải là vợ chồng, thậm chí ngay cả bạn bè cũng không bằng.

“Uống ngon lắm.” Hứa Tình uống một ngụm, nhìn Giang Thành nói.

“Anh đã bảo rồi mà, quán trà sữa này đồ uống ngon lắm.” Giang Thành cũng cười, cầm ly trà sữa lên hút một hơi.

Giang Thành sở dĩ muốn đưa Hứa Tình đến đây là bởi vì anh từng nghĩ, nếu như anh có bạn gái, anh nhất định sẽ dẫn cô ấy đến đây uống trà sữa, dù sao uống trà sữa cũng rất có cảm giác yêu đương.

Hứa Tình uống một ngụm trà sữa ngọt thật ngọt, nhìn dòng người tấp nập vội vã bên ngoài cửa sổ, cô lại một lần nữa cảm nhận được hương vị của tình yêu, có lẽ mình và Giang Thành như này, là kiểu kết hôn trước, yêu đương sau?

Giang Thành lúc trước giống như một cái tên đầu gỗ, chẳng biết nói lời ngọt ngào với Hứa Tình, bây giờ anh lại vì mình mà nguyện ý làm nhiều chuyện như này, trong lòng Hứa Tình bỗng cảm thấy ấm áp.

Vào lúc Hứa Tình và Giang Thành đang vừa ngồi uống trà sữa vừa nói chuyện, thì bên ngoài bỗng truyền đến một trận huyên áo.

“Mẹ nó, bạn gái của ông đây mà cũng dám chọc vào, đúng là chán sống mà!”

Theo giọng nói hùng hùng hổ hổ, một tên đàn ông đầu còn quấn băng trắng, tay vẫn còn bó bột dẫn theo một đám người đi vào bên trong quán trà sữa.

Hứa Tình nhìn thấy cảnh này, trong lòng đột nhiên cũng trở nên khẩn trương, cô cũng đã đoán ra được, đây nhất định là đám người mà người phụ nữ ban nãy tìm đến để trả thù.

Thế nhưng lúc Hứa Tình nhìn thấy ánh mắt tự tin lạnh nhạt của Giang Thành, lòng cô cũng bĩnh tình trở lại.

“Đại ca, anh hôm nay đến đây có việc gì sao?” Cửa hàng trưởng của quán trà sữa thấy tình hình không ổn, lập tức tiến lên.

Tên đàn ông đầu còn quấn băng trắng, trên cánh tay vẫn còn lành lặn cầm theo một cái gậy bóng chày, hung hãn đập phá đồ đạc trên quầy, lớn tiếng chửi rủa: “CMN, mày không biết xấu hổ còn dám hỏi tao tại sao lại đến đây à? Bạn gái của tao bị người ta đánh ở chỗ này, mày nói xem, tao không đến đây thì tao đi đâu?”

Lúc này, chị Nghiên cũng đi tới, vừa khóc vừa nói, “Chồng ơi, anh nhìn xem em bị đánh thành ra thế nào này. Cái mũi em vừa làm xong bị vẹo rồi, khóe mắt sụp xuống, cằm nữa, bị lệch rồi.”

Cửa hàng trưởng lúc mặt mặt đầy khó xử nhìn về phía Giang Thành ở bên kia, trong lòng ông ta cũng thầm oán trách, đã nói đi đi rồi, bây giờ muốn đi cũng không kịp nữa rồi, người trẻ tuổi yêu đương đúng thật là sĩ diện.

Chị Nghiên thuận theo ánh mắt của cửa hàng trưởng, nhìn thấy hai người Hứa Tình và Giang Thành.

“Chồng ơi, cái tên tiểu tử thối còn cả con tiện nhân kia nữa ngồi ở góc kia kìa.” Chị Nghiên tức giận chỉ về phía Giang Thành ngồi ở bên kia hét lên.

Giang Thành nghe thấy tiếng hét của chị Nghiên, lập tức lạnh giọng nói, “Tôi đã nói với cô rồi, nếu cô còn tiếp tục nói mấy cái chữ kia, tôi sẽ xé rách miệng cô ra!”

Chị Nghiên hai tay khoanh trước ngực, vênh váo nói, “Vậy sao? Sắp chết đến nơi rồi mà vẫn còn mạnh miệng, tao ngược lại muốn xem xem, mày làm sao xé miệng của tôi.”

Chồng chị Nghiên vốn là ông chủ của tòa trung tâm thương mại này, lúc này còn dẫn theo hơn mười tên tiểu lưu manh. Đợi lát nữa nhất định phải đánh ngã tên tiểu tử thối này, bắt hắn ta liếm giày cho mình.

“Chồng ơi, chính là nó đó, đánh chết nó cho em.” Chị Nghiên nghiến răng nghiến lợi nhìn Giang Thành nói.

Ngay lúc tất cả mọi người đều cho rằng Giang Thành lần này khẳng định xong đời rồi, thì tên đàn ông đầu quấn băng gạc vốn đang nổi giận đùng đùng lại đứng im bất động, nhìn Giang Thành với ánh mắt đầy sợ hãi.

