Chàng Rể Siêu Cấp (Giang Thành)

Chương 46: Đến thăm em



"Anh, bây giờ anh tan làm rồi đúng không?"

"Vừa tan, có chuyện gì vậy?"

"Không có gì, chỉ là bố mẹ em nói muốn đàng hoàng cảm ơn anh, bảo anh đến nhà em ăn cơm." Giang Lai có chút ngượng ngùng nói.

"Được, vừa vặn anh cũng chưa ăn cơm, đúng là có chút đói bụng." Giang Thành vui vẻ nói.

Giang Thành đã sớm muốn về thăm nhà rồi, nhưng anh chưa tìm được thời cơ thích hợp để về, dù sao bây giờ mình cũng là một người hoàn toàn xa lạ, tùy tiện trở về thì không ổn lắm.

"Thật sao, em còn sợ anh chê nhà em nghèo, không đến nhà em ăn cơm chứ." Giang Lai cũng mừng rỡ nói.

"Làm sao có thể, nhà anh cũng rất khó khăn, hơn nữa em là em gái anh, sao anh có thể chê nhà em gái mình được." Giang Thành cười nói.

"Được, anh biết nhà em ở đâu rồi đúng không, em sẽ đợi anh ở dưới tầng." Giang Lai vui vẻ nói.

Giang Thành đồng ý rồi cúp điện thoại.

Cuối cùng cũng có thể về nhà gặp bố mẹ mình, Giang Thành lại gọi điện cho Hứa Tình.

"Vợ à, tối nay anh ăn ở ngoài, em và bố mẹ đừng chờ anh." Giang Thành nói.

"Được, đã biết." Hứa Tình nhẹ giọng nói rồi cúp điện thoại, Giang Thành xuống bãi đậu xe ngầm lấy xe.

Nhà Giang Lai.

"Mẹ, anh trai con nói lát nữa sẽ tới, mẹ chuẩn bị đồ ăn đến đâu rồi?"

Giang Lai mặc đồ ngủ nhảy nhót từ phòng ngủ xuống phòng bếp.

"Yên tâm đi, đây toàn là món tủ của mẹ." Từ Phương vừa bận rộn vừa vui vẻ nói.

"A, thơm quá." Giang Lai ngửi thấy mùi thức ăn cũng phải chảy nước miếng.

"Kính coong!"

"Con gái, có phải Giang Thành tới rồi không, con đi mở cửa đi." Giang Hồng Phi nghe thấy tiếng chuông cửa thì vội vàng nói.

"Thế thì nhanh quá rồi, vừa cúp điện thoại xong đã tới."

Trong lòng Giang Lai tràn ngập vui vẻ, mau chóng chạy ra mở cửa, kêu: "Anh, anh tới rồi..."

Giang Lai còn chưa nói hết câu đã đứng sững ra cửa, bởi vì người đứng ngoài không phải Giang Thành, mà là một người đàn ông khác đang cầm một hộp quà.

"Quách Thần, sao anh lại tới đây?' Giang Lai có chút kinh ngạc nói.

"Anh đến thăm em, thuận tiện thăm cô chú luôn." Quách Thần cười nhìn Giang Lai mặc đồ ngủ, ánh mắt hèn mọn quét qua bộ ngực đầy đặn của Giang Lai, đi thẳng vào nhà.

"Cậu là..."

Giang Hồng Phi đứng dậy khỏi giường, nhìn thấy Quách Thần xa lạ thì hỏi.

"Chú, tôi là con trai của chủ nhà, tôi tên Quách Thần, chắc mọi người cũng biết tôi rồi." Quách Thần đặt hộp quà trong tay xuống, cười nói.

Giang Hồng Phi nghe vậy, lập tức nhớ ra, khi trước chủ nhà tới thu tiền thuê nhà có nói ông ta có một đứa con trai, muốn kết hôn với Giang Lai, lúc ấy đã từ chối, không ngờ đứa con trai của chủ nhà này lại đích thân tới.

"Là Tiểu Quách à, cậu... Cậu tới là có chuyện gì vậy?" Giang Hồng Phi hơi xấu hổ nói.

Thằng nhãi này đến khi nào không đến, cứ phải đến đúng lúc cần chiêu đãi khách quý.

"Chú, chú nói gì vậy, tôi đến thăm hai cô chú chút thôi, chẳng lẽ có việc gì mới được tới à." Quách Thần vừa nói vừa ngồi xuống sô pha.

Giang Lai nhìn thấy Quách Thần ngồi xuống như vậy, sắc mặt cũng khó coi, lúc trước Quách Thần này đến trường tìm cô nói muốn yêu đương với cô, cô từ chối, không ngờ Quách Thần lại đến thẳng nhà.

