Chiến Thần Tái Thế

Chương 2: Lấy mạng chuộc tội



“Cái gì? Bệnh bạch cầu giai đoạn cuối?"

Tô Hoài Dương ôm lấy đứa con gái của mình, hai mắt anh đã đỏ như máu.

Bệnh bạch cầu thường được gọi là ung thư máu, là một căn bệnh không thể chữa khỏi, một khi mắc phải căn bệnh này, đồng nghĩa với việc đã một chân bước vào cổng Diêm rơng.

Một là cấy ghép tủy xương

Hai là một con đường chết.

Tô Hoài Dương vô cùng đau lòng ôm lấy con gái mình, giọng điệu vô cùng kiên quyết nói: “Thiên An, con yên tâm, ba sẽ tìm tất cả các chuyên gia ở khắp nơi trên thế giới này đến chữa trị bệnh bạch cầu cho con, nhất định sẽ chữa khỏi bệnh thôi”

Thiên An vội vàng nói: "Ba, mẹ đã đến bệnh viện nhân nghĩa cầu xin chủ Phúc rồi, chủ Phúc nói có thể giúp sắp xếp ưu tiên cho con vào ghép tủy xương Tô Hoài Dương lên tiếng hỏi: "Chú Phúc là ai? Chủ ấy là bác sĩ sao?”

Thiên An gật đầu: "Chú Phúc là bác sĩ khoa huyết học của bệnh viện nhân nghĩa, bệnh của Thiên An chính là do chú ấy phát hiện, chú ấy hình như rất thích mẹ"

Tô Hoài Dương cau mày, lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại. Điện thoại nhanh chóng được kết nối, một người đàn ông cung kính nói: "Long chủ, cậu có chuyện gì cần dặn dò?”

Tô Hoài Dương lạnh giọng nói: “Trần Vũ, giúp tôi điều tra hồi sơ bệnh án của bệnh viện nhân nghĩa ở Hạ Thành và tất cả kết quả xét nghiệm, tôi muốn biết rốt cuộc con gái của Giang Ngọc

Hằng đã mắc phải bệnh gì."

Trần Vũ là một trong mười hai người phụ trách của Long Môn và cũng là một trong những thuộc hạ thân tín nhất của Tô Hoài Dương.

Trần Vũ ở đầu dây bên kia lập tức nói: "Được thừa Long chủ, tôi sẽ đi điều tra ngay.

Ba phút sau, điện thoại của Tô Hoài Dương vang lên.

Sau khi anh bắt máy, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Có kết quả rồi sao?"

Trần Vũ cung kính nói: “Long chủ, tôi đã lấy được hồ sơ bệnh án của con gái Giang Ngọc Hằng, cũng đã đưa cho bác sĩ hàng đầu của Long Môn chúng ta xem qua. Kết quả xét nghiệm cho thấy cô bé không bị ung thư máu, mà chỉ là sốt do nhiễm vi khuẩn”

Tô Hoài Dương trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẻ mặt lại càng trở nên lạnh lùng hơn.

Ngay sau đó anh hỏi: "Ai là bác sĩ điều trị chính của con gái

Trần Vũ nói: “Đó là một bác sĩ chủ nhiệm tên là Mã Đình tôi?"

Phúc" “Mã Đình Phúc phải không? Tôi biết rồi

Mười phút sau.

Bệnh viện nhân nghĩa ở Hạ Thành, văn phòng khoa chủ nhiệm huyết học.

Một người phụ nữ có dung mạo tuyệt đẹp đang lo lắng ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, ngồi đối diện với cô là một bác sĩ mặc áo khoác trắng.

Người phụ nữ tuyệt đẹp này chính là vợ của Tô Hoài Dương, Giang Ngọc Hằng.

Lúc này, Giang Ngọc Hằng mang đầy vẻ khẩn nài nói với bác sĩ trước mặt: “Chủ nhiệm Phúc, rốt cuộc khi nào mới có thể làm phẫu thuật cấy ghép tủy xương cho con gái tôi? Tôi sợ rằng con bé sẽ không thể kiên trì được thêm nữa.

