Chiến Long Quân Trở Lại

Chương 40



Trong một ngôi nhà kiểu cũ.

Ba người đàn ông mặc đồ vệ sĩ màu đen và một người phụ nữ mặc trên người bộ sườn xám quý giá bước vào chỗ của hai anh em Sói hoang “Không hổ là cao thủ của Minh Xuyên, nhanh như vậy mà đã lấy được đến tay rồi”

Lưu Thủy Tiên cười nhẹ, và sau đó ra hiệu.

Một vệ sĩ phía sau bước lên một bước, đặt chiếc va li có mật mã trong tay lên bàn.

“Rắc rắc!”

Vali mở ra, một mảng xanh rờn “Hơn mười tỷ, đếm lại đi.”

Sói hoang bước lên trước, tiện tay từ trong vali cầm lên một xấp tiền mặt, nhẹ nhàng nở nụ cười.

“Danh dự của cô Thủy Tiên chúng tôi vô cùng tin tưởng, không cần đếm lại”

Đây không phải là lần đầu tiên Lưu Thủy Tiên hợp tác với họ.

Từ trong tay Lưu Thủy Tiên, bọn họ đã kiếm được không ít tiền Mười tỷ này, nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít.

Tin rằng đây cũng chẳng phải là lần cuối cùng *Tốt lắm, vậy thì, người bọn tôi sẽ đem đi”

Lưu Thủy Tiên nâng cánh tay trắng như tuyết của mình lên, phất nhẹ một cái, ba vệ sĩ phía sau cô lập tức đi về phía Dâu Tây.

Dâu Tây đã bị hai người họ cho uống nửa viên thuốc ngủ, ít nhất sáng mai bé mới có thể tỉnh lại.

Nhìn Dâu Tây được vệ sĩ của Lưu Thủy Tiên bế lên, anh em Sói hoang không có phản ứng gì.

“Cô Thủy Tiên, đứa bé này, là con gái kẻ thù của cô sao?”

Nghe vậy, đôi mắt của Lưu Thủy Tiên nhất thời trở nên lạnh lẽo.

Giọng điệu thờ ơ, lạnh lùng mở miệng: “Các anh tự đặt ra quy tắc, định tự mình phá vỡ luôn sao?”

Sói hoang sắc mặt hơi thay đổi: “Xin lỗi, là tôi lắm lời rồi”

Kể từ khi hai anh em họ bắt đầu đến nay, đều chỉ có một nguyên tắc.

Lấy tiền của người ta, giúp người ta đá bay tai họa.

Những gì không nên hỏi, tuyệt đối không được hỏi dù chỉ một câu.

Anh ta cũng có chút hiếu kỳ, chỉ nhiều tiền như vậy, chỉ vì muốn bắt trói một bé gái năm tuổi Nghe đến đây, Lưu Thủy Tiên nở nụ cười quyến rũ: “Yên tâm, lần sau sẽ lại tiếp tục làm ăn với nhau, tôi đi trước, gặp lại sau”

Nói xong, liền cùng ba vệ sĩ rời khỏi căn nhà.

Không lâu sau, tiếng xe ô tô chạy qua bên ngoài khu nhà.

Sói hoang cau mày, chính vào lúc cô bé kia bị bắt đi, hắn ta đã có một khoảnh khắc cảm thấy sợ hãi!

Một loại sợ hãi phát ra từ nội tâm.

“Đại ca, Lưu Thủy Tiên, người phụ nữ này.

nhất định không tốt lành gì, người ta nói, hại ai chứ không hại đến người nhà, người phụ nữ này, thế mà lại bắt trói một bé gái năm tuổi, có phải là…”

Sói trắng chưa kịp nói xong thì đã bị Sói hoang cắt ngang.

“Hai anh em chúng ta làm cái nghề này bao lâu rồi?”

Sói trắng đếm thời gian: “Đã gần tám năm rồi, anh, sao lại hỏi chuyện này?”

Sói hoang sắc mặt ảm đạm, giọng điệu cực kỳ nghiêm trọng.

*Tám năm, anh trước giờ chưa từng có sợ hãi, nhưng mà, vào lúc đứa bé kia vừa bị đem đi, anh đã sợ rồi!”

Khi nghe Sói hoang nói vậy, trong mắt Sói trắng hiện lên một tia kinh ngạc.

“Anh, anh đừng dọa em, em sẽ bị dọa cho.

Sợ theo mất”

Sói hoang không nói tiếng nào, dựa vào ghế, cau mày, không biết đang suy nghĩ gì.

Chỉ qua vài giây, anh ta bất ngờ đứng bật dậy khỏi ghế đẩu, làm Sói trắng bên cạnh giật mình một trận.

“Anh, anh làm em giật hết cả mình, anh muốn hù chết em à!”

Còn nhớ vụ án sát hại ba con nhà họ Lưu mấy ngày trước không?”

Sói hoang nhìn Sói trắng, đôi mắt đây nghiêm trọng.

“Nhớ chứ, ba con nhà họ Lưu không phải.

Đệt! Lưu Thủy Tiên, là chị của Lưu Bích Ngân!”

Sói trắng kêu lên một tiếng, anh ta chỉ vừa mới nhớ ra.

“Đừng nói lung tung, thu dọn đồ đạc! Lập tức rời khỏi Minh Xuyên, muộn rồi, chúng ta sợ là đã không thể rời đi được nữa rồi”

Sói hoang bây giờ mới hiểu rõ, lý do Lưu Thủy Tiên yêu cầu bọn họ bắt cóc cô bé này, chính là để trả thù cho ba con nhà họ Lưu.

Phải biết rằng, hậu bối của nhà họ Lưu chính là nhà họ Mạc.

Lưu Thủy Tiên kết hôn với nhà họ Mạc, thậm chí còn đạt được địa vị cao trong nhà họ, điều này đúng là quá đáng sợ.

Nói cách khác, đến ngay cả gia tộc hàng đầu của Minh Xuyên, cũng không đối với nhà họ Lưu ra tay tàn độc.

Nhiều nhất, cũng chỉ là dạy cho một bài học mà thôi Nhưng bây giờ, ba con nhà họ Lưu đã chết.

Làm sao Lưu Thủy Tiên có thể không tức giận?

Hơn nữa, dám ra tay tàn độc, giết ba con họ Lưu, là người bình thường ư?

Rất hiển nhiên, không phải!