Cô Là Chuyên Gia Bắt Yêu

Chương 24: Phù tìm yêu



Edit: SCR0811

Mễ Uyển ôm mèo con về tới cửa phòng khám cũng là lúc Quan Lý lao nhanh ra như một cơn gió, theo sau là Lông Vàng. Cả hai người đều không thấy Mễ Uyển, ngay cả mèo con mềm giọng gọi một tiếng "anh ơi" cũng không nghe được.

"Meow" Anh ấy muốn đi đâu vậy?

"Chắc là đi tìm thím của em." Mễ Uyển đoán.

"Meow" Vậy mau gọi anh ấy lại đi, anh ấy đánh không lại thím.

"Vào trong trước đã." Mễ Uyển không gọi, hai người kia phóng nhanh như chớp, đến bóng cũng chả còn, gọi kiểu gì. Cô ôm mèo hoa nhỏ vào phòng khám.

Không khí trong phòng khám vô cùng u ám, hai ông bà chủ đang vò đầu bức tóc trước quầy thu ngân, Mễ Uyển vào cũng chả ai quan tâm.

"Hai anh chị sao thế?" Mễ Uyển hiếu kỳ hỏi.

Chị bác sĩ nghe có tiếng nói thì uể oải nhìn lên, miễn cưỡng nở nụ cười với Mễ Uyển: "Là em à... Đồng Đồng!"

Đến khi thấy được mèo hoa nhỏ trong lòng Mễ Uyển, chị bác sĩ mới kích động ngồi bật dậy, thậm chí còn vỗ cái chát lên đùi bạn trai mình. Tiếp đó, hai đôi mắt nhìn đau đáu vào mèo nhỏ, một người lên tiếng hỏi: "Là Đồng Đồng đúng không?"

"Đúng mà, giống hệt nhau."

"Nhưng mấy con mèo hoa nhìn đều giống nhau cả mà."

"Trên lỗ tai còn có nhúm lông màu hồng kìa."

"Hay xem thử vết thương trên người nó đi?"

"Là Đồng Đồng." Mễ Uyển thấy hai người định tới tháo băng kiểm tra vết thương của nó thật, vội lên tiếng.

Hai người vẫn chưa tin lắm, cứ nhìn tới nhìn lui mèo nhỏ với vẻ dò xét. Mễ Uyển câm nín, hai người này lên cơn à?

Sau khi xác nhận chắc chắn con mèo trong lòng Mễ Uyển chính là Đồng Đồng, hai người vội gọi điện báo cho Quan Lý, Mễ Uyển cũng đưa mèo hoa cho ông chủ, để anh ta kiểm tra lại cho nó.

"Em tìm thấy Đồng Đồng ở đâu thế?" Chị bác sĩ rót cho Mễ Uyển một ly nước.

"Tình cờ thấy được trong bụi cỏ gần trường." Mễ Uyển không quen giải thích nhiều với người khác nên tìm đại một cái cớ.

"Chắc chắn là bà cô kia phát hiện Đồng Đồng không phải mèo nhà mình nên ném lại, quá đáng thật, nhận sai thì không biết trả lại à?" Chị bác sĩ gõ đầu mình đầy ân hận: "Cũng tại chị, sao lại đưa sai mèo được chứ!"

"Sao thế?"

"Vừa nãy có một bà cô ăn mặc lịch sự vào đây, nói Đồng Đồng là mèo nhà bà ta, thế mà chị cũng tin, chẳng nghĩ ngợi gì đã đưa mèo cho bà ta. Nếu bạn học Quan không tới thăm Đồng Đồng, tới giờ chị còn chưa biết mình đưa sai mèo nữa." Chị ấy tự trách: "Chắc do gần đây áp lực lớn, đầu óc mụ mị luôn rồi."

Không phải đầu óc mụ mị, mà chị bị Mèo yêu thôi miên, khó trách lúc cô vừa vào cả hai người đều ngây ngây dại dại.

