Cô Là Chuyên Gia Bắt Yêu

Chương 29: Tuyệt giao



Edit: SCR0811

Để khôi phục thân phận cho em gái, Quan Lý dẫn Quan Đồng về tộc.

Sự xuất hiện của Quan Đồng bỗng chốc nhấc lên sóng to gió lớn trong tộc Mèo, bởi họ đều thấy rõ từng bước thoái hóa của nhóc. Nửa năm trước, nhóc bị xếp vào danh sách thoái hóa, yêu đan cũng thành thứ bị mọi người tranh giành kịch liệt, bởi vì tuy Quan Đồng thoái hóa nhưng lại thuộc nhánh lâu đời nhất của tộc Mèo, phẩm chất của yêu đan tốt hơn nhiều so với những con Mèo yêu bình thường khác. Nếu có thể lấy được yêu đan của nhóc thậm chí có thể bước thêm một bước trên con đường tu hành sau này.

Theo quy định của tộc Mèo, yêu đan bị thoái hóa thuộc sở hữu của tộc, những người có cùng dòng máu về trực hệ thuộc hàng thừa kế cao nhất, nhưng phải thỏa mãn một trong ba điều kiện mới được phép lấy yêu đan. Ba điều kiện đó là: Một, bị thương nặng cần đến yêu đan để chữa trị; Hai, đang mang thai cần dùng yêu đan giúp tăng miễn dịch của con non, phòng ngừa thoái hóa; Ba, tăng cấp tu vi.

Ba điều kiện này, cha mẹ và anh của Quan Đồng chỉ mỗi Quan Lý thỏa, bởi vì lúc ấy cậu đang ở đỉnh cấp ba, nhưng Quan Lý yêu thương Quan Đồng đến mức nào mọi người đều rõ như ban ngày. Ăn yêu đan của đồng tộc, đồng thời cũng sẽ cảm nhận được cảm xúc của người đó trước khi chết, tất cả mọi người đều nghĩ Quan Lý sẽ không nhận yêu đan của Quan Đồng. Không ngờ trong lúc họ đang tranh giành kịch liệt nhất, Quan Lý lại đột nhiên nhảy ra, nhận lấy yêu đan của Quan Đồng.

Vài ngày trước, Quan Lý đã tăng cấp thành công, mọi người đều nghĩ rốt cuộc cậu ta cũng ra tay với yêu đan của em mình, không ngờ cậu ta chẳng những không ăn yêu đan của Quan Đồng, ngược lại còn không biết dùng cách gì mà chữa khỏi cho nhóc.

"Tộc trưởng, cháu muốn xin giấy chứng nhận để tới Hiệp hội bắt yêu đăng ký lại thân phận cho Đồng Đồng." Trong nhà chính, Quan Lý cung kính nhờ vả tộc trưởng.

"Chuyện khôi phục thân phận tôi sẽ cho người đi làm, nhưng mà..." Ánh mắt của tộc trưởng tộc Mèo Viên Vọng chưa từng rời khỏi Quan Đồng, Mèo yêu nhỏ bị ông nhìn, căng thẳng nép sát vào người anh trai: "Chuyện của Quan Đồng, cháu phải nói rõ cho tôi."

"Là một đàn chị của cháu, chị ấy là người bắt yêu, chị ấy có cách chữa khỏi cho Đồng Đồng." Lúc Quan Lý dẫn em gái về đã biết tộc trưởng chắc chắn sẽ hỏi, cậu cũng không định giấu, nhưng chuyện này cậu cũng không biết nhiều.

"Người bắt yêu?" Viên Vọng nhíu mày nghi ngờ, người bắt yêu chữa yêu đan giúp yêu tộc, có thể sao?

"Đúng vậy, cháu lấy Miêu Nhãn Chi Hồn làm thù lao, chị ấy giúp cháu chữa khỏi cho Đồng Đồng, còn chữa thế nào thì cháu không rõ." Quan Lý bổ sung.

"Vậy còn cháu?" Viên Vọng nhìn sang Quan Đồng, ánh mắt thoáng chút phức tạp, dù sao thì thiếu chút ông đã lấy yêu đan của cô nhóc này: "Người bắt yêu kia đã chữa cho cháu thế nào, cháu còn nhớ rõ không?"

"Cháu... cháu..." Quan Đồng hơi sợ.

"Đừng sợ, biết cái gì thì nói cái đó." Quan Lý ngồi xổm xuống trấn an em gái.

"Dạ" Được anh trai động viên, tâm trạng Quan Đồng bình tĩnh hơn đôi chút: "Chị cho cháu uống một loại thuốc, sau khi uống xong cháu cảm thấy cả người ấm lên, yêu đan như được ngâm trong nước ấm, vừa tê vừa ngứa nhưng lại rất thoải mái. Sau đó cháu liền ngủ mất, lúc tỉnh lại thì đã khỏe rồi."

