Chàng Rể Siêu Cấp (Giang Thành)

Chương 8: Người không nên động vào



Giang Thành bước vào văn phòng của Thẩm Băng, khi nhìn thấy gương mặt của người phụ nữ ngồi sau bàn làm việc, ánh mắt của anh lập tức sáng bừng.

Người phụ nữ trước mắt mặc áo sơ mi trắng, mái tóc đen nhánh mềm mại buông xõa, làn da trắng nõn, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng, khiến người nhìn có cảm giác không thể đùa bỡn, chỉ dám đứng nhìn từ xa.

Mặc dù Thẩm Băng và Hứa Tình đều rất đẹp, nhưng cái đẹp của Hứa Tình là vẻ kiêu ngạo xuất phát từ tận xương tủy, còn cái đẹp của Thẩm Băng là kiểu lạnh lùng. Mặc dù trước đây Giang Thành đã làm bác sĩ thực tập ở bệnh viện nhưng cũng chưa gặp mặt trực tiếp Thẩm Băng, anh chỉ thấy qua ảnh mà thôi, không ngờ cô ấy xinh đẹp đến vậy.

“Viện trưởng Thẩm, cô tìm tôi à.”

Giang Thành cười nói, vừa bước đến gần Thẩm Băng thì đã ngửi thấy mùi thơm kỳ lạ, không giống nước hoa mà giống mùi thuốc hơn.

Thẩm Băng ngẩng đầu, cười bắt tay với Thẩm Giang, nói:

“Cậu chính là Giang Thành đúng không, mời ngồi.”

Giang Thành bắt tay Thẩm Băng, chạm nhẹ liền thả ra ngay, ngồi xuống vị trí đối diện cô.

Thấy biểu hiện của anh rất bình tĩnh, khuôn mặt lạnh lùng của Thẩm Băng xuất hiện sự ngạc nhiên. Bởi vì cô ấy tìm hiểu về tình hình trước đây của Giang Thành, nghe nói anh là một người vô cùng hướng nội, nhu nhược, thế nhưng nhìn biểu hiện của anh bây giờ, hoàn toàn không phải vậy.

Mùi hương trên người Thẩm Băng không phải nước hoa bình thường, chỉ cần là người ngửi thấy mùi hương này và nhìn thấy nhan sắc của cô, dù ít dù nhiều gì cũng đều thể hiện ra sự ái mộ. Nhưng trong mắt Giang Thành, không hề có ánh mắt ấy.

Thẩm Băng cũng ngồi xuống, nhỉn Giang Thành nói:“Giang Thành, tôi đã xem ca phẫu thuật của cậu ngày hôm qua. Theo tôi thì ca phẫu thuật cũng được coi là hoàn hảo, hơn nữa kĩ năng châm cứu cũng vô cùng huyền diệu, xin hỏi thầy của cậu là người ở đâu?”

Đương nhiên Giang Thành sẽ không nói ra chuyện mình sống lại, anh chỉ hỏi:

“Viện trưởng Thẩm nhìn ra phương pháp châm cứu của tôi ư?”

“Đương nhiên rồi, phương pháp châm cứu phức tạp như vậy, dù là thầy của tôi đến cũng không thể làm tốt hơn cậu.” Thẩm Băng khen ngợi.

“Thật ra hôm nay tôi mời cậu đến là muốn cậu đảm nhiệm vị trí bác sĩ điều trị chính của khoa Ngoại trong bệnh viện. Tôi cảm thấy nhân tài như cậu không nên bị uổng phí.”

Giang Thành hơi suy tư, như vậy thật ra cũng được, ít nhất anh cũng có công việc tốt, sau này ở nhà sẽ không bị người thân và bạn bè của Hứa Tình khinh thường.

“Cũng được, nhưng bây giờ tôi vẫn chưa có chứng chỉ hành nghề bác sĩ.” Giang Thành nói.

“Điều này anh không cần lo lắng, tôi sẽ xử lý ổn thỏa.”

Giang Thành nghe vậy bèn nói: “Vậy trước hết, tôi xin cảm ơn Viện trưởng Thẩm. Giờ tôi còn có việc cần làm, xin phép đi trước.”

Thẩm Băng nhìn Giang Thành rời đi, nụ cười trên mặt chợt biến mất, hàng lông mày thanh tú nhíu lại.

Y tá trưởng Tần Lam biết Giang Thành được viện trưởng coi trọng, đương nhiên không dám bắt nạt nữa, nên ngày tiếp theo anh cũng không có công việc gì.

Mỗi khi Giang Thành chủ động muốn tìm vài việc để làm thì Tần Lam lại nói:

“Cậu em Giang Thành, cơ thể cậu mới hồi phục, không thể làm việc quá sức.”

Lúc này Tần Lam muốn lấy lòng Giang Thành nhưng anh không cho loại người này thái độ tốt.

Ở bãi đậu xe dưới tầng hầm bệnh viện.

“Giang Thành, đêm nay em có cuộc họp lớp với bạn bè thời đại học, anh đi cùng em nhé.”

