Chất Dị Ứng Đáng Yêu

Chương 9: Bưởi tây trên bầu trời



Nhạc Tri Thời không bận tâm đến chuyện mọi người đang bàn tán lắm, vì tính cậu hơi chậm tiêu nên rất nhiều chuyện đều coi như gió thoảng bên tai, thổi phát cho bay luôn, không quan tâm đến nữa. Chẳng qua đầu óc Nhạc Tri Thời đơn giản nhưng người xung quanh thì không, ai cũng thích hóng hớt cả. Đã nhiều ngày trôi qua cậu cứ phải liên tục giải thích tin đồn [Tiết học thể dục: Nhạc Tri Thời bị Tống Dục đánh chảy máu mồm], thế nhưng nó hoàn toàn không có dấu hiệu lắng xuống như cậu mong đợi.

Bạn học bên cạnh cậu bắt đầu quay sang thể hiện đủ loại “quan tâm” khác nhau, có người cho cậu đồ ăn vặt, còn có người thẳng thừng trêu chọc Nhạc Nhạc là cô bé lọ lem thời hiện đại.

Nhạc Tri Thời nhắc lại trong bất lực: Tống Dục là một người anh trai cực kỳ tốt. Nhưng chẳng ai tin cậu cả, đều cho rằng vì cậu dễ tính nên mới nghĩ thế thôi. Đến nhóm nữ sinh trong ngày lễ khai giảng từng thăm dò cậu về Tống Dục cũng nghĩ vậy luôn.

“Thảo nào lúc bọn tớ hỏi về anh Tống Dục, cậu cứ lúng túng mãi.” Một bạn nữ hiểu ra vấn đề: “Hoá ra là vì sợ anh Tống Dục.”

Nếu là ngày thường, Nhạc Tri Thời sẽ cực kì tốt tính khiến người xung quanh cho rằng cậu rất dễ bắt nạt. Nhưng bọn họ nào biết Tống Dục chính là nốt chu sa trong lòng Nhạc Tri Thời, không ai trên đời này có thể so sánh được. Cậu tuyệt đối không cho phép bất kỳ người nào nói xấu Tống Dục trước mặt mình.

“Không phải như các cậu nghĩ đâu, anh ấy rất tốt. Mình đã nói rất nhiều lần đó chỉ là tin đồn vớ vẩn, anh ấy không đánh mình, anh ấy đối xử với mình cực tốt.” Giọng Nhạc Tri Thời nghiêm túc, nếu để ý một chút sẽ thấy thái độ của cậu khác hẳn ngày thường, còn dừng luôn việc vẽ truyện tranh, quay sang nói với các bạn nữ: “Với lại nói xấu sau lưng người khác là hư lắm đó.”

Các bạn học bị thái độ của cậu dọa sợ: “Tụi tớ đâu có nói xấu sau lưng người khác…Chuyện giữa hai người các cậu, tụi tớ nói trước mặt cậu thì khác gì nói trước mặt anh ấy?”

Nhạc Tri Thời cạn lời.

Một bạn nữ khác lại tò mò hỏi: “Nếu anh ấy tốt vậy, tại sao ảnh đối xử với cậu chẳng giống một người anh trai tẹo nào thế?”

Một người khác cũng góp lời: “Đúng vậy, trông ảnh rất hung dữ.”

“Bình thường anh trai sẽ yêu thương em mình lắm đó.”

“Dù sao tớ cũng không thích tính cách của anh ta, đẹp trai nhưng nhìn cứ lạnh lùng thế nào ý.”

Nhạc Tri Thời lười nói chuyện với bọn họ, trước kia Tống Dục từng nói với cậu, tranh luận với kẻ ngu xuẩn thì cậu cũng giống như kẻ đó mà thôi. Vì thế Nhạc Tri Thời cúi đầu, nhìn chằm chằm nhân vật trong tờ giấy mình vừa vẽ, trông thế nào cũng không vừa mắt, nên cậu cầm bút tô đen khuôn mặt kia.

Tưởng Vũ Phàm cầm cây lau nhà đã được rửa sạch đi vào phòng học, hô to: “Nhạc Nhạc, bên ngoài có người tìm cậu.” Dứt lời, quay sang nói với đám bạn vẫn đang không ngừng bàn tán: “Các cậu không thấy nhàm chán à? Nếu rảnh quá thì dành nhiều thời gian học bài đê.”

