Có Chồng Là Thần y

Chương 575: Bị thương!



Nếu là một người bình thường, sẽ nôn ra máu và chết ngay sau khi nhận bất kỳ cú đánh nào.

Nhưng Sở Quốc Thiên thì khác.

Sau khi bị đối thủ tấn công, Sở Quốc Thiên thận không chút do dự, chiêu thức vẫn m chí không hề nhúc nhích, bước chân cay độc và dữ tợn.

Mộ Phong Lâm không thể tin được khi nhìn Sở Quốc

Thiên không bị ảnh hưởng gì.

Nhưng không đợi hắn suy nghĩ thêm, nằm đấm của Sở Quốc Thiên đã nổi lên như cơn gió lớn, sau đó hung hăng đập vào ngực cậu ta.

U!

Giống như âm thanh của một cái gì bị bóp nghẹt, một cái búa đá lớn nên vào.

Trong chốc lát, Mộ Phong Lâm chỉ cảm thấy bên trong cơ thể bị một luồng sức mạnh bóp nát, hai mắt trợn lên, thân hình dường như biến thành hình con tôm.

Trong khi miệng phun ra một ngụm máu lớn, cậu ta đột ngột bị bay về phía sau, đập vào bức tường cách đó mười mét rồi ngã xuống đất.

Nhìn giống như một mở thịt thối đang nằm trên mặt đất.

Các nhân viên an ninh xung quanh tái mặt vì sợ hãi, nhanh chống lao tới nâng anh ta lên.

Miệng Mộ Phong Lâm đầy máu, ngay cả khỏe mắt lỗ tại và lỗ mũi cũng có dấu máu tràn ra.

Quần áo xộc xệch và rất xấu hổ. “Như thế nào? Thực lực của tôi không biết Mộ Phong Lâm anh có vừa mắt. Sở Quốc Thiên đứng thẳng người bình tĩnh nhìn đối phương.

Mộ Phong Lâm chỉ cảm thấy khó thở và đầu óc quay cuồng. “Đây là sức mạnh của anh."

Trong số những bác sĩ mà cậu ta từng tiếp xúc, không một ai có được sức mạnh như thế, thậm chí không bằng một ngón tay của tên kia! “Chính xác.

Sở Quốc Thiên đi về phía Mộ Phong Lâm.

Nhân viên an ninh sợ tới mức vội vàng đỡ Mộ Phong

Lâm dậy nói: “Cậu chủ, chúng ta đi thôi.” “Đi?” Mộ Phong Lâm chế nhạo, giương mắt nhìn chằm chăm Sở Quốc Thiên đang chậm rãi đi tới. “Hôm nay rời đi, ngày mai tôi sẽ là trò cười trong miệng thiên hạ! Đi cái gì?”

Mộ Phong Lâm nghiến răng, hiển nhiên vẫn chưa muốn thua, đẩy nhân viên bảo vệ sang một bên, lảo đảo đứng dậy, đối mặt với Sở Quốc Thiên.

Một người ban đầu chưa bị hao tổn đến một cộng long như cậu ta đối với Sở Quốc Thiên mà nói đã không phải là đối thủ, huống hồ hiện tại cậu ta đã rũ như cành liễu.

Anh chỉ cần một đấm đã trực tiếp đánh cho Mộ Phong Lâm đứng không vững, còn bị đập lưng vào tường khiến cho Mộ Phong Lâm xương sườn gãy luôn.

Tuy nhiên, đòn tấn công của Sở Quốc Thiên văn chưa kết thúc, sàn nhà rung chuyển theo từng cú đấm đá của anh, như thể khiến cho mọi thứ sụp đổ.

Những người trong cả tòa nhà vô cùng sợ hãi trước trận chiến này và bỏ chạy tán loạn xung quanh.

Nhiều người bắt đầu cố gắng gọi điện báo cảnh sát, nhưng vì Mộ Phong Lâm đã ra lệnh trước đó nên mọi cách kết nối với thế giới bên ngoài đều bị cắt đứt.

Vì vậy, không ai có thể nhận được cứu trợ kịp thời từ bên ngoài.

Mộ Phong Lâm càng lúc càng kinh hãi, phát hiện thần y Sở không phải không có chiều thức cao siêu, ngược lại đối phương ra chiêu rất thành thạo, cho dù chỉ là sử dụng chiêu thức bình thường. Cập nhật chương mới n*hất tại TгцуeлАРР.cом

Nhưng với tốc độ thần tốc và sức mạnh đáng sợ của mình, anh có thể phát ra một nguồn sức mạnh đáng sợ đến nghẹt thở.

Nếu còn tiếp tục, cậu ta sẽ không chỉ bị đánh bại, mà thậm chí đến tính mạng cũng sẽ bị đe dọa.

Mộ Phong Lâm đang suy nghĩ mông lung, sau đó không biết đã tính toán điều gì, ánh mắt tối sầm lại.

Nhưng vào lúc này, Sở Quốc Thiên lại ra chiêu tiếp theo.

Mộ Phong Lâm không có thời gian né tránh, chỉ cảm thấy hơi thở ngưng trệ.

Bùm!

Với một tiếng động lớn, kèm theo sự rung chuyển dữ dội, đầu ngón tay của Mộ Phong Lâm lật ba vòng trong không khí, sau đó đập mạnh lên trần nhà và cuối cùng bật trở lại trên mặt đất.

Trước khi cậu ta có thể ngẩng đầu lên, đã phun ra rất nhiều máu ở miệng và mũi.

Trong máu còn có thể thấy lờ mờ những mảnh vỡ. Lần bị đánh vừa rồi, có lẽ đã tổn thương đến các cơ quan nội tạng! "Cái này là đánh thay cho vợ tôi!” Sở Quốc Thiên lạnh lùng nói.

Vợ ư? Chẳng lẽ Lâm Thanh Di cắm sừng Sở Quốc

Thiên?

Nhưng hiện tại, Mộ Phong Lâm không còn tâm trạng quan tâm đến chuyện gia đình của người khác, cậu ta vội vàng hét lên một tiếng, nói. “Thần y Sở, trước đây tôi có mắt nhưng không nhìn thấy Thái Sơn, tôi thừa nhận...tôi nhận thua, xin anh...cứu tôi, tha cho tôi một mạng!”

Sở Quốc Thiên dửng dung đứng yên tại chỗ, lẳng lặng nhìn cậu ta.