"May là em tìm được Đồng Đồng, nếu mất thật, chị kiếm đâu ra con khác mà đền cho Quan Lý đây." Nhớ tới bộ dạng hung dữ của Quan Lý lúc hay tin Đồng Đồng bị mất, đến giờ chị ấy vẫn còn thấy hoảng.

Ông chủ đẩy cửa phòng mổ, ôm Đồng Đồng ra, cười nói: "Đã kiểm tra rồi, miệng vết thương không bị rách, cũng không bị nhiễm trùng, lành lại rất tốt."

"Vậy là tốt rồi." Chị bác sĩ thở phào nhẹ nhõm.

Quan Lý nhận được điện thoại nửa đường chạy về. Vừa vào phòng khám, chuyện đầu tiên cậu làm là giành lấy Đồng Đồng ôm vào lòng, tự mình kiểm tra trên dưới trái phải, sau khi xác nhận yêu đan của Đồng Đồng vẫn còn, lệ khí trên người mới giảm đi.

"May mà em không sao."

"Meow" Anh, em không sao, là chị cứu em.

"Chị?" Là Mễ Uyển thì dễ hiểu rồi, hẳn là đàn chị bắt yêu này bắt gặp thím bắt Đồng Đồng nên giúp cậu cứu Đồng Đồng về: "Cảm ơn chị."

Quan Lý ôm em gái trịnh trọng cúi đầu với Mễ Uyển.

"Tiện tay thôi." Mễ Uyển khách sáo nói.

Người mãi đuổi theo Quan Lý là Lông Vàng cũng về tới, cậu chỉ là con người, tốc độ chạy tất nhiên không bằng Mèo yêu Quan Lý, vào đến nơi phải thở hồng hộc một lát mới có sức nói chuyện: "Đồng Đồng không sao chứ?"

"Meow" Anh Hướng Chân, em không sao.

Sau khi Đồng Đồng thoái hóa, Hướng Chân không còn hiểu được lời em ấy nói, nhưng từ vẻ mặt của mèo hoa nhỏ thì chắc là đang an ủi mình. Hướng Chân đưa tay xoa đầu mèo hoa nhỏ, Đồng Đồng cũng ngoan ngoãn cọ cọ vào lòng bàn tay cậu.

"Là chị cứu Đồng Đồng à." Trước kia cậu độc miệng, tuy đã xin lỗi nhưng vẫn chưa được Mễ Uyển tha thứ, thế nên cậu luôn thấy khó xử mỗi khi gặp cô.

"Ừ, tôi phải trả giá cao mới đem về được đó." Cô đã phải từ chối sáu ngàn tám tiền thuốc mà thím Quan Lý đưa.

Giá cao? Cả Quan Lý và Hướng Chân đều ngơ ngác nhưng mèo con nhỏ trong lòng họ lại hiểu.

"Meow meow meow" Anh đưa cho chị sáu vạn tám trăm tệ đi.

Mễ Uyển nhìn cô bé với ánh mắt tán thưởng: Mèo yêu nhỏ này chẳng những thông minh mà còn giỏi toán nữa.

Quan Lý tuy khó hiểu nhưng cũng không hỏi nhiều, một là EQ cậu không thấp, hai là cậu thật lòng biết ơn Mễ Uyển, hơn nữa, cậu cũng không thiếu tiền, liền lấy di động muốn kết bạn với Mễ Uyển: "Đàn chị, thêm Wechat đi."

Hai người kết bạn với nhau xong, Mễ Uyển vừa định cất thì có thêm một cái di động đưa tới, Lông Vàng lắp bắp: "Kết bạn với tôi nữa?"

Mễ Uyển nhíu mày, tiện tay thêm luôn Wechat của Lông Vàng.

Quan Lý chuyển ngay cho Mễ Uyển sáu vạn tám.

Ấn tượng của Mễ Uyển với hai anh em Mèo yêu tăng lên rõ rệt. Cô nói trả gấp mười chỉ là nói chơi thôi, không định đòi thật, nhưng giờ đối phương chủ động đưa tới, cô cũng không muốn trả, đành phải nghĩ xem có thể giúp gì cho họ để xứng với cái giá sáu vạn tám này.