Nhạc Tri Thời ngẩng đầu ngó ra cửa sổ, chỉ thấy được nửa thân trên mặc áo sơ mi trắng, dáng người rất cao. Nhạc Tri Thời đột nhiên phấn khích, cậu hào hứng chạy một mạch ra ngoài cửa lớp.

Nhưng vừa đến cửa, nụ cười trên mặt cậu nhanh chóng vụt tắt.

“Ùi ui, thất vọng lộ ra mặt luôn kìa, thôi nào, đi theo anh.” Tần Ngạn cười ghẹo.

Nhạc Tri Thời mím môi chào đàn anh. Vẫn khó nén khỏi thất vọng, cố ý hỏi: “Đàn anh, chắc không phải anh cũng muốn nhờ em chuyển lời tỏ tình đến anh trai em đó chứ?”

Tần Ngạn cười hố hố: “Hai anh em mấy người hợp lại chắc thành rạp xiếc trung ương.” Anh ta vỗ bả vai Nhạc Tri Thời nói: “Không giỡn nữa, anh tìm em là vì có chuyện nghiêm túc muốn nói nè.”

Nhạc Tri Thời nghĩ bụng: ‘Người hay giỡn như anh thì có chuyện nghiêm túc gì để nói chứ?’

Trên hành lang, người qua kẻ lại quá nhiều nên Tần Ngạn dẫn Nhạc Tri Thời đến lối rẽ cầu thang để nói chuyện.

“Sau khi đàn anh năm trước tốt nghiệp lớp 12, đài phát thanh thiếu mất một phát thanh viên giỏi Tiếng Anh.” Giọng của Tần Ngạn rất êm tai, anh ta là đội trưởng hiện tại của câu lạc bộ phát thanh ở trường, thời gian không còn nhiều nên nói thẳng là muốn mời Nhạc Tri Thời tham gia.

“Phát âm của em khá tốt, lúc trước còn từng thi hùng biện Tiếng Anh, giọng cũng dễ nghe, câu lạc bộ của tụi anh có rất nhiều người đề cử em luôn đó. Thế nào, em muốn thử không?”

Nhạc Tri Thời dựa lưng, đầu chạm nhẹ vào tường, anh ta hỏi một đằng cậu trả lời một nẻo: “Phát âm của anh Tống Dục cũng rất tốt.”

“Cậu ấy? Em nghĩ anh có thể mời được ông thần đó hử?” Tần Ngạn bày ra bộ dạng chú em đánh giá anh hơi bị cao quá rồi đấy: “Hơn nữa, câu lạc bộ phát thanh của anh cũng muốn tuyển học sinh cấp hai tới làm việc. Vào mỗi thứ sáu hàng tuần, có lẽ em sẽ phải nhín chút thời gian ăn trưa, tầm nửa tiếng thôi.”

Nói xong lại bắt đầu chọc ghẹo: “Dù sao đối với em, Tiếng Anh cũng được coi như một nửa tiếng mẹ đẻ đúng không?”

Đó là chuyện trước 4 tuổi … Thế mà cũng coi là nửa tiếng mẹ đẻ hở?

Học sinh lớp 9 làm việc ở đài phát thanh hình như không ổn lắm, Nhạc Tri Thời im lặng suy nghĩ.

Tần Ngạn là bạn tốt của Tống Dục, từ lúc học tiểu học anh ta đã thường xuyên đến nhà bọn họ ăn cơm, trong lòng cậu, giúp cho anh ta cũng không khác với giúp Tống Dục là bao. Vì vậy trước khi chuông vào học vang lên, Nhạc Tri Thời đã đồng ý.

Buổi tối về nhà, Nhạc Tri Thời kể lại chuyện này cho Lâm Dung nghe, ai ngờ bà chỉ quan tâm đến việc cậu không đủ thời gian ăn cơm trưa, một hai đòi phải nấu cơm cho cậu đem đến trường. Việc này gợi cho Nhạc Tri Thời ký ức lúc còn học tiểu học, nhớ đến hộp cơm còn bự hơn cả đầu mình kèm theo theo đôi mắt thèm thuồng của bạn học xung quanh, cậu lắc đầu từ chối: “Thôi phiền lắm, dì đừng nấu ạ, con có thể tự sắp xếp thời gian để đi ăn mà.”

Con mồn lèo mập *** chậm chạp đi ngang qua trước mặt cậu, Nhạc Tri Thời sờ sờ đuôi nó: “Đúng không nè, Quả Quýt?”

