Chiến Long Vô Song

Chương 25: Khó khăn khắp nơi



Cả nhà Tống Thanh Tùng sau khi thấy Cửu Vân Long xảy ra chuyện trên thời sự, ai cũng há hốc mồm.

Rất nhanh Tống Trọng Hùng gọi điện thoại thông qua quan hệ của ông ta làm rõ chân tướng sự việc.

Sau khi ông ta gọi xong điện thoại, cười khổ nhìn đám người Tống Thanh Tùng: “Bố, nghe nói có một thủ trưởng gần đây dẫn dắt bộ đội diễn tập chống khủng bố ở Trung Hải, bọn Long ca lần này đúng lúc đụng phải nòng súng, người ta liền tiện tay bắt đám người bọn họ về xử lý rồi,”

Cả nhà Tống Thanh Tùng nghe vậy liền nhìn nhau.

Tống Trọng Bình đột ngột hiểu ra nói: “Con đã nói nhà Tống Sinh Đình bọn họ sao có thể có bản lĩnh lớn như vậy, gọi chiến sĩ đặc nhiệm tới đối phó đám người Long ca chứ, thì ra là đám người Long ca đen đủi đúng lúc đụng trúng họng súng này.”

Tống Thanh Tùng vẻ mặt không cam tâm: “Một nhà con tiện nhân Tống Sính Đình đó đúng là mèo mù vớ cá rán mà!”

Tống Trọng Hùng nói: “Bố, con cảm thấy phải tăng thêm áp lực cho Tống Sính Đình.”

Tống Thanh Tùng cau mày: “Đám người Cửu Vân Long Hồ Đông Binh đều bị bắt vào ngục rồi, con còn có cách gì có thể ép Tống Sính Đình đem hạng mục nhường lại cho chúng ta?”

Tống Trọng Hùng mỉm cười nói: “Tổng giám đốc của tập đoàn Trung Thịnh Tào Kiến Bân, ông ta vẫn luôn rất hứng thú với hạng mục trung tâm thương mại Hải Đường này.”

“Chúng ta có thể tìm ông ta hợp tác, bảo ông ta phụ trách tăng áp lực cho Tống Sính Đình.”

Mắt Tống Trọng Tùng sáng lên, vui mừng nói: “Thực lực của tập đoàn Trung Thịnh hùng hậu, Tào Kiến Bân tùy tiện dùng chút thủ đoạn, công ty Ninh Đại của Tống Sính Đình liền bị chơi chết. Sau khi nó rơi vào khó khăn, chắc chắn bị ép tới cầu xin chúng ta. Đến lúc đó hạng mục công trình trung tâm thương mại Hải Đường liền thuận lợi mà rơi lại vào tay chúng ta.”

Tống Trọng Hùng gật đầu nói: “Đúng, đến lúc đó chúng ta có thể lựa chọn tập đoàn Trung Thịnh cùng hợp tác hoàn thành hạng mục này. Nói không chừng tới lúc đó chúng ta còn có thể liên hôn với Tào gia, trèo lên cây lớn Tào gia này nữa chứ.”

Tống Thanh Tùng kinh ngạc: “Liên hôn, ý gì?” . Đọc 𝐭hê𝘮 các chương 𝘮ới 𝐭ại ﹛ T𝑟U𝘮T𝑟 uyện.V𝗡 ﹜

Tống Trọng Hùng cười xấu xa nói: “Bố, Tào Kiến Bân thực ra rất có hứng thú với Tống Sính Đình.”

Đám người Tống Thanh Tùng nghe vậy, có chút ngần ra.

Tào Kiến Bân năm nay đã năm mươi tuổi, đã ba đời vợ, đều chết rồi, bây giờ là một người góa vợ.

Có điều ông ta lại là Tổng giám đốc của tập đoàn Trung Thịnh, nhà giàu ni tiếng trong giới thượng lưu Trung Hải.

Tống Thanh Tùng cau mày nói: “Tống Sính Đình chưa cưới đã chửa, bây giờ còn mờ ám với tên phế nhân Trần Ninh đó, ông chủ Tào tài quyền hùng hậu, địa vị siêu phàm, ông ta sẽ vừa lòng với Tống Sính Đình sao?”

Tống Trọng Hùng cười tít mắt nói: “Bố, cái này mọi người không cần lo lắng, ông chủ Tào này ấy mà, không thích thiếu nữ, chỉ thích thiếu phụ, giống như Tống Sính Đình vậy.”