Mã Đình Phúc đứng dậy, thở dài một hơi, khó xử nói. “Haiz, Ngọc Hằng, tôi biết bệnh tình của con gái có rất nghiêm trọng, nhưng làm phẫu thuật cần phải xếp hàng đợi lượt, ở phía trước con gái cô vẫn còn rất nhiều bệnh nhân đang chờ lượt ghép tủy xương, chúng ta cũng phải theo thứ tự sắp xếp cho từng người một " 

Nói đến đây, anh ta đột nhiên chuyển giọng nói: "Tuy nhiên, nếu như có có thể đồng ý với tôi một số điều kiện, tôi có thể huy động mối quan hệ để giúp cho con gái cô tìm trước tủy xương phù hợp.

Giang Ngọc Hằng vội vàng hỏi: "Chủ nhiệm Phúc, anh có điều kiện gì cứ việc đưa ra, bất luận là bao nhiêu tiền, tôi cũng sẽ tìm cách lấy được.

Mã Đình Phúc cười tà vài tiếng, trực tiếp đứng dậy đi đến bên cạnh Giang Ngọc Hằng, thô tục cười nói: "Ngọc Hằng, giữa chúng ta còn nói đến chuyện tiền bạc làm gì nữa, khách sáo quá đi. Thực ra chuyện này rất dễ giải quyết, chỉ cần cô chịu ở lại với tôi một đêm, thì tôi sẽ có thể giúp cô giải quyết.

Sắc mặt Giang Ngọc Hằng khó coi nói: “Chủ nhiệm Phúc, anh nói những lời như vậy với một người làm mẹ như tôi có phải là quá đáng rồi không”

Mã Đình Phúc cười khi khi nói: "Giang Ngọc Hằng, cô cho rằng tôi đang thương lượng với cô hay sao? Nếu cô không phục vụ tôi cho tốt, thì cứ đợi nhìn con gái của mình chết đi.

Nghĩ đến con gái, vẻ mặt của Giang Ngọc Hằng vô cùng đau khổ.

Bất luận như thế nào, cô cũng không thể trơ mắt nhìn con gái mình rời khỏi thế gian này được.

Nhưng đồng thời cô cũng không thể chấp nhận để cho Mã Đình Phúc hủy hoại sự trong trắng của cô Mã Đình Phúc nhìn thấy Giang Ngọc Hằng cứ mãi do dự, khỏe miệng hiện lên một tia cười lạnh, anh ta duỗi tay đặt lên bờ vai mịn màng của Giang Ngọc Hằng.

Thế nhưng đúng vào lúc này, bùm một tiếng.

Cửa văn phòng bị lại trực tiếp bị người đã tung ra.

Ngay sau đó, Tô Hoài Dương ôm theo con gái Thiên An sải chân bước vào.

Mã Đình Phúc không ngờ có người xông vào phá hỏng chuyện tốt của mình, lập tức tức giận nói: “Anh là ai? Mau cút ra ngoài cho tôi, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ" Lúc này Giang Ngọc Hằng đột nhiên nhìn thấy Tô Hoài Dương đang đứng ở cửa, đôi môi đỏ hơi hé mở, cô không dám tin kinh ngạc thốt lên: "Tô Hoài Dương... thật sự là anh sao?"

Tô Hoài Dương nhìn Giang Ngọc Hằng, trầm giọng nói: "Ngọc Hằng, em bị tên bác sĩ mặt người dạ thủ này gạt rồi, anh ta chỉ đang nhắm vào em thôi, Thiên An căn bản không hề mắc bệnh bạch cầu

Giang Ngọc Hằng kinh ngạc trợn tròn hai mắt. Cô không ngờ rằng người chồng đã mất tích suốt 5 năm trời lại đột ngột trở về vào lúc này.

Cô càng không ngờ được Tô Hoài Dương lại nói con gái căn bản không hề mắc bệnh bạch cầu Giang Ngọc Hằng nhịn không được buộc miệng hỏi: "Anh nói cái gì? Thiên An không có mắc bệnh bạch cầu?”

Trong lòng Mã Đình Phúc cả kinh, mạnh miệng hung dữ chỉ vào Tô Hoài Dương, lớn tiếng mắng: “Anh bớt ăn nói hàm hồ đi, làm sao tôi có thể nói dối Ngọc Hằng được. Đứa bé này chính là bị bệnh bạch cầu, hơn nữa còn đang ở giai đoạn cuối.

Tô Hoài Dương nghe được lời này, liền lạnh lùng nói: “Đến nước này rồi anh còn chưa chịu thừa nhận chứ gì? Được thôi. Lời nói vừa dứt, Tô Hoài Dương dùng một tay trực tiếp năm lấy cánh tay của Mã Đình Phúc, tay chỉ hơi dùng sức liền bẻ gãy cánh tay của anh ta. 