Lâm Dung thấy vậy thì cực kỳ đau lòng, bà nghĩ Nhạc Nhạc đã trưởng thành không còn cần bà nữa rồi. Vì thế bà cúi xuống ôm Quả Quýt vào lòng nhưng nó lại nhảy ra ngoài, vừa kiêu ngạo vừa tao nhã đứng giữa bàn trà, hất mông về phía bọn họ.

“Hay em hỏi Tiểu Dục xem, thằng bé có muốn đem cơm theo không?” Tống Cẩn nắm chặt tay người vợ đang buồn thiu của mình.

Tống Dục vừa tắm xong, anh đang lau tóc đi tới chợt nghe thấy ba gọi tên mình, bèn dừng bước nhìn về phía ba người ở phòng khách.

Lâm Dung gác chân lên đùi Tống Cẩn: “Phiền lắm, không nấu cho nó đâu, để nó tự ra ngoài ăn đi.”

Ba Tống ngồi bên cạnh nhịn không được cười to: “Haha. Quả nhiên Nhạc Nhạc mới là con ruột mà.”

Tống Dục xoay người đi lên lầu: “Y như rạp xiếc di động.”

Vào thứ tư, Tần Ngạn dẫn Nhạc Tri Thời đi tham quan phòng phát thanh, nơi làm việc mới này đơn giản hơn rất nhiều so với cậu tưởng tượng, đồng nghiệp là đàn chị lớp 11, vì Nhạc Tri Thời chưa có kinh nghiệm nên bản thảo công việc đều do chị ấy soạn sẵn, cậu chỉ cần nhìn sơ qua nội dung rồi chuẩn bị một chút là được.

Ngày đầu tiên chính thức phát thanh, Nhạc Tri Thời cảm thấy hơi hồi hộp. Vì sợ mắc phải sai lầm nên cậu đã tự nhốt mình trong phòng luyện tập cả đêm. Vừa kết thúc tiết học, cậu lập tức chạy như bay xuống văn phòng.

“Chạy chậm thôi.” Đàn chị vỗ vai Nhạc Tri Thời: “Đợi tụi chị đọc xong lời mở đầu, lúc đó em chỉ cần giới thiệu sơ qua về bài hát thì trực tiếp hát luôn nhé.”

Nhạc Tri Thời nghiêm túc gật đầu: “Dạ, em biết rồi.”

Lúc tan học, Tống Dục bị thầy giáo gọi ra ngoài nói chuyện riêng, phân công cho anh một số công việc trên lớp. Sau khi tạm biệt thầy, anh chưa kịp trở về phòng học thì đã bị Tần Ngạn lôi xuống cầu thang.

“Thầy Vương gọi cậu ra ngoài làm gì thế? Nói gì mà lâu dữ?” Tần Ngạn hỏi.

“Có việc cần nhờ tớ hỗ trợ.”

“Bây giờ ổng là người phụ trách nhóm học sinh mới, tìm cậu làm chi? Lại còn bắt giúp free nữa chứ. Tớ đói sắp xỉu rồi đây này, mong là hôm nay căn tin có món trân châu viên.”

Vì muốn đi đường tắt cho nhanh nên Tần Ngạn kéo Tống Dục đi ngang qua hành lang, tình cờ thấy bọn con trai đang khiêng một bạn nam khác trên vai chơi trò Aruba[1] ở dưới lầu.

“Này! Các cậu không đi ăn cơm à?” Tần Ngạn ghé vào lan can hỏi đám nam sinh lớp kế bên.

“Xàm.”

“Ủa cậu nói ai?” Tần Ngạn cười to: “Tụi nó xàm hay tớ xàm hả? Nói rõ xem nào?”

Đúng lúc này, loa phát thanh dưới sân trường bỗng truyền đến tiếng nhạc, giải điệu nhẹ nhàng, lan toả khắp không gian. Tần Ngạn thấy Tống Dục không trả lời bèn bắt đầu ăn vạ: “Cậu có quyền giữ im lặng, nhưng lời nói của cậu sẽ là bằng chứng trước tòa đó nha.”

Hừ! Cái nết đúng khó ở.

Khi âm nhạc cất lên, trên loa phát thanh xuất hiện một giọng nói tiếng Anh lưu loát, phát âm và ngữ điệu mang theo sự mềm mại của tuổi thiếu niên: “Chúc mọi người một buổi chiều vui vẻ, mình là Joy.”