"Không, không." Giang Hồng Phi có chút khó xử, không biết nên nói thế nào.

"Chú, nếu chú hỏi có chuyện gì thì thật ra cũng có một chuyện." Quách Thần nhìn thoáng qua Giang Lai, nói: "Đó là chuyện kết hôn của tôi và Giang Lai..."

"Quách Thần, tôi đã nói rồi, tôi vẫn đang học đại học, không thể yêu anh." Giang Lai lập tức nói.

"Không sao, đại học đã là người lớn rồi, hơn nữa em theo anh sẽ có rất nhiều lợi ích, về sau các em không cần trả tiền thuê căn nhà này nữa, căn nhà sẽ của hồi môn cho em, thế nào?" Quách Thần đắc ý nói.

"Tôi không đồng ý, anh không còn chuyện gì khác thì đi được rồi, nhà tôi còn phải tiếp khách." Giang Lai nói đầy phản cảm.

"Tiếp khách?"

Quách Thần hơi kinh ngạc, nói: "Ai? Em có bạn trai rồi? ”

"Không phải, là..."

Giang Hồng Phi vừa định nói không phải bạn trai, Giang Lai đã cắt ngang lời bố mình, nói: "Đúng, lát nữa bạn trai tôi sẽ tới đây, anh mau đi đi."

"Em đã nói vậy, anh càng không thể đi." Quách Thần trầm giọng nói.

"Anh..."

Giang Lai vừa định nói gì đó, bên ngoài đã truyền tới tiếng chuông cửa, Giang Lai nghĩ thầm, tệ quá, Giang Thành tới rồi.

Nhưng Giang Lai vẫn xoay người mở cửa.

"Anh yêu, anh đến rồi à?"

Giang Lai mở cửa xong là vui vẻ ôm lấy cánh tay Giang Thành, vừa nói vừa nháy mắt vào trong nhà.

Giang Thành lập tức hiểu rõ, bởi vì lần trước anh đã từng đóng giả làm bạn trai của Giang Lai một lần, đó là lần ở trước cổng trường.

Vì vậy, Giang Thành hiểu rõ cười nói: "Ừ, lần đầu tiên đến, anh có mua ít đồ cho cô chú."

Nói rồi Giang Thành bước vào phòng, đặt hộp quà trong tay sang một bên, nhìn thấy Quách Thần, Giang Thành lập tức nói: "Ồ, trong nhà có khách à.”

Quách Thần nhìn Giang Lai thân mật ôm cánh tay Giang Thành, trong lòng không khỏi khó chịu, anh ta quan sát thấy quần áo Giang Thành mặc đều vô cùng bình thường, nên anh ta lập tức cho kết luận đây là một tên nghèo tầm thường.

"Giang Thành đến rồi à, vừa lúc làm xong đồ ăn." Từ Phương vừa nói, vừa bưng thức ăn ra khỏi nhà bếp.

"Đây là..." Từ Phương ra khỏi phòng bếp, ngạc nhiên nhìn Quách Thần.

Giang Hồng Phi vội giới thiệu Quách Thần, dù sao đây cũng là con trai của chủ nhà, không dễ đắc tội, nhỡ người ta tăng tiền thuê nhà của mình thì rất phiền phức.

"À, là con trai của ông Quách sao, vậy cùng ngồi xuống ăn cơm đi." Từ Phương có chút xấu hổ cười nói.

Chẳng mấy chốc trên bày đã bày đầy thức ăn, tất cả mọi người đều ngồi vào cùng ăn cơm, bởi vì có Quách Thần nên không khí có vẻ hơi xấu hổ.

Giang Lai vẫn liên tục gắp thức ăn cho Giang Thành, Quách Thần thấy thế càng thêm tức giận.

"Cô ơi, vừa rồi tôi đã nói với chú là muốn kết hôn với Giang Lai, tôi thấy chắc cũng được nhỉ." Quách Thần nói với Từ Phương.

"Quách Thần, anh không nghe hiểu tiếng người à? Tôi có bạn trai rồi, anh cứ chết tâm đi." Giang Lai bất mãn nói với Quách Thần.

"Giang Lai, em muốn hủy hoại bản thân như vậy sao? Một thằng nghèo thế này căn bản không xứng với em, hơn nữa em còn đang ở trong nhà anh, em suy nghĩ cho rõ." Quách Thần lạnh mặt nói.

"Đúng là nhà của anh, nhưng nhà chúng tôi đã trả tiền thuê rồi." Giang Lai không hề nhún nhường.