Chị Nghiên nói xong mới phát hiện, bạn trai mình căn bản không có ý định ra tay. Cô ta quay đầu liền thấy bạn trai mình trực tiếp đi lên, khom người cung kính ở trước mặt Giang Thành, run rẩy nói, “Giang đại ca, em không biết Giang đại ca ở chỗ này, thật xin lỗi, thật sự xin lỗi.”

Giang Thành nhàn nhạt liếc mắt nhìn về phía tên đàn ông, nói, “Liễu thiếu gia, xem ra bài học lần trước cậu vẫn chưa nhớ kỹ, nhỉ?”

Không sai, cứu binh mà chị Nghiên gọi đến, không phải ai khác, chính là cái tên lần trước ở KTV muốn bỡn cợt Giang Lai, bị Giang Thành hung hăng giáo huấn cho một trận, Liễu thiếu gia.

Sau khi sự việc lần đó xảy ra, Liễu thiếu gia lại bị Triệu Xương Kiệt đánh cho một trận thừa sống thiếu chết, gãy một cánh tay, đến giờ vẫn còn chưa hồi phục.

Liễu thiếu gia ban đầu tức giận phừng phừng, nghe nói bạn gái mình bị người ta đánh, vừa định dẫn người đến phát tiết một phen, ai ngờ, người này lại chính là người mà Triệu Xương Kiệt coi như khách quý, Giang Thành.

Liễu thiếu gia bị dọa hai chân mềm nhũn, người ngay cả Triệu Xương Kiệt cũng phải nể trọng, làm sao anh ta dám đắc tội.

“Giang đại ca, thật xin lỗi, thật sự xin lỗi, em biết sai thật rồi.” Liễu thiếu gia sợ Giang Thành nổi giận, vội vàng xin lỗi Giang Thành rối rít.

Chị Nghiên nhìn thấy bạn trai mình vậy mà lại cung kính với kẻ thù của mình như thế, cô ta lập tức nổi giận, tiến lên kéo Liễu thiếu gia dậy, nói, “Tên họ Liễu kia, anh có ý gì? Nó đánh tôi thành ra như này, anh lại còn khách khí với nó như thế?”

Liễu thiếu gia nghe ra được ngữ khí của chị Yên, lập tức càng thêm tức giận, người phụ nữ ngu như lợn này, vẫn còn chưa nhận thức được tình hình trước mắt hay sao?

Bốp!

Liễu thiếu gia tức giận, vung tay tát một cái vào mặt chị Nghiên, phẫn nộ gầm nhẹ nói, “CMN cô ngậm miệng lại cho tôi, trở về tôi phải dạy dỗ cô thật tốt mới được. Mau xin lỗi Giang đại ca với chị dâu, mau lên!”

Chị Nghiên bị đánh cả người ngơ ngác, tình huống gì thế này? Cô ta vốn là muốn gọi bạn trai đến để giúp mình dạy dỗ tên tiểu tử này, sao giờ lại bị đánh, lại còn bị bắt phải xin lỗi thế này?

Chị Nghiên ủy khuất nước mắt lưng tròng, cô ta giờ mới thông suốt, người đàn ông trước mặt này là người mình không thể trêu trọc.

“Thật xin lỗi!” Chị Nghiên thấp giọng nói.

“Nói lớn hơn một chút!” Liễu thiếu gia sợ Giang Thành không hài lòng, lập tức quát.

“Thật xin lỗi, Giang đại ca, em biết sai rồi, về sau em không dám tái phạm nữa.” Chị Nghiên lớn tiếng nói.

Liệu thiếu gia lập tức nịnh nọt nhìn Giang Thành nói, “Giang đại ca, anh thấy như thế đã ổn chưa ạ?”

“Không phải xin lỗi tôi, mà là phải xin lỗi vợ tôi.” Giang Thành lạnh giọng nói.

Liễu thiếu gia lập tức đá chân chị Nghiên, chị Nghiên lập tức nói xin lỗi với Hứa Tình, Hứa Tình cũng không phải người nhỏ mọn không biết đạo lý, lạnh giọng nói, “Không sao.”

Nghe được câu trả lời của Hứa Tình, Liễu thiếu gia lúc này mới thở phào một hơi, vội vàng nói, “Giang đại ca hai người cứ bận việc, em xin phép đi trước.”

Liễu thiếu gia vừa đi được hai bước, Giang Thành bỗng gọi giật lại, “Đứng lại!”

Tiếng gọi của Giang Thành dọa Liễu thiếu gia giật nảy người một cái, vội vàng xoay người hỏi, “Giang đại ca còn chuyện gì phân phó?”

Giang Thành nói, “Cậu làm hỏng đồ ở đây.”

Liễu thiếu gia quay đầu nhìn những đồ vật mà anh ta vừa bước vào đã hung hăng đấp phá, trong lòng lập tức run lên, CMN, đều do một tay mình đập, ra vẻ hống hách làm cái gì không biết.

“Giang đại ca, anh yên tâm, em cam đoan bồi thường đúng giá gốc…à không, gấp mười lần!” Liễu thiếu gia vội vàng nói.

