Chiến Thần Ngạo Thế

Chương 31: Cửu gia 



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Đừng lo cậu Trịnh, tôi biết phải làm gì, mấy chuyện uy hiếp người khác, tôi thường hay làm 

"Thế thì tốt." 

Trên điện thoại, có một cuộc đối thoại nhàn nhạt như vậy. 

Trí nhớ của Dương Kiến Nghiêm rất đáng gờm, chỉ trong chốc lát, thì đã nghe ra cái người nói “thế thì tốt” đó là ai rồi. 

Trịnh Tuấn. 

"Chủ của ông là Trịnh Tuấn phải không." Dương Kiển Nghiêm cầm điện thoại hỏi. 

"Không cần quan tâm đằng sau ông mày là ai, tôi nói rồi, vợ của anh rất tuyệt, ông đây có chút sắp không nhịn được nữa rồi" 

Lời của người đàn ông mặt sẹo khiến sắc mặt của Dương Kiến Nghiêm càng thêm u ám. 

"Nói với Trịnh Tuấn, lời tôi nói được làm được..." 

Bên kia Trịnh Tuấn cầm lấy điện thoại, trực tiếp mắng: "Thằng chó Dương Kiển Nghiêm, mày nói được làm được thì sao? Đến bây giờ vẫn còn uy hiếp tạo? Mày đừng quên, vợ mày đang ở trong tay tao" 

“Anh muốn cái gì?” Dương Kiến Nghiêm hỏi. 

“Tao muốn mày chết” Trịnh Tuấn nghiến răng nghiến lợi nói. 

"Được thôi, không phải nói muốn mạng của tôi sao, anh nói địa chỉ, tôi đi tìm anh, rồi giao mạng cho anh." 

"Chậc chậc, tìm tạo không phải để cho mày nhìn thấy vợ mày rồi, mày yên tâm, sẽ không nhanh như thế đâu, tạo sẽ giày vò mày, cả một đêm, đến sáng mai, tạo sẽ nói cho mày biết mày nên đi đâu." 

Lời nói của Trịnh Tuấn khiến Dương Kiến Nghiêm vô cùng tức giận. 

Một đêm, chuyện gì cũng có thể xảy ra. 

"Tôi... cho anh một cơ hội cuối cùng, thả Hứa Khinh Tử đi, tôi sẽ cho anh được toàn thấy, nếu không, tôi sẽ giết cả nhà anh" 

"Tạo sợ quá đi mất, thế thì mày thử xem, chúc may mắn" Trịnh Tuấn nói xong liền cúp điện thoại. 

Giờ phút này, sắc mặt Dương Kiến Nghiêm vô cùng ảm đạm. 

“Anh rể, chị em bị Trịnh Tuấn bắt đi rồi sao?” Bởi vì ở gần, Cao Thúy Ngân cũng nghe được đại khái. 

"Xin lỗi, tất cả là lỗi của em, em sẽ đi đổi với Trịnh Tuấn, em không thể để chỉ xảy ra chuyện" 

Cao Thúy Ngân rất lo lắng. 

Dương Kiến Nghiêm cũng không để ý Cao Thúy Ngân, lấy điện thoại ra gọi cho Vương Kim Siêng. 

"Giúp tôi tìm một người tên là Trịnh Tuấn, người Nam Hòa, anh ta có thể lực gì ở Hải Kinh, còn nữa tôi đưa ông số điện thoại, điều tra địa chỉ của anh ta cho tôi." 

Thời gian không đợi ai, phải tìm được Hứa Khinh Tử ngay lập tức. 

Từ giọng điệu của Dương Kiến Nghiêm, Vương Kim Siêng có thể nghe thấy tính nghiêm trọng của sự việc, vì vậy ông ta rất tích cực, tốc độ rất nhanh, chỉ mười phút sau đã gọi lại. 

"Tra được rồi ông chủ, Trịnh Tuấn, nhà họ Trịnh ở Nam Hòa, chẳng có bao nhiều thể lực ở Hải Kinh, cùng lắm đều là bạn nhậu hoặc bạn trên thương trường, cũng không tính là thể lực. 

Anh ta có duy nhất một người bạn xã hội thường xuyên qua lại chính là Mặt Sẹo, bình thường bán mấy thứ chất cấm, đáng để nhắc đến chính là, đại ca của tên mặt sẹo này chính là người của Cửu gia, nghe đồn Trịnh Tuấn còn là cháu nuôi của ông ta. Ngoài ra không còn thể lực nào cả." 

"Còn có số điện thoại mà ông chủ bảo tôi điều tra, vị trí cuối cùng mà họ gọi điện, chính là thành phố quốc tế Cửu Long, đây là một khu biệt thự, chủ nhân của nó, chính là Cửu gia." 

Nói đến đây, Vương Kim Siêng đột nhiên dừng lại. 

“Cửu gia là ai?” Dương Kiển Nghiêm nắm được trọng điểm. 

“Ông chủ, cho tôi hỏi thêm một câu, giữa anh và Cửu gia có phải đã có mâu thuẫn hay xung đột gì không?” Vương Kim Siêng yếu ớt hỏi. 

"Đúng vậy!" 

"Mâu thuẫn lớn như thế nào?" 

“Nếu ông ta không chết, thì khó mà giải được mối hận trong lòng tôi” Dương Kiến Nghiêm híp mắt nói. 