Giang Thành ở bên nghe một hồi là hiểu rõ, thì ra người này là con trai của chủ nhà.

Giang Thành biết, nhà mình vốn ở nông thôn, vì để mình và Giang Lai học đại học nên mới thuê nhà ở đây, bố mẹ cố gắng nhiều năm như vậy đều dành cho mình và Giang Lai, cũng không mua nhà.

"Trả tiền thuê? Em có nghĩ nếu không có anh thì gia đình em có chỉ phải trả ít tiền thế không?"

Gia đình Quách Thần đã sớm coi trọng Giang Lai, nên luôn lấy tiền thuê nhà rất rẻ, để lấy lòng Giang Hồng Phi và Từ Phương, đồng ý gả Giang Lai cho con trai nhà mình.

"Nếu anh cảm thấy tiền thuê nhà thấp thì có thể tăng giá." Giang Lai tức giận nói.

Quách Thần thấy thái độ của Giang Lai vẫn vô cùng cứng rắn, sắc mặt lập tức thay đổi, cho tới giờ anh ta chưa từng phải xin xỏ ai, nhất là còn với người có địa vị thấp hơn mình.

Hiện giờ anh ta chủ động tới nhà tìm Giang Lai, kết quả Giang Lai lại cao giá như vậy, thật quá tức giận.

"Giang Lai, em đừng có mà không biết tốt xấu, anh có thể coi trọng em đã là em may mắn, em có tin không, nếu em không đồng ý với anh, hôm nay anh sẽ khiến cả nhà em phải dọn ra khỏi đây?" Quách Thần tức giận đập bàn.

Giang Hồng Phi thấy thế, tức giận nói với Quách Thần: "Sao cậu có thể nói vậy được? Loại chuyện này vốn phải là hai bên tình nguyện, sao có thể ép buộc như vậy?"

Quách Thần cười lạnh một tiếng, nói: "Tôi ép buộc à, ông già, tôi nói cho ông biết, nếu hôm nay cô ta đồng ý thì căn nhà này sẽ cho các người ở miễn phí, nếu không thì tối nay tôi sẽ tìm người tới đuổi các người ra ngoài."

Giang Hồng Phi nghe thấy Quách Thần nói vậy, lập tức siết chặt tay.

Gia đình Quách Thần cũng coi như là có sản nghiệp nhỏ, tài sản tương đối nhiều, anh ta cũng là giám đốc của một công ty bất động sản lớn, quen biết không ít người trong giới xã hội đen, muốn dạy dỗ những người bình thường Giang Hồng Phi là điều không thể đơn giản hơn.

"Tiểu Quách à, cậu đừng như vậy, chúng tôi đã quen bố mẹ cậu nhiều năm như vậy, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp." Từ Phương còn bình tĩnh hơn chút, nói.

"Bớt nói mấy lời vô dụng đi bà già, tôi đã nể mặt các người lắm rồi." Quách Thần đã hoàn toàn để lộ bộ mặt thật, thẳng thắn quát mắng.

"Sao anh dám nói chuyện với mẹ tôi như vậy?" Giang Lai tức giận đứng dậy.

"Anh cứ nói đấy, em có thể làm gì?" Quách Thần cười lạnh nói.

Giang Lai tức giận đến mức ngực phập phồng không ngừng, nhưng không nghĩ ra được cách gì.

Đang lúc Quách Thần đắc ý, Giang Thành chậm rãi đứng dậy.

"Cái gì đây? Nhãi con muốn ra mặt cho cô ta à?"

Quách Thần khinh miệt nhìn Giang Thành, vươn cổ nói: "Tới đây, mày động vào tao đi, động vào..."

"Rầm!"

Giang Thành vươn tay nắm lấy tóc Quách Thần, trực tiếp đập mạnh đầu anh ta vào tường.

"A!"

Trên trán Quách Thần chảy đầy máu tươi, đau đớn kêu lên thảm thiết, Quách Thần không ngờ người này lại dám động đến mình thật, lập tức quát: "Mày dám..."

"Dám chọc vào tao, muốn chết!"

Giang Thành lại đè đầu Quách Thần xuống, mạnh tay đập vài cái, sau đó tha Quách Thần đi như tha chó chết, mở cửa ném ra ngoài.

"Cút!" Giang Thành lạnh lùng nói.

Giang Lai cầm đống đồ Quách Thần mang đến vứt ra ngoài, sau đó tức giận nói: "Tôi không bao giờ muốn gặp lại anh nữa, cút ra khỏi đây."