"Đồng Đồng yên tâm đi, sau này anh đi đâu cũng mang em theo, sẽ không để lạc mất em nữa." Đưa tiền xong, Quan Lý cúi đầu dỗ em mình.

"Meow meow" Anh không thể bảo vệ em suốt được, thím biết anh chưa ăn yêu đan của em sẽ báo lại cho tộc trưởng, bắt anh giao em ra.

"Đừng lo, anh sẽ bảo vệ em."

"Meow meow" Anh ăn yêu đan của em đi, Đồng Đồng không muốn đưa yêu đan cho người khác. Anh lên được cấp bốn rồi, nhớ bắt cái gã đã trộm yêu đan, báo thù cho em và đám bạn.

"Tự anh cũng có thể lên được cấp bốn." Quan Lý vuốt ve mèo hoa nhỏ, thấp giọng nói: "Anh sẽ tìm được gã xấu xa đó, báo thù cho em."

"Các cậu vẫn chưa tìm được cái gã săn trộm Lý... gì gì đó?" Mễ Uyển hỏi.

"Vẫn chưa." Quan Lý lắc đầu.

"Đâu dễ vậy được, gã đó rất khôn khéo, không cách nào tìm được chỗ trốn của gã." Hướng Chân tức giận: "Gã cũng không đăng ký ở hiệp hội bắt yêu, ngoại trừ tên thì không có thêm thông tin gì khác, khó tìm lắm."

"Tôi có cách giúp các cậu tìm được gã." Mễ Uyển liếc nhìn vuốt Mèo yêu.

"Cách gì?" Quan Lý kích động đứng lên.

"Lúc em cậu thoát khỏi tay gã có cào gã bị thương?" Tuy đã nắm chắc nhưng cô vẫn cần xác nhận lại lần nữa.

"Meow" Lúc gã móc dao, em có cào tay gã.

Mèo yêu nhỏ gật đầu một cái.

"Vậy dễ rồi." Mễ Uyển nhìn chung quanh rồi cầm lấy một món hình cầu trong phòng khám, hỏi chị bác sĩ: "Cái này bao nhiêu tiền?"

"Cái này không đắt, em thích thì cho em đó." Chị bác sĩ cảm ơn Mễ Uyển còn không kịp, sao lại không biết xấu hổ lấy tiền của cô được.

"Cảm ơn" Mễ Uyển cũng không vờ thanh cao, tiện tay lấy luôn cây bút trên quầy thu ngân, dưới ánh mắt khó hiểu của hai người, dùng vài nét bút vẽ một cái hoa văn kỳ lạ lên quả cầu rồi đưa tới trước mặt mèo yêu, nhẹ giọng nói: "Cho chị chút yêu lực của em đi."

"Meow meow" Em đã thoái hóa, không thể khống chế yêu lực của mình được.

Mèo yêu nhỏ yếu ớt trả lời.

"Vậy em ngồi im đi, để chị lấy." Mễ Uyển không ngờ mèo yêu đã yếu tới mức không thể khống chế yêu lực của mình, đành tự hấp thu chút yêu lực từ người mèo yêu, đặt lên quả cầu.

"Chị đang làm... phù tìm yêu." Hướng Chân quan sát một loạt động tác của Mễ Uyển, lúc cô vẽ hoa văn lên quả cầu cậu đã thấy hơi quen, đến khi cô lấy yêu lực của Mèo yêu nhỏ, cậu mới dám xác định, đây không phải là phù tìm yêu mà sư phụ cậu từng nhắc tới sao?

"Biết sao, vậy thì dễ rồi." Cậu ta biết thì đỡ tốn nước miếng rồi, cô nói thẳng: "Lại đây, còn thiếu một giọt máu của cậu."