"Thuốc gì?" Viên Vọng hỏi tới.

"Cháu không biết, nhưng chắc là thuốc do chị luyện." Quan Đồng đáp.

"Cháu thấy cô ta luyện thuốc?"

"Không có" Quan Đồng lắc đầu: "Cháu chỉ ngửi thấy mùi thuốc trên người chị, không nhìn thấy quá trình chị ấy luyện thuốc."

"Chỉ vậy thôi?" Viên Vọng không hài lòng với chút tin tức ít ỏi Quan Đồng đưa.

"Đồng Đồng chỉ... chỉ biết nhiêu đó." Quan Đồng bị khí tràng của tộc trưởng dọa, lắp bắp.

Quan Lý kéo em gái ra sau theo bản năng, tâm tình của Quan Lý dành cho vị tộc trưởng thiếu chút moi yêu đan của em gái này cũng có đôi chút phức tạp, nhưng tới mức hận hay oán thì lại không có. Làm một vị tộc trưởng, lấy yêu đan của yêu độc đã thoái hóa để cho những yêu tộc khác cũng chỉ vì muốn duy trì sự cường thịnh của tộc Mèo. Vì mục đích cao cả đó, thậm chí tộc trưởng còn tự tay móc yêu đan của con trai mình. Khi đó, Quan Lý mới tám tuổi, con của tộc trưởng cũng thế.

Hai con mèo nhỏ là bạn rất thân, sau khi yêu đan của bạn thân bị moi đi, Quan Lý lén trốn vào tế đàn để nói lời từ biệt với cậu ta, không ngờ lại thấy tộc trưởng ngồi một mình ở đó, ôm cơ thể của con trai khóc trong im lặng, kỳ thật ông cũng không muốn.

"Cô ta tên gì?" Tộc trưởng hỏi.

"Mễ Uyển"

"Là người của Hiệp hội bắt yêu sao?"

"Không phải." Quan Lý nhớ rõ Hướng Chân từng buông lời than phiền về chị ta, nói Mễ Uyển tham tiền, thích vơ vét tài sản của yêu tộc, còn vì nguyên nhân này mà từ chối gia nhập Hiệp hội bắt yêu.

"Không phải thì tốt." Viên Vọng im lặng hồi lâu, bỗng nhiên nói với Quan Lý: "Quan Lý, cháu đi hỏi người bắt yêu Mễ Uyển này xem rốt cuộc cô ta làm cách nào chữa khỏi cho Đồng Đồng, có phải có cách ngăn được sự thoái hóa của yêu tộc hay không, hỏi càng rõ càng tốt. Nếu chuyện của Đồng Đồng không phải là ngẫu nhiên mà thật sự có một loại thuốc có thể ngăn được sự thoái hóa của yêu tộc, cháu có biết điều này có ý nghĩa thế nào với yêu tộc không?"

"Cháu biết." Sao Quan Lý lại không biết, hàng năm yêu tộc phải lấy bao nhiêu yêu đan của đồng tộc, không ai hiểu rõ hơn cậu: "Cháu sẽ điều tra rõ chuyện này."

"Tốt" Viên Vọng vỗ vai Quan Lý, vẻ trịnh trọng đó không cần nói cũng biết.

Rời khỏi nhà chính, Quan Lý dắt em gái về nhà mình. Tin tức Quan Đồng xuất hiện trong tộc đã truyền đi khắp nơi, cha mẹ của Quan Lý tự nhiên cũng nghe được, bọn họ gọi điện cho Quan Lý kêu cậu dẫn Quan Đồng về nhà.

Nhưng lúc Quan Đồng đứng trước cổng nhà mình lại bắt đầu thấy sợ, nhóc không cách nào quên được ngày nhóc hoàn toàn thoái hóa thành mèo, ba mẹ nhóc gần như không chút do dự đã đưa nhóc tới tế đàn.

"Đừng sợ" Quan Lý nhận ra được sự khác thường của em gái, cũng biết trong lòng nhóc còn khó chịu, chỉ biết cố gắng khuyên nhủ: "Chúng ta chỉ vào chào hỏi chút thôi, sẽ ra liền mà."

"Dạ" Lúc này Quan Đồng mới gật nhẹ đầu, nhưng vẫn nắm chặt góc áo Quan Lý để lộ vẻ bất an trong lòng.

Yêu tộc sống lâu, lại có yêu lực duy trì nên thoạt nhìn tuổi của yêu tộc không lớn, thế nên dù thực tế ba mẹ Quan Lý đã ngoài sáu mươi nhưng vẻ ngoài chỉ mới chừng ba mươi. Hai người nhìn cô gái được Quan Lý dẫn vào, vẻ mặt phức tạp.

"Đồng Đồng, lại đây." Mẹ Quan chần