Cùng với một tiếng răng rắc vang lên, Mã Đình Phúc đau đớn gào thét: “A, tay của tôi...gãy rồi... gãy rồi...

Tô Hoài Dương mặt không cảm xúc gầm lên: "Nếu anh còn không nói hết sự thật ra, lần tiếp theo tôi chính là sẽ bẻ gãy cổ của anh."

Mỗề nh Phúc nhìn thấy khuôn mặt mang đầy sát ý của To Hoài Dương tức thì bị đọa sơ đến mặt hòn mất việ Anh ta suy sụp cầu xin nói: "Tôi sẽ nói hết chuyện này là do tôi sắc cục che mờ con tim tôi muốn có được vợ của anh cũng vừa hay có người muốn mang sống của con anh, nên tôi đã nói cô vợ anh rằng con gái anh bị bệnh ung thư máu Ánh mắt To Hoài Dương lanh đi. Có người muốn mang sống của con tôi? Anh nói rõ hết toàn bộ nguồn ngành sự việc Tay co to

Mãnh Phục vừa khóc vừa giải thích: "Nửa tháng trước, con gái anh bị nhiem vi khuấn cần đến bị sốt vợ anh đưa con đề khiến Lúc đó chính tôi là người chăn bệnh, vừa hay ai bị ông chủ nhà nọ Dương nhìn thấy cảm thấy con gái anh xinh

Torca Dương chất vấn nói: "Cảm thấy con gái tôi xinh đẹp có trong nên muốn lấy mạng của con gái tôi sao? Đây là đạo

Mãi nh Phúc vội vàng già thờ Anh không sết rằng lúc có con trai của ông đi the họ Dương vừa mẽ qua đời vì bệnh ta cần các tỉnh Tires phong tục của các nhà cọn họ nam cáchức kết hôn sau khi chết sẽ phải tổ chức một hôn là cho TẾT EVIErnie contrúng con gái của anh và đưa cho mơ bay triệt yêu cầu tôi hại chết con gái anh để tổ chức tôi ề với đứa con trai đã chết của ông ta

Nóng Manh ai nói rôm nay tôi vẫn muốn nói cố seri tế ở với tôi một đêm, sau đó thuận theo đồng ý gặp con gái anh tìm tủy xương. Thực tế là không hề có cấy giếp tây xương, cả đời sau khi về anh ở lại với tôi, thì tôi sẽ nó có cô ấy là đã tìm thấy được tùy xương phù hợp, và đợi sau khi con gái anh lên ban mó, tôi sẽ tiêm thuốc gây chết không đa cho cô cá để cô bé chết trên bàn mổ, tôi sau đó âm thầm đực xác vến chuyện qua đến nhà họ Dương.

Ngay cây đứng từ giấy chứng nhận hỏa táng tro cốt của con gái anh, nhà họ Dương đều đã chuẩn bị xong cả Ta đã khiến hệ rõ, xin anh hãy buông tha cho tôi để

Hai mắt Tô Hoài Dương đỏ như máu,thần sắc hung ác: "Chỉ vì mười bảy triệu, mà anh lại làm ra chuyện vô lương tâm như thế này? Con gái tôi chỉ mới bốn tuổi, anh làm sao có thể ra tay độc ác đến như vậy.

Mã Đình Phúc van xin nói: “Tôi sai rồi, tôi thực sự sai rồi."

Tô Hoài Dương vô cùng tức giận, hận không thể lập tức bé gãy cổ của Mã Đình Phúc đi.

Nhưng suy xét đến việc vợ con vẫn còn ở trước mắt mình, anh thực sự không muốn hai người họ nhìn thấy cảnh tượng quả máu me này, thế nên anh hạ thấp giọng nói vào tại Mã Đình Phúc: "Tôi sẽ cho anh một cơ hội để sống, anh đến nhà họ Dương thay tôi truyền lại một lời."

Mã Đình Phúc buột miệng nói: “Anh nói đi, tôi nhất định sẽ truyền lời lại cho anh Tô Hoài Dương lạnh giọng nói: “Nói cho bọn họ biết, bảo bọn họ rửa sạch cổ đợi ở im đó, Tô Hoài Dương tôi muốn bạn họ lấy mạng chuộc tội”