Tống Thanh Tùng nghe vậy liền yên tâm: “Vậy thì tốt, nếu ông chủ Tào nhìn trúng Tống Sính Đình, vậy xem như là phúc khí của tiện nhân đó.”

Mấy ngày tiếp theo, công ty Ninh Đại của Tống Sính Đình chính thức tiến hành tháo dỡ kiến trúc cũ của thôn trong thành phố Hải Đường.

Tục ngữ nói máy đào vừa vang lên, liền mất vạn lượng vàng.

Sau khi đội thi công khai công, công ty Ninh Đại tiêu tiền như nước chảy vậy, soạt soạt.

Lúc Tống Sính Đình thành lập công ty Ninh Đại, trong tay Trần Ninh lấy ra tiền vốn 500 vạn tệ.

Lúc mới bắt đầu khai công, Trần Ninh lại tăng thêm hai nghìn vạn.

Nhưng về tiền vốn, công ty Ninh Đại vẫn có chút khó khăn.

Tống Sính Đình bắt đầu lo lắng về tiền vốn, chỉ là cô không nói với Trần Ninh nữa.

Dù sao theo như cô thấy, Trần Ninh vừa mua nhà mua xe, công ty Ninh Đại anh cũng lấy ra hai nghìn vạn.

Cô đoán tiền của anh đã tiêu cũng gần hết rồi, cô cũng ngại mà lại dùng tiền của anh thêm nữa.

Nhưng hạng mục công trình trung tâm thương mại Hải Đường, bây giờ mới vừa bắt đầu, nơi đốt tiền vẫn còn nhiều lắm, rất nhiều nơi cần chỉ tiền trước.

Tống Sính Đình nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy bây giờ cách duy nhất chính là tìm nhà đầu tư.

Thế là hai ngày nay cô tích cực liên hệ mấy công ty tập đoàn tài chính thực lực hùng hậu, còn đem theo kế hoạch đầu tư cô đã chuẩn bị xong tìm nhà đầu tư khắp nơi.

Kết quả, khó khăn khắp nơi.

Cơ bản tất cả các ông chủ tập đoàn tài chính đều cảm thấy, trung tâm thương mại Hải Đường là một hạng mục tốt, nhưng Tống Sính Đình quá trẻ, không có nhiều kinh nghiệm, thực lực công ty Ninh Đại quá yếu.

Bọn họ không xem trọng công ty Ninh Đại vì vậy đều từ chối đầu tư.

Chiều tối, Tống Sinh Đình xách cặp công văn, kéo lê cơ thể cực kỳ mệt mỏi về nhà.

Trong nhà, Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ vừa làm xong bữa tối thịnh soạn, Trần Ninh thì chơi đùa vui vẻ cùng con gái trên sô pha.

Con gái thấy Tống Sính Đình, lập tức chạy qua, nói liến hồi: “Mẹ, mẹ về rồi, mau tới chơi trò chơi cùng với con và bồ.”

Tống Sính Đình cưng chiều mà cúi người hôn con gái một cái, khẽ nói: “Mẹ làm việc mệt quá, đợi cuối tuần lại chơi với con được không?”

Tống Thanh Thanh ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, vậy mẹ ngồi xuống, con và bố mát xa chân, đấm lưng cho mẹ.”

Tống Sính Đình bị con gái kéo đến bên sô pha ngồi xuống, con gái tự mình bóp vai cho cô, đồng thời dặn dò Trần Ninh: “Bó, con bóp vai cho mẹ, bố cũng mau mát xa chân cho mẹ đi, mẹ làm việc kiếm tiền nuôi gia đình, vất vả rồi.”

Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Sính Đình phiếm hồng, vội nói không cần với Trần Ninh, đừng nghe lời con.

Nhưng Trần Ninh đã vươn tay về phía đôi chân mang giày cao gót của cô, trực tiếp cởi giày của cô ra.

Đem đôi chân cô đặt lên đùi mình, vừa cách lớp tất chân nhẹ nhàng mát xa cho cô, vừa mỉm cười nói: “Thanh Thanh nói đúng, mẹ làm việc vất vả rồi, bố phải hầu hạ tốt cho mẹ.”