“Tôi hiểu rồi” Vương Kim Siêng hít vào một ngụm khí lạnh, có thể thấy ông ta rất sợ hãi, cũng rất khó xử, suy nghĩ hồi lâu mới nói tiếp: “Cửu gia là hoàng đế ngầm của Hải Kinh, tôi ở trước 

mặt ông ta cũng chỉ là hậu bối, tuy ông ta không ngoài giang hồ, nhưng cả Hải Kinh bất kể là ngành nghề nào cũng đều có dính dáng tới ông ta. 

Và công việc kinh doanh kiếm được nhiều tiền nhất của ông ta chính là buôn bán ma túy, ông ta có một người em trai là trùm ma túy lớn nhất khu Kim Lăng, biệt danh là Bá Vương Long. 

Không tội ác gì mà ông ta không làm, nhưng sức ảnh hưởng của ông ta quá lớn, sau nhiều năm như vậy, chỉ cần ông ta không làm gì quá đáng, cấp trên sẽ nhắm một mắt mở một mắt cho qua. " 

Khi nghe giọng điệu Vương Kim Siêng nói tới Cửu gia, Dương Kiển Nghiêm có thể nghe ra địa vị của đàn ông này ở Hải Kinh. 

Nhưng vậy thì đã sao? 

Anh có vảy ngược, chạm vào ắt sẽ chết. 

“Gửi địa chỉ cụ thể của cuộc điện thoại này cho tôi” Dương Kiển Nghiêm nói. 

"Ông chủ, cho tôi hỏi một chút, đã xảy ra chuyện gì, có lẽ tôi có thể giải quyết." 

"Vợ tôi bị người ta bắt đi đâu rồi." 

Vương Kim Siêng bỗng dưng cứng họng, lúc này mới biết tại sao vừa rồi Dương Kiến Nghiêm lại nói ông ta không chết thì không giải tỏa được mối hận trong lòng. 

"Ông chủ, an ninh của thành phố quốc tế Cửu Long là tốt nhất ở Hải Kinh, thậm chí là hạng nhất quốc tế. Bọn họ có những cựu binh chuyên nghiệp được trang bị vũ khí hợp pháp. Cậu chờ tôi, tôi dẫn theo vài người cùng đi với cậu." 

"Không cần, chỉ cần gửi cho tôi vị trí là được" 

“Được!” Vương Kim Siêng không nhiều lời nữa. 

Sau khi nhận được vị trí, Dương Kiển Nghiêm chẳng nói hai lời, trực tiếp đi xuống lầu. 

Cao Thúy Ngân muốn đi theo, nhưng đã bị Dương Kiến Nghiêm lạnh lùng bảo ở nhà. 

Trước khi đi, Dương Kiến Nghiêm gọi điện cho binh vương Chu Hào. 

“Cậu Dương, đã muộn như vậy, sao còn có nhã hứng liên lạc với tôi?” Chu Hào không dám không trả lời điện thoại của Dương Kiến Nghiêm, hơn nữa ông ta cũng rất tò mò, sao đột nhiên Dương Kiến Nghiêm lại liên lạc với mình. 

"Hải Kinh có người gọi là Cửu gia, ông có biết không?" 

"Từng có nghe." 

"Đêm nay, ông ta sắp chết, tôi báo cho ông một tiếng, đương nhiên, ông cũng có thể giúp tôi." 

Chu Hào đột nhiên giật mình: "Cậu Dương, tôi nghe nói cửu gia này không dễ động vào đâu." 

“Tôi không quan tâm” Sắc mặt Dương Kiến Nghiêm ảm đạm, giọng nói lạnh lùng, không khỏi nghi ngờ: “Hoặc là ông động thủ, hoặc là, tôi sẽ tự ra tay” 

Chu Hào da đầu tê dại, lại lịch và thực lực của Dương Kiến Nghiêm, ông ta biết, chính miệng Dương Kiến Nghiêm nói sẽ tự ra tay, cho thấy đây không phải chuyện đánh nhau đơn giản như thế. 

Nếu không, cấp trên cũng sẽ không bản anh ta để ý. 

Dương Kiến Nghiêm ra tay, chính là chuyện lớn. 

“Cho tôi chút thời gian, tôi sẽ xin ý kiến của cấp trên” Chu Hào cúp điện thoại. 

Chỉ hai phút sau, ông ta gọi lại: "Xin lỗi cậu Dương, Cửu gia này thật sự không thể động đến, anh dính líu quả sấu rồi, cấp trên không muốn động thủ, hơn nữa, cảnh sát và quân đội ở Hải Kinh đều có người của ông ta, tầm ảnh hưởng của Cửu gia này rất lớn, người này nói thế nào nhỉ... chính là thể hoàng đế của Hải Kinh, cái giá phải trả khi động vào ông ta rất lớn. 

Giữa hai người có những mâu thuẫn gì, có thể hòa giải được không? Tôi có thể ra mặt hòa giải!" 

Có thể để binh vương đến từ thủ đô hòa giải giùm, đã nể mặt lắm rồi. 

Nhưng Dương Kiển Nghiêm không cần những thứ này. 

"Thổ hoàng đế?" Dương Kiến Nghiêm bật cười. 

"Không động vào được sao?" 

"Nhưng tôi thì không tin" 

Dương Kiến Nghiêm nói xong liền cúp điện thoại. 

Sau đó anh lại bấm máy gọi một cuộc. 

"Ông chủ, có chuyện gì mà gọi muộn vậy?" 

"Tứ, ở Hải Kinh có quân đội nào có thể điều động được không?" "Để tôi