Khi Giang Thành và Hứa Tình gặp nhau, cô cầm túi xách nói với anh.

“Được, dù sao anh ở nhà cũng rảnh rỗi.” Giang Thành cười nói với Hứa Tình.

Hứa Tình vốn dĩ không định dẫn Giang Thành đi vì lo lắng anh bị người ta giễu cợt. Nhưng bây giờ Giang Thành đã không giống trước đây, hôm nay lại vừa ra quyết định anh có thể trở thành bác sĩ điều trị. Cho nên Hứa Tình cũng muốn bạn bè mình nhìn lại anh một chút, tránh cho người ngoài luôn nói xấu chồng mình.

Khi Hứa Tình và Giang Thành đi về phía đỗ xe của mình, bỗng nhiên có sáu người đàn ông nhảy xuống từ chiếc xe tải nhỏ bên cạnh. Trong tay mỗi người đều cầm dao, khí thế hung dữ, đi về phía hai người.

Hứa Tình bị dọa giật nảy mình khi thấy tình hình như vậy, cô chưa từng gặp chuyện tương tự bao giờ. Giang Thành trực tiếp đứng che trước người Hứa Tình, anh nói: “Đừng sợ, có anh ở đây.”

“Anh đừng cậy mạnh, bọn họ có dao.” Hứa Tình lo lắng nói với Giang Thành.

Mặc dù cô biết Giang Thành không còn yếu đuối như trước đây, có can đảm đánh trả, nhưng bây giờ đối mặt với nhiều người, phản kháng chỉ chọc giận đối phương. Hứa Tình xem như tỉnh táo, gặp tình huống bây giờ chỉ có thể tìm thời cơ báo cảnh sát.

“Anh Báo, chính là nó!”

Tên khỉ ốm thấy người của anh Báo vây quanh Giang Thành thì mặt mũi đắc ý, chỉ tay vào Giang Thành hô.

Đúng vậy, xuất hiện trước mặt Giang Thành và Hứa Tình là tên khỉ ốm bị anh dạy dỗ lần trước.

Lần trước ra ngoài thu phí bảo kê, chẳng những không thu được tiền, ngược lại mất hơn một ngàn, còn tự tát nhau trước mặt mọi người, sao cậu ta không trả thù được.

Ngày đó, sau khi khỉ ốm và tên béo cử động chân được, chúng cũng không chạy xa, nhìn Giang Thành lên xe của Hứa Tình bèn nhớ kỹ biển số, hôm nay mới tìm đến đây.

Anh Báo là người cầm đầu trong sáu tên này, đầu trọc, cánh tay xăm trổ hoa văn. Anh ta nghe khỉ ốm nói thì híp mắt nhìn về phía Giang Thành.

“Mày là thằng nhóc đó à, dám đen ăn đen với ông đây, đúng không?”

“Đúng thì sao? Không đúng thì thế nào?” Giang Thành bình tĩnh đáp.

Anh Báo sững sờ nghe, sau đó cười nói:

“Mẹ nhà nó, thằng ranh con ngang ngược!”

Anh Báo vừa nói vừa vung vẩy con dao trên tay, lạnh lùng cảnh cáo:

“Tao cho mày biết, hôm nay mày có hai con đường. Một là nhổ ra số tiền gấp mười, hoặc là đem con đàn bà sau lưng cho ông đây sung sướng một chút, thế nào?”

Trước đó anh Báo liếc mắt đã thấy Hứa Tình, khuôn mặt nhỏ trắng nõn kia, bóp một cái chảy ra nước, còn có đồi núi trước ngực, nếu giày vờ ở trên giường thì thoải mái tận trời.

Nghe lời nói của anh Báo, ánh mắt Hứa Tình lạnh như băng. Cô là người rất kiêu ngạo, chưa từng bị loại người này nhục nhã.

Hứa Tình chưa kịp nổi giận, đã nghe giọng nói lạnh lùng của Giang Thành:

“Nếu mày mắng tao thì tao còn nhẹ tay, nhưng dám làm nhục vợ tao, vậy thì xin lỗi rồi.”

“Móa nó, sắp chết đến nơi rồi còn giả vờ!”

Anh Báo không kìm được, đưa tay sờ cái đầu hói của mình, tức giận quát:

“Phế nó cho tao.”

Đàn em của anh Báo lập tức cầm con dao trong tay lao về phía Giang Thành, lưỡi dao của một tên muốn chém bả vai anh.

Hứa Tình đối mặt tình huống nguy hiểm, bị dọa nhắm nghiền mắt, nhưng Giang Thành vẫn đứng yên như trước.

“Chết đi!” Thằng em thấy sắp chém trúng thì tức giận hô to.

Trong chớp mắt, lưỡi dao gần chạm vào Giang Thành thì anh bỗng di chuyển. cú đấm nhanh như sét đánh, đấm thẳng vào bụng tên đàn em.

Ầm!