"Sao lại dùng máu của tôi?" Muốn kích hoạt phù tìm yêu cần máu của người bắt yêu, nhưng người vẽ phù có phải là cậu đâu.

"Người ta chỉ là một cô gái yếu đuối." Mễ Uyển trông mong nhìn Lông Vàng.

"..." Với cái thể trọng hơn 80kg của cô, yếu chỗ nào hả?

"Không phải cậu là bạn tốt của Quan Lý sao? Sao đến một giọt máu cũng tiếc thế?" Mễ Uyển bày vẻ mặt tôi đã nhìn lầm cậu rồi.

"Đưa đây." Hướng Chân còn biết nói gì nữa, nhận mệnh hiến máu.

"Phù tìm yêu này chỉ có hiệu quả trong tám giờ, sau tám giờ sẽ tự động mất hiệu lực." Mễ Uyển nhìn đồng hồ, tới giờ phải về rồi: "Tôi còn có việc, đi trước đây."

"Đàn chị." Quan Lý giữ tay Mễ Uyển.

Mễ Uyển nghi ngờ quay lại.

"Có thể phiền chị chăm sóc em tôi một đêm không, chị chỉ cần đem về nhà, mai mang lên lại là được." Quan Lý ngắc ngứ.

"Meow?" Anh?

Mèo yêu nhỏ không hiểu nhưng Mễ Uyển hiểu ngay, Quan Lý định tối nay sẽ dùng phù tìm yêu để tìm gã săn trộm báo thù, lại sợ không có mình, Đồng Đồng sẽ bị người xấu bắt đi, nên mới nhờ cô đem Mèo yêu nhỏ về, bảo vệ cho nó.

Tính hay thật.

Nếu là người khác, Mễ Uyển đã mặc kệ rồi. Nhưng cô lại rất thưởng thức quyết tâm bảo vệ em gái của Quan Lý, giống với nhóm sư huynh thích bao che khuyết điểm năm trăm năm trước, rõ ràng thuật pháp chẳng hơn gì cô, nhưng lần nào cũng xông lên trước.

"Chỉ lần này thôi đó."

"Cảm ơn đàn chị." Quan Lý thở phào nhẹ nhõm, biết Mễ Uyển đã đồng ý. Cậu vỗ về mèo con rồi đưa nó cho Mễ Uyển.

Mễ Uyển ôm theo Mèo yêu nhỏ rời khỏi phòng khám thú y, còn chuyện chủ phòng khám hỏi sao vết thương mèo con chưa lành đã đem khỏi phòng khám, cứ để Quan Lý và Lông Vàng giải thích. Cô thong thả đi bộ đến cổng trường, chờ tài xế tới đón.

"Cô chủ, con mèo này ở đâu ra vậy?" Vừa lên xe, tài xế Tiểu Trương đã chú ý tới con mèo cô đang ôm.

"Bạn học nhờ tôi chăm dùm một đêm." Mễ Uyển trả lời bâng quơ.

Tiểu Trương gật đầu, không hỏi tiếp, quay đầu lái xe khỏi trường học. Về tới Đông Giao, Tiểu Trương không chạy thẳng về nhà mà dừng xe trước cửa một siêu thị.

"Thím Trương nói nhà hết sữa chua rồi, kêu tôi lúc về mua một ít, cho cô ăn giảm béo." Tiểu Trương tháo dây an toàn, quay đầu hỏi Mễ Uyển: "Cô có muốn vào siêu thị mua đồ ăn không?"

"Cậu không giúp thím Trương giám sát việc giảm béo của tôi?" Mễ Uyển nhíu mi.

"Cô ăn hết trước khi về nhà, tôi sẽ coi như không biết." Tiểu Trương cười gian như một tên trộm.

"Cậu đã nói tới vậy rồi, tôi không thể phụ lòng cậu được." Mễ Uyển tươi cười hớn hở, ôm mèo con xuống xe. Chỉ tiếc người tính không bằng trời tính, siêu thị không cho đem thú cưng vào, Mễ Uyển đành đứng ngoài cửa chờ Tiểu Trương mua đồ.