Khuôn mặt của Tống Sính Đình đỏ bừng xấu hỗ, giãy dụa hai cái, nhưng không thể giấy ra, có chút xấu hỗ vô cùng.

May mà không lâu sau Mã Hiểu Lệ liền đi ra từ phòng ăn, gọi: “Ba đứa đang làm gì vậy, chuẩn bị ăn cơm nhé.”

Tống Sính Đình kinh ngạc mà dời đôi chân bị ép buộc xuống từ đùi Trần Ninh, hoảng loạn đi lại giày cao gót, đáp: “Được được, ăn cơm.”

Mã Hiểu Lệ nở nụ cười ám muội, giả vờ như không thấy gì, ôm cháu gái đi về phía phòng ăn.

Tống Sính Đình đi xong giày, xáu hỗ nói nhỏ với Trần Ninh bên cạnh một câu: “Đều tại anh, để mẹ chê cười rồi thấy chưa?”

Trần Ninh cười cười, không trả lời cô, chỉ nhàn nhạt nói: “Xem em mấy ngày nay hình như rất bận, còn cau mày nhăn mặt, có phải công ty gặp phải vấn đề gì không? Nói xem.”

Tống Sính Đình lắc đầu: “Không có vấn đề gì, chỉ là gần đây muốn tìm mấy nhà đầu tư, nhưng mọi người đều không xem trọng công ty Ninh Đại, đều không muốn đầu tư.”

Trần Ninh nghe vậy, nói sâu xa: “Yên tâm, nói không chừng mấy ngày nữa, bọn họ sẽ khóc mà tới cầu xin chúng ta để được đầu tư đấy.”

Tống Sính Đình dở khóc dở cười: “Trần Ninh, anh đúng là nghĩ hay thật.”

Cả gia đình ngồi lại ăn cơm tối, thức ăn phong phú.

Chỉ là Tống Sính Đình mới ăn mấy miếng đột nhiên điện thoại của cô vang lên.

Cô lấy điện thoại đi tới ban công bắt máy, mấy phút sau quay lại, vẻ mặt có chút không bình thường.

Trần Ninh bình tĩnh hỏi: “Sao vậy?”

Tống Sính Đình nói: “Là Tổng giám đốc tập đoàn Trung Thịnh Tào Kiến Bân gọi tới, ông ta nói muốn đầu tư hạng mục trung tâm thương mại Hải Đường, bảo tôi bây giờ tới khách sạn Quân An gặp ông ta nói chuyện.”

Trần Ninh nhàn nhạt nói: “Không phải em tìm nhà đầu tư sao?

Có người đồng ý đầu tư, là chuyện tốt mà, nhưng sao nhìn em có vẻ có chút do dự vậy?”

Tống Sính Đình cười khổ nói: “Thực lực tập đoàn Trung Thịnh hùng hậu, Tào gia cũng là hào môn hàng đầu Trung Hải. Ông chủ Tào muốn đầu tư hạng mục của chúng ta là chuyện tốt, nhưng điều tôi không hiểu là tôi chưa tìm ông ta nói muốn ông ta đầu tư, ông ta sao lại biết tôi muốn tìm nhà đầu tư mà chủ động liên hệ tôi?”

Cô do dự một chút, bỗ sung thêm một câu: “Ngoài ra, tôi nghe nói con người của Tào Kiến Bân này, cuộc sống đời tư có chút không sạch sẽ, vì vậy do dự có nên đi gặp ông ta không?”

Trần Ninh nhàn nhạt nói: “Nếu đã như vậy, vậy thì anh lái xe đi cùng em được rồi, xem xem ông ta có phải thật lòng muốn đầu tư không?”

Thực ra, Tống Sính Đình nói đời tư của Tào Kiến Bân không sạch sẽ, đã là cách nói rất tế nhị rồi.

Rất nhiều người đều biết, Tào Kiến Bân nỗi tiếng là lão già háo sắc, rất nhiều nữ thương nhân đều sợ hợp tác với ông ta.

Cô nghe thấy Trần Ninh cùng cô đi gặp Tào Kiến Bân, cô liền yên tâm rất nhiều, gật đầu nói: “Vậy được, có điều tính cách kích động của anh phải kiềm chế một chút, không thể tùy tiện đánh người.”

Trần Ninh mỉm cười nói: “Yên tâm, anh sẽ không tùy tiện đánh người, có điều đánh người cũng không tùy tiện.”

- -----------------