Tên đàn em lập tức bị đánh bay ra ngoài, ngã rầm xuống nền đất. Cậu ta ôm bụng, thống khổ rên rỉ, lưỡi dao vẫn quay vài vòng giữa không trung, bị Giang Thành nắm chặt trong tay.

“Nhanh quá!”

Anh Báo cũng không nhìn rõ Giang Thành ra tay thế nào, mà thằng em của mình đã bị đánh bay ra ngoài.

“Móa nó, bọn mày cùng nhau lên cho anh!”

Anh Báo cũng tự cầm dao xông lên.

Ánh mắt Giang Thành lạnh lẽo, cả người anh chợt biến mất, hóa thành hàng loạt tàn ảnh, vọt vào giữa đám người. Một trận tiếng kêu thảm vang lên, mọi người đồng loạt bị đánh bay.

Bọn họ còn chưa chạm vào góc áo của Giang Thành thì đã bị đánh bay ra ngoài. Anh Báo ngã trên mặt đất, mặt đầy hoảng sợ nhìn Giang Thành đứng đó. Người này chắc chắn là cao thủ, thật là đáng sợ.

Hứa Tình nghe thấy động tĩnh không thích hợp. Khi cô mở mắt ra, phát hiện Giang Thành vẫn đứng yên tại chỗ, còn những người kia đều ngã xuống mặt đất kêu đau, cô ngạc nhiên nhìn anh.

Giang Thành bước từng bước đến chỗ anh Báo, vẻ mặt anh Báo trở nên sợ hãi. Anh ta mở miệng cầu xin tha tội: “Đại ca, rất xin lỗi, em không nên chọc anh, em sai rồi.”

“Sau này anh còn dám ý đồ xấu với vợ tôi, tôi sẽ khiến anh không thể làm đàn ông cả đời đấy!”

Giọng nói Giang Thành lạnh như băng, bàn tay anh ném nhẹ, con dao quay vài vòng trên trời rồi cắm thẳng giữa hai chân anh Báo.

Anh Báo cảm giác lưỡi dao sắc bén đó sắp cứa vào cậu em của mình, chỉ cần thêm một cen ti mét thôi, là mình đã không phải đàn ông đích thực.

Bản lĩnh của Giang Thành dọa anh Báo chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, cả người đều run rẩy, miệng anh ta lẩm bẩm:

“Em không dám nữa, em không dám nữa.”

Khỉ ốm ngã một bên càng bị dọa không dám ngẩng đầu, cậu ta rất hối hận, tại sao mình lại không biết điều, trêu chọc kẻ đáng sợ như vậy chứ?

Mãi đến khi Hứa Tình và Giang Thành lái xe rời đi, tên khỉ ốm mới ngẩng đầu, chịu đựng cơn đau nhức dữ dội, đến trước mặt anh Báo nói:

“Anh Báo, anh không sao chứ?”

Anh Báo dữ tợn trợn mắt nhìn tên khỉ ốm, hung ác mắng:

“Con mẹ nó, sao mày lại trêu vào tai họa lớn cho ông đây.”

“Bẻ một ngón tay của nó cho anh.”

Anh Báo tức giận quát, suýt nữa mình không thể làm đàn ông chỉ vì một nghìn tệ.

Khỉ ốm vội vàng cầu xin tha tội, thế nhưng anh Báo chỉ muốn trút hết cơn bực bội trong lòng, vẫn bẻ nát một ngón tay của khỉ ốm. Tiếng kêu thảm thiết của khỉ ốm lập tức vang vọng toàn bộ bãi đỗ xe dưới tầng hầm.

Cậu ta thật sự hối hận, mình tuyệt đối không nên trêu chọc kẻ đáng sợ đó.

“Việc vừa nãy, cảm ơn anh.” Hứa Tình vừa lái xe vừa dịu dàng nói.

“Cảm ơn việc gì cơ?”

“Vừa nãy anh đã mạo hiểm bảo vệ tôi, không nên cảm ơn anh à?”

Giang Thành nghe vậy, mỉm cười nói:

“Em là vợ của anh, anh bảo vệ em là điều hiển nhiên.”

Hứa Tình nghe anh nói thì trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, nhưng biểu cảm của cô vẫn bình thường.

Khách sạn Khải Quan.

Hứa Tình dẫn Giang Thành đi đến đại sảnh khách sạn, lập tức có nhân viên phục vụ đón tiếp, dẫn hai người vào phòng Vip riêng trên tầng hai.

Sau khi vào phòng, Giang Thành thấy ba nam hai nữ đã ngồi trong đó. Hai nam và hai nữ là người yêu, chỉ có một người đàn ông mặc đồ vest màu trắng là lẻ loi. Mỗi người đều ăn mặc rất sang trọng, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường.

“Ồ, hoa hậu giảng đường của đại học chúng ta đã đến.”

Người đàn ông độc thân mặc bộ tây trang vừa cười vừa nói.

Nhưng khi anh ta nhìn thấy Hứa Tình khoác tay Giang Thành thì vẻ mặt lập tức lạnh lùng, ánh mắt đầy vẻ thù địch.