Giang Thành nhẹ gật đầu, Liễu thiếu gia lúc này mới vội vàng mang người rời đi.

“Anh đã làm cái gì mà khiến anh ta sợ anh như vậy?” Hứa Tình nhìn Giang Thành hỏi.

“Không làm gì hết. Chắc là bị khí tức bá vương trên người anh thu phục.” Giang Thành nhàn nhạt nói.

Hứa Tình liếc mắt nhìn Giang Thành, tên gia hỏa này, nói anh béo anh liền lắc lư cơ thể*.

(nói béo liền lắc lư cơ thể: ý được người khác khen ngợi liền trở nên tự hào kiêu ngạo)

“Hai vị, cảm ơn hai vị đã giúp tôi, như này đi, sau này hai vị đến cửa hàng của chúng tôi, đều miễn phí tất cả.” Cửa hàng trưởng đi đến bên cạnh Giang Thành, cảm kích nói với anh.

Cửa hàng trưởng lúc đầu còn xem thường Giang Thành, cảm thấy Giang Thành liên lụy đến mình, thế nhưng không ngờ, chỉ một câu nói của Giang Thành đã giúp ông ta đền bù được tổn thất, bởi vậy ông ta vô cùng cảm kích Giang Thành.

“Không cần đâu, lúc đầu cũng là bởi vì tôi cho nên quán của ông mới bị đập phá.” Giang Thành nói.

Thế nhưng mặc kệ Giang Thành nói như nào, cửa hàng trưởng một mực yêu cầu Giang Thành đáp ứng mình, không còn cách nào khác, Giang Thành đành phải nhận lời. Tiền mà trước đó Giang Thành đã thanh toán cũng được trả lại.

Kỳ thật, tiền trả về cũng không có là bao nhiêu, chủ yếu là tấm lòng của cửa hàng trưởng.

“Tiếp theo chúng ta đi đâi?” Hứa Tình khoác tay Giang Thành hỏi.

“Cái này, anh cũng không rõ lắm. Anh cũng chưa từng nói chuyện yêu đương bao giờ cả.” Giang Thành có chút khó khăn nói.

Anh không có kinh nghiệm yêu đương bởi gia đình anh, điều kiện không được tốt. Thời còn đi học, Giang Thành chỉ có một suy nghĩ duy nhất là phải học hành giỏi giang, sau này trở thành một người xuất sắc, vì thế cũng chưa từng yêu đương.

“Không thể nào? Em nhớ lúc trước anh nói với em, anh thích một cô gái lúc còn ở cô nhi viện mà.” Hứa Tình nhìn Giang Thành hỏi.

“Vậy sao?”

Giang Thành cảm thấy hoảng hốt, anh cũng không nhớ rõ chuyện ở cô nhi viện, bởi vì cái thân thể hiện tại suy cho cùng cũng không phải là của anh.

“Khi đó làm gì biết yêu đương chứ.” Giang Thành bình ổn lại cảm xúc, nói, “Em thì sao? Em trước kia đã từng yêu ai chưa?”

Nghe thấy câu hỏi của Giang Thành, sắc mặt Hứa Tình cũng khẽ đổi, cô lắc đầu, nói nhỏ, “Chưa từng.”

Rõ ràng, Hứa Tình cũng không muốn tiếp tục thảo luận về vấn đề này, Giang Thành cũng nhìn thấu điều ấy, lập tức nói với Hứa Tình, “Thế này đi, anh biết chỗ gần đây có một nhà ma mới mở, chúng ta đến đó chơi đi.”

Giang Thành mặc dù không rành việc yêu đương, nhưng chưa từng ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy, dẫn con gái đi vào nhà ma, con gái sẽ sợ hãi, như thế là liền có cơ hội thân mật rồi.

“Được.” Hứa Tình đồng ý, hai người đi về phía cửa của trung tâm thương mại.

Lúc Giang Thành và Hứa Tình ra khỏi trung tâm thương mại, đập vào mắt họ là một sân khấu rất hoành tráng ở giữa quảng trường bên ngoài tòa trung tâm thương mại, xung quanh treo đầy những bức ảnh chụp Hứa Tình, còn có có ban nhạc đang biểu diễn trên sân khấu, quanh sân khấu cũng được trang trí đầy hoa hồng.

Nháy mắt, Hứa Tình sững sờ ngay tại chỗ, Giang Thành cũng cau mày, xem ra lại có người theo đuổi Hứa Tình rồi, nhưng người này có vẻ thanh thế có chút lớn mạnh.

Vào lúc Hứa Tình đang cau mày nhìn mọi thứ diễn ra, một người mặc bộ vest kẻ sọc trang trọng đi đến, tay đeo đồng hồ đắt tiền, để kiểu tóc 3/7 lãng tử, cầm hoa hồng, từ trên sân khấu bước xuống, trực tiếp đi về phía Hứa Tình và Giang Thành, từng hành động cử chỉ đều rất menly.

Người đàn ông đẹp trai đứng vững trước mặt Hứa Tình, chìa bó hoa hồng ra, nói: “Tình Tình, chúng ta bắt đầu lại nhé. Anh trở về tìm em rồi đây.”