Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 4: Tôi Chính Là Côn Luân tướng quân



“Hả?”

Trương Tùng sửng sốt.

Những người khác cũng ngây người tại chỗ.

Diệp Quân Lâm nói như vậy là có ý gì?

Trương Tùng nhíu mày: “Ý của cậu là, cậu chính là Côn Luân tướng quân?”

Diệp Quân Lâm mỉm cười: “Đúng, tôi chính là Côn Luân tướng quân, nhưng sao từ trước tới giờ tôi không không nhận ra anh.”

“Ha ha ha ha…”

Một khắc sau, tất cả mọi người đều bật cười.

Đặc biệt là Trương Tùng, anh ta cười tới nghiêng ngả.

Thậm chí ngay cả Lý Thiên Hạo cũng phì cười.

Ông cụ đã từng gặp nhiều người muốn lấy lòng người khác, nhưng chưa từng thấy ai làm thế này để lấy lòng người khác cả.

Trò hề!

Diệp Quân Lâm hoàn toàn là một gã hề.

Vợ của Trương Tùng, Lý Mộng Nguyệt chê cười: “Tử Nhiễm, chồng của em buồn cười thật đấy. Vì thể diện, muốn tỏ vẻ mà dám nói mình là Côn Luân tướng quân! Côn Luân tướng quân là ai em có biết không? Là tổng chỉ huy của chín chiến khu lớn, một lời của người đó có thể diệt sạch một bộ tộc đấy. Sao hả? Thì ra nhà tù mà chồng em bị bắt vào là chiến khu đấy à? Tử Nhiễm, sao em lại chọn người chồng thế này chứ, chị đây đau lòng thay em đấy!”

Những người khác cũng chêm vào: “Chị Tử Nhiễm, sau này chị đừng dẫn chồng chị ra ngoài nữa. Chị không ngại mất mặt, nhưng chúng tôi ngại lắm!”

“Phải đấy, sau này tuyệt đối đừng cho chồng chị tham gia mấy buổi gia yến thế này! Nhà họ Lý chúng ta còn phải giữ thể diện!”

“Lý Văn Uyên, cả nhà các con đúng là suy bại đến cùng rồi, ba quả thực quá thất vọng về các con.”

Lý Thiên Hạo ghét bỏ trừng mắt nhìn Lý Văn Uyên.

“Ôi! Kiếp trước Lý Văn Uyên này đã tạo nghiệt gì?”

Hai vợ chồng Lý Văn Uyên cúi đầu xuống, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Hôm nay là ngày hai người phải chịu nhục nhã nhất, mất mặt nhất!

Lý Tử Nhiễm ngồi trong góc, chịu đựng sự cười nhạo của tất cả mọi người. Cô không nói lấy một lời, hai hàng nước mắt yên lặng lăn xuống.

Thì ra vẫn còn có lúc cô phải chịu mất mặt hơn nữa!

Cô nhìn sang Diệp Quân Lâm, trong lòng thậm chí có cả cảm giác căm ghét.

Cô không quan tâm đến chuyện Diệp Quân Lâm phải ngồi tù, cũng không quan tâm đến chuyện anh mang tiếng xấu.

Cô chỉ quan tâm tới thái độc của Diệp Quân Lâm.

Cô vốn tưởng rằng sau khi ra tù Diệp Quân Lâm sẽ thành thật làm lại từ đầu.

Nhưng bây giờ thì Diệp Quân Lâm khiến cô thất vọng rồi!

Không suy nghĩ thực tế!

Xu nịnh người khác!

Liều chết vì thể diện!

Giống hệt như một gã hề.

Đến cả Lý Tử Nhiễm cũng không muốn thừa nhận đây là chồng của cô.

Trương Tùng không muốn buông tha cho Diệp Quân Lâm, anh ta cười lạnh nói: “Được, không phải cậu nói cậu là Côn Luân tướng quân sao? Tối mai Tô Hàng tổ chức một bữa tiệc để chào đón vị nhân vật lớn này! Tôi hy vọng có thể thấy cậu ở đó!”

Trương Tùng hiểu biết không ít.