"Làm ơn nhường đường."

Mễ Uyển đang cúi đầu chơi di động, một một lão mặc đồng phục của nhân viên vệ sinh, kéo hai bao rác lớn đi về phía cô. Mễ Uyển thấy hơi quen.

"Ông nội của Mao Mao?"

"Cô nhóc, là cháu à." Ông lão cũng vui mừng gọi một tiếng. Ông dựng bao rác vào một góc khuất để nó không cản đường rồi mới tiếp tục nói chuyện với Mễ Uyển: "Cháu ốm lại rồi."

"Đúng đó, gần đây cháu đang giảm cân."

"Giảm cân tốt. Con gái mập chút mới đáng yêu, nhưng mập quá thì không tốt, dáng vẻ của cháu hiện giờ dễ thương hơn nhiều."

Mễ Uyển cười cười hỏi: "Không phải ông phụ trách khu vực gần cửa hàng tiện lợi sao? Sao lại chạy tới đây?"

"Ông chủ Lý cho ông công việc này đó. Ông thu gom và phân loại rác của siêu thị, một tháng được trả hai ngàn."

"Ông chủ Lý? Ông chủ của siêu thị này hả?"

"Đúng đúng, là người lúc trước..." Ông lão hạ giọng một chút: "đánh Mao Mao bị thường đó. Nói thế nào thì cũng là lỗi của Mao Mao, tại Mao Mao cắn hỏng đồ trong siêu thị của người ta trước, ông nghĩ tới nghĩ lui vẫn muốn đền tiền cho người ta. Nhưng tuần trước ông tới đây trả tiền, ông chủ Lý chẳng những không nhận tiền của ông, còn cho ông công việc này, nói cứ trực tiếp trừ từ tiền lương là được. Ông biết, ông chủ Lý thấy ông không có tiền mới cố ý giúp ông."

"Vậy tốt mà, Mao Mao đâu, cậu ta đang làm gì?" Mễ Uyển hỏi.

"Nó giúp ông gom rác, vừa kéo hai bao rác ra ngoài rồi." Nhắc tới cháu trai, ông lão lại quan tâm nói: "Ông luôn muốn nó tới trường, nó mới mười sáu tuổi, không biết thân phận của nó có tới trường được không nữa."

Ông lão chỉ là người thường, không rõ yêu tộc có thể tới trường được không, cũng lo thân phận của Mao Mao bị lộ, sẽ gặp tai họa.

"Ông nội." Cẩu yêu chờ bên ngoài hồi lâu vẫn chưa thấy ông lão ra, lo lắng quay vào xem.

"Mao Mao, cháu mau xem ông gặp ai nè." Ông lão vui vẻ khoác tay với thiếu niên.

"Là cô à" Tính cậu ta vốn lạnh, dù có gặp ân nhân cứu mạng cũng lộ vẻ tay bắt mặt mừng. Cậu vẫn không thích người bắt yêu, chỉ gật đầu một cái xem như chào hỏi rồi xách hai bao rác của ông lão lên.

"Để ông, để ông làm cho, hai đứa cứ trò chuyện đi." Trong mắt ông lão, Mễ Uyển và Mao Mao mới là người của cùng thế giới, ông muốn cháu mình quen nhiều bạn bè một chút, nên mới chủ động kéo bao rác ra ngoài, để cậu ta ở lại.

"Không phải cậu biết cách kiếm tiền lắm sao? Sao lại để ông nội đi gom rác?" Lúc trước thiếu cô một trăm vạn, chưa đến một tháng đã trả hết.

"Ông già không thích tôi dùng thủ đoạn để kiếm tiền, nói là không tốt, phải tìm việc chân chính mà làm." Thiếu niên trả lời.

"Cậu cũng nghe lời đấy nhỉ." Rõ ràng có thể dễ dàng trở thành triệu phú, lại chịu vì một câu phải tìm việc chân chính của ông lão mà đi gom rác, cũng xem là hiếm có.

