Chiến Thần Tái Thế

Chương 71: Châm chọc khiêu khích 



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Hoài Dương ở một bên chẳng hề để ý, bầu không khí giữa hai người bỗng trở nên khác lạ, nên vội vàng hòa giải, giọng điệu có lỗi nói: “Em dâu anh xin lỗi, anh đến muộn, để anh tự phạt mình một ly vậy, coi như là tạ lỗi với em đi” 

Sau đó Triệu Hồng lại không biết nặng nhẹ, không cảm kích chút nào, dùng ánh mắt khinh miệt lỗ mãng đảo qua người Tô Hoài Dương, xoay người đi vào khách sạn. 

Trần Thiên Hậu vẻ mặt xấu hổ, áy náy nói: “Xin lỗi anh, tính em ấy cứ như vậy đấy.” 

Tô Hoài Dương trấn án nói: “Tôi không sao, hôm nay cậu có việc, thì cứ đi trước đi!” 

Trần Thiên Hậu gật đầu, tâm tình cũng phóng khoáng, sau đó kéo Tô Hoài Dương đi vào khách sạn. 

Sau khi tiến vào, Tô Hoài Dương tùy tiện một chỗ trống ngồi xuống. 

Mà hôn lễ của Trần Thiên Hậu rất nhanh cũng sắp bắt đầu. 

Sau khi nghi thức tiến hành xong xuôi, Trần Thiên Hậu cùng Triệu Hồng đi mời rượu. 

Khi đi đến chỗ của Tô Hòai Dương, Tô Hoài Dương cũng như những người khác, lấy phong bì của mình ra. 

Con số 7 tỷ trong phong bì này, Tô Hoài Dương có chút lo lắng. 

Tổ chức hôn lễ ở khách sạn Sinh Đôi, ít nhất cũng phải mang theo khoảng 3 tỷ rưỡi, còn số tiền còn lại, dùng để cho Trần Thiên Hậu sau này lấy làm vốn làm ăn. 

Vì thế, anh lấy phong bì ra, chúc phúc: “Anh em tốt, chúc hai người trăm năm hạnh phúc, đầu bạc răng long” 

Trần Thiên Hậu còn chưa kịp đáp lời Tô Hoài Dương, Triệu Hồng đã giành lấy phong bì trước, mở ra trước mặt mọi người. 

Sau khi Triệu Hồng sờ sờ phong bì, thấy mỏng mỏng như thể bên trong chỉ có hai tờ giấy, lập tức ánh mắt nhìn Tô Hoài Dương lại càng thêm vài phần khinh miệt. 

Vì thế, cô ta lớn tiếng chất vấn: “Tô Hoài Dương có phải không, chúng tôi mời anh đến uống rượu mừng, thế mà anh chỉ dám bỏ ra có vài triệu?”. 

Hai gò má Trần Thiên Hậu lập tức đỏ lên, quát lớn: “Em làm gì thế! Tiền nhiều tiền ít không quan trọng, quan trọng là người ta có lòng!” 

Triệu Hồng vừa nghe thấy lời này thì không bằng lòng, ném thẳng phong bì xuống nền đất, oán giận nói: “Anh xem đi, làm gì có ai phong bì lại dưới bốn triệu? Cũng chỉ có bạn tốt của anh đấy, anh kết hôn mà người ta chỉ dám mừng năm trăm sáu trăm nghìn, sau rồi đến ăn thùng uống vại, loại người thế này mà anh còn giao du cho được.”