Đúng là có một buổi tiệc như vậy thật.

Diệp Quân Lâm muốn ở lại Tô Hàng một thời gian dài, nên bề ngoài giao cho anh chức vụ phó chức thành phố Tô Hàng.

Như vậy mới hợp lý một chút.

Nhưng dù sao một nhân vật lớn như vậy mà cứ đi loanh quanh, không có mục đích rõ ràng thì ai cũng sợ!

Dễ gây ra hoang mang.

Vì vậy, Tô Hàng muốn tổ chức một buổi tiệc chào đón.

Lý Thiên Hạo nghe xong thì lập tức hỏi: “Hả? Tùng à, buổi tiệc thế này cháu cũng có thể tham gia được sao?”

Nghe vậy, Trương Tùng lập tức ưỡn thẳng người, mỉm cười: “Vừa hay cháu nhận được hai bức thư mời!”

Thật ra, để khoe mẽ ở buổi gia yến nên Trương Tùng đã bỏ ra hai triệu tệ mua hai bức thư mời này.

Anh ta vừa nói xong, tất cả mọi người đều ngưỡng mộ nhìn anh ta.

Tiêu mất hai triệu tệ đấy!

Lý Thiên Hạo dè dặt hỏi: “Tùng này, thư mời này còn lấy được nữa không? Nếu được thì ông và cha cháu cũng đi mở mang tầm mắt!”

Lý Văn Phi cũng dùng ánh mắt mong chờ nhìn Trương Tùng.

“Chắc chắn là được rồi!”

Trương Tùng lập tức nhận lời.

Nhưng anh ta cũng có chút đau lòng.

Lại tốn thêm hai triệu nữa!

“Chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là có ngay!”

Trương Tùng lấy điện thoại di động ra mua thêm hai thư mời nữa.

Lý Mộng Nguyệt đi tới bên cạnh Lý Tử Nhiễm: “Tử Nhiễm này, em nói xem liệu buổi dạ yến ngày mai chị có thể gặp em không nhỉ? Ha ha ha…”

Sắc mặt Lý Tử Nhiễm sầm xuống.

Lý Mộng Nguyệt cố ý làm cô bối rối.

Không lâu sau, một chiếc xe hơi dừng lại trước khách sạn Golden Port.

Sau đó, một người đàn ông mặc đồ âu bước vào khách sạn.

“Đây chẳng phải thư ký Tiểu Ngô sao?”

Nhìn thấy người đàn ông đó, Lý Thiên Hạo lập tức đi tới chào đón.

Tiểu Ngô là thư ký ở văn phòng Thị Chính, ngày nào cũng tiếp xúc với những người có địa vị cao ở Tô Hàng.

Là người mà ai gặp cũng phải nể mặt!

“Chào Lý lão tiên sinh, mục đích tôi tới đây rất đơn giản, chính là tặng mười lá thư mời dạ yến cho Lý gia!”

Thư ký Tiểu Ngô để lại mười lá thư mời sau đó nhanh chóng rời khỏi đây.

Đây là nhiệm vụ mà đệ nhất thư ký giao cho anh ta.

Lúc này đệ nhất thư ký của Tô Hàng đang ngồi trong chiếc xe ở bên ngoài.

Anh ta chỉ sợ mình sẽ gặp phải Côn Luân tướng quân trong truyền thuyết…

Anh ta nhớ rằng ông chủ nói buổi dạ yến tối ngày mai, những thành viên quan trọng bên nhà cha vợ của Côn Luân tướng quân nhất định sẽ tham gia. Phải đưa thư mời cho bọn họ, nhưng không được đưa quá công khai, cũng không được nhắc tới thân phận của ai cả.

Cho nên mới bảo thư ký Tiểu Ngô đi đưa thư mời.

Diệp Quân Lâm thấy vậy thì không nói gì.

Nhưng Trương Tùng lại sửng sốt.

Chuyện gì thế này?

Chẳng phải vừa rồi anh ta chỉ mua hai lá thư mời thôi sao?

Tại sao lại lập tức đem tới mười lá thư? Lại còn do thư ký gì đó đem tới nữa chứ?