Thiếu niên không để tâm tới lời trêu ghẹo của Mễ Uyển mà nhìn xuống con mèo nhỏ Mễ Uyển đang ôm: "Đây là bệnh nhân mới của cô?"

Mễ Uyển giật mình, cúi đầu nhìn thoáng qua mèo con: "Tình trạng của nó nặng hơn cậu nhiều, tôi không chắc có thể chữa được."

Đây cũng là lý do tới giờ Mễ Uyển vẫn chưa chủ động nói sẽ chữa cho Mèo yêu, tình trạng thoái hóa của em ấy còn nặng hơn cả Cẩu yêu. Lúc Mễ Uyển nhìn thấy Cẩu yêu, tuy cậu ta không thể hóa hình nhưng yêu đan vẫn chưa nhiễm độc hoàn toàn. Mèo yêu thì khác, yêu đan của em ấy đã bắt đầu hoại tử, cô có loại bỏ được yêu độc thì cũng đành bất lực.

Một yêu tộc có yêu đan đã hoại tử, dù có loại bỏ yêu độc hay không, kết quả vẫn như nhau.

"Không chắc nghĩa là vẫn còn hy vọng." Có lẽ từng bị thoái hóa nên khát vọng sống của thiếu niên lớn hơn những người khác. Cậu ta cúi đầu hỏi Mèo yêu: "Nhóc là nhánh nào của tộc Mèo."

"Meow" Em là Quan Đồng.

"Quan gia là nhánh có tiền nhất trong tộc Mèo, nhà họ có rất nhiều châu báu, bảo vật Miêu Nhãn Chi Hồn có giá tới ba ngàn vạn. Tôi nhớ anh của nhóc này là một tên cuồng em gái, nếu cô chữa được cho nó, hẳn sẽ kiếm được không ít." Thiếu niên nhắc nhở.

"Cậu biết nhiều như vậy, xem ra xuất thân không thấp?" Mễ Uyển chú ý tới hơi thở trên người thiếu niên, chỉ mới không gặp một tháng mà yêu lực của Cẩu yêu đã khôi phục được khoảng hai phần, hẳn là yêu lực trước khi thoái hóa của cậu ta không hề thấp. "Chẳng lẽ cậu là con của tộc trưởng tộc Chó."

"Không phải" Thiếu niên giật khóe miệng, lạnh lùng xoay người đi.

"Ra vẻ lạnh lùng gì chứ, tưởng mình là Sói à." Mễ Uyển nhịn không được trào phúng.

Đợi thêm chút nữa, rốt cuộc Tiểu Trương cũng mua đồ xong: "Để cô chủ phải chờ rồi, người xếp hàng tính tiền đông quá."

"Chúng ta về nhanh thôi."

***

Mười giờ đêm.

Quan Lý và Hướng Chân chạy theo chỉ dẫn của phù tìm yêu tới một công viên hẻo lánh ở phía Bắc thành phố. Một gã trung niên đang vác cái túi to đứng ở cửa công viên, Quan Lý nhìn một cái đã nhận ra gã chính là tên săn trộm Lý Khoa mà mình đang tìm.

Quan Lý nghĩ tới những các xác mèo, nghĩ tới dáng vẻ thê thảm của em mình, yêu lực trên người không khống chế được, hóa ra móng vuốt và lỗ tai.

"Nói chuyện trước đã, rồi mới xem tình hình mà làm, cậu đánh không lại gã đâu." Hướng Chân giữ chặt tay Quan Lý, dặn dò.

Quan Lý là đỉnh cấp ba, Lý Khoa là người bắt yêu cấp bốn, Quan Lý không phải đối thủ của gã. Cậu theo tới đây, một là giúp bạn tốt tìm người, hai là sợ Quan Lý đánh không lại bị đối phương khống chế, lúc đó cậu có thể lấy danh nghĩa của hiệp hội bắt yêu ngăn gã ra tay với Quan Lý.