Tống Dục đẩy Tần Ngạn ra: “Cậu chứ còn ai vào đây.” Vừa nói dứt câu thì bất chợt khựng lại.

“Hoan nghênh mọi người đến với chương trình tiếng Anh được phát sóng định kỳ vào thứ năm hàng tuần, mở đầu chương trình sẽ là một bài hát bằng Tiếng Anh, mời mọi người cùng lắng nghe…”

Tần Ngạn dòm Tống Dục đứng yên không nhúc nhích, bèn chọt chọt vào bả vai anh rồi hỏi: “Cậu bị sao đấy?” Sau đó còn quơ quơ tay trước mặt Tống Dục: “Rách quần hử?”

Tống Dục hất tay, liếc Tần Ngạn: “Cậu gọi em ấy vào à?”

“Đúng vậy.” Tần Ngạn nhún vai, thản nhiên thừa nhận: “Giọng của Nhạc Nhạc rất hay, mình cũng đã nói với cậu rồi mà, trước khi tốt nghiệp lớp 12 mình chắc chắn sẽ rinh ẻm vào nhóm. Thấy sao?”

Tống Dục đi xuống lầu: “Em ấy mới học lớp 9.”

“Chỉ một học kì thôi.” Tần Ngạn nói thêm: “Nhìn cậu hốt hoảng chưa kìa. Trong trường đang đồn ầm cậu ăn hiếp em nhỏ đó, đừng có giả bộ làm anh trai tốt trước mặt tớ, có giỏi thì đi thể hiện trước mặt mọi người ấy.”

Rời khỏi cầu thang, bầu trời trong tầm nhìn dần mở rộng, mặt trời giống như quả bưởi tây được ngâm nước, toả ánh nắng màu cam dịu bên loa phát thanh. Trên sân thể dục, học sinh thi nhau cười nói chạy nhảy, có người còn đang đoán mò xem bài hát đó tên là gì.

Có vẻ phát thanh viên mới đã quên tắt micro, cậu say mê bài hát hơn cả khán giả, ngâm nga giai điệu từ điệp khúc đến hết cả bài.

Trong sân ồn ào vui vẻ, mọi người đều tranh thủ khoảng thời gian nghỉ trưa quý giá của mình nên chẳng ai để ý đến lỗi nho nhỏ đó cả.

Ngoại trừ một người.

“My youth is yours.” (Tuổi trẻ của em dành cho anh.)

Tống Dục dừng bước, giống như vô tình ngẩng đầu nhìn loa phát thanh.

___________________

[1]Đây là trò chơi ở Quảng Đông còn được gọi là Shuren (hầu hết phía bắc), Sawren (Bắc Kinh), Ganerren (Bắc Kinh), Cây chặt (Đông Bắc), Piling (Giang Tô và Chiết Giang), mở (Đông Bắc) (một số vùng phía đông bắc còn được gọi là cột dây), cột đánh (Hà Nam), Kong (Hà Bắc), máy bay bay (An Huy, Sơn Tây, Sơn Đông), Mo Kongzi (Thiểm Tây), Ziqiu (Thiểm Tây), Cực cực (Cam Túc), cực (cực trên), vết nứt xe (gọi tắt là “ô tô”), Aruba (Đài Loan) hoặc Góc Hạnh phúc (Hồng Kông) được biết đến nhiều hơn ở Tứ Xuyên và Trùng Khánh. “Tear” hoặc “Les” (“胩 “KA, bốn âm, phương ngữ Trùng Khánh, có nghĩa là “đáy quần”) là một trò chơi nhóm rất phổ biến trong nam sinh ở Đông Á và được sử dụng để làm trò cười.

Trò chơi bao gồm một số học sinh nâng một cậu bé, sau đó chơi với phần dưới của cậu ấy bằng một vật cứng, bao gồm cả việc cọ xát vào cột. Ở Hồng Kông, Đài Loan là “A”. Nó còn được gọi là “X-con” khi phần thân dưới của hai người đập vào nhau. Ở khu trọ sinh viên, góc hạnh phúc là một trong những cách tổ chức sinh nhật cho nam nội trú. Ở Đài Loan, khi học sinh chơi Aruba, họ thường đập phần dưới của người bị trừng phạt vào thân cây hoặc bất kỳ vật thể cột nào, hoặc trêu chọc nạn nhân bằng cách ma sát (cái này giống ở Việt Nam.)HẾT CHƯƠNG THỨ CHÍN