Một giây sau, Lý Thiên Hạo bật cười ha hả: “Đúng là cháu rể tốt của ông! Chỉ cần nói một câu mà thư ký ở văn phòng Thị Chính lập tức đem tới mười lá thư mời! Tùng à, Lý gia chúng ta tự hào về cháu! Thật là nở mày nở mặt!”

Lý Văn Phi cười tươi như hoa.

“Woa, anh rể giỏi quá! Thật ngưỡng mộ!”

Lý Tùng Khuê dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Trương Tùng.

“Chị Mộng Nguyệt gả cho một người đàn ông thật tốt! Chị là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này đấy! Không giống chị Tử Nhiễm, phải gả cho một tên tù nhân!”



Lý Mộng Nguyệt nói với Lý Tử Nhiễm: “Tử Nhiễm à, thật ngại quá, chồng chị có chút tài cán ấy mà! Sau này cần chị giúp chuyện gì, thì cứ nói nhé. Nhưng chị không dám thân thiết với vợ chồng em quá đâu. Đến cả chị dâu mà chồng em cũng dám tơ tưởng, khó tránh chuyện chồng em để ý chị…”

Lý Tử Nhiễm tức muốn nổ tung.

Cô ta nói như vậy chẳng phải muốn làm nhục cô hay sao?

Nhưng cô lại chẳng thể làm gì cả!

Trương Tùng quả thực quá tài giỏi.

Chỉ một cuộc điện thoại mà khiến thư ký văn phòng Thị Chính tới đưa thư mời, mối quan hệ này cũng thân thiết quá rồi đấy nhỉ?

Thư mời tới buổi tiệc cao cấp thế này, đến một lá Lý gia cũng chẳng thể lấy được.

Vợ chồng Lý Văn Uyên cũng không khỏi ao ước.

Nếu bọn họ có người con rể thế này, thì hẳn là cả lúc ngủ cũng vui tới nỗi cười tỉnh cả ngủ phải không?

Sau này cứ việc ngày ngày đếm tiền thôi.

Phải rồi, chẳng phải em trai của Trương Tùng để ý con gái của bọn họ sao?

Nhưng hai người lại không ép buộc được Lý Tử Nhiễm, nên không nói ra.

Trương Tùng hoàn toàn bối rối.

Anh ta đâu có mối quan hệ nào ở Tô Hàng chứ?

Chắc chắn là nhầm người rồi.

Nhưng trong lúc quan trọng thế này, anh ta chỉ có thể thừa nhận mà thôi.

Dù sao như vậy cũng càng khiến anh ta thêm phần oai phong!

Trương Tùng mỉm cười nói: “Ông nội, ngại quá, chỉ lấy được mười lá thư thôi. Dù sao buổi tiệc thế này cũng không nhiều người được mời.”

Lý Thiên Hạo cười lớn tới nỗi không ngậm miệng lại được: “Thật sự quá lợi hại! Tới đây, ông mời cháu một ly!”

Thấy vậy, Lý Văn Uyên càng ao ước không thôi.

Trương Tùng nói: “Mười lá thư mời này để gia gia phân chia đi!”

“Được.”

Lý Thiên Hạo có tổng cộng bốn người con, ngoài Lý Văn Uyên ra thì ai cũng được phát.

Mấy lá thư mời cuối cùng ông cụ chia cho mấy người cháu chắt nổi bật như Lý Tùng Khuê.

“Cảm ơn ông nội!”

Mấy người Lý Tùng Khuê cầm lá thư mời quơ qua quơ lại trước mặt cả nhà Lý Văn Uyên.

Cả nhà Lý Văn Uyên cúi đầu xuống, trầm mặc không nói câu nào.

Trong mắt ông cụ, đến một đứa cháu mà bọn họ cũng không bằng.

Nhưng dù sao cũng phải chấp nhận thôi, ai bảo bọn họ không có tiền đồ chứ?

Lúc này đột nhiên Diệp Quân Lâm hỏi: “Tại sao nhà chúng tôi không được chia thư mời?”