"Tôi biết." Quan Lý nhún người nhảy lên cây, hóa thành hình mèo giữa không trung rồi lao thoăn thoắt qua những ngọn cây, giống một con báo đi săn mồi trong đêm.

Quan Lý ngồi lên nhánh cây trên đầu Lý Khoa, đôi con ngươi màu vàng nhìn chăm chăm vào cái túi trong tay gã, cậu cảm nhận được yêu lực phát ra từ cái túi đó, chắc chắn phải có hơn năm viên yêu đan bên trong.

"Meow" Quan Lý kêu khẽ một tiếng, bỗng chốc tiếng mèo vang lên không ngừng, tất cả mèo hoang trong công viên đều đồng loạt chạy ra. Chúng xem Lý Khoa như chuột, nhe răng múa vuốt tấn công gã tới tấp.

"Tránh ra, tránh ra!" Kiến nhiều có thể nuốt cả voi, Lý Khoa không kịp đề phòng, chỉ biết né trước né sau, nhếch nhác vô cùng.

Quan Lý canh đúng thời cơ, phóng từ ngọn cây xuống, cướp lấy túi yêu đan trong tay gã.

"Mèo yêu to gan." Lý Khoa vung kiếm về phía Mèo trắng, Quan Lý vừa né tránh thì thuật pháp khống chế mèo hoang cũng bị phá, đám mèo hoang tỉnh lại, chẳng mấy chút đã tản đi hết.

Biết Mèo trắng giở trò, Lý Khoa chỉa kiếm vào Quan Lý, lớn giọng uy hiếp: "Mày lập tức trả lại đồ cho tao, bằng không tao sẽ móc luôn yêu đan của mày ra."

Quan Lý lạnh lùng liếc Lý Khoa một cái rồi há miệng, nuốt hết túi yêu đan ngay trước mắt gã.

"Mày dám!" Lý Khoa tức đỏ mắt, năm viên yêu đan đó tuy phẩm chất bình thường, nhưng vẫn bán được sáu bảy mươi vạn: "Đền yêu đan của mày cho tao."

Hướng Chân thấy Lý Khoa giận điên người, sợ bạn tốt đánh không lại, định lấy thân phận của hiệp hội bắt yêu ra can thiệp, ai ngờ cả người Quan Lý đột ngột phóng lên cao, yêu khí tăng vọt,... tăng cấp ngay tại chỗ.

Mẹ nó... Khó trách yêu tộc đều thích ăn yêu đan, còn hiệu quả hơn cả thuốc kích thích nữa.

Cấp bốn đối đầu với cấp bốn, hay là... mình chờ thêm lát nữa rồi hãy ra? Hướng Chân lặng lẽ về lại chỗ ngồi.

"Meow" Cơ thể Mèo trắng nhanh như chớp, Lý Khoa vừa vung kiếm tới, cậu đã nhẹ nhàng đạp lên thân kiếm, chồm người vung vuốt rồi nhảy thoắt về phía sau.

"Á!" Khuôn mặt vốn đã xấu do nốt ruồi của Lý Khoa, chốc lát đã có thêm ba vết cào đang rướm máu.

Quan Lý chỉ vừa tăng cấp nhưng thân hình linh hoạt, khiến cho Lý Khoa, dù tu vi cao hơn, trong một chốc một lát không cách nào khống chế Mèo trắng được. Trận chiến giữa một người một mèo tại công viên diễn ra vô cùng gay cấn, tận lúc hiệp hội bắt yêu nghe tin chạy đến mới thôi.

Lý Khoa lúc này người đầy vết thương, thậm chí còn mù một mắt, Quan Nội cũng bị trúng một kiếm của đối phương.

Cùng lúc đó, Mễ Uyển sau khi rửa mặt xong, đang kiểm tra cẩn thận cho Mèo yêu nhỏ. Cô nhớ trước kia sư phụ từng dạy cô cách chữa trị yêu đan, nhưng cô không cách nào nhớ ra được.

Hay là, vì bảo vật kia, cố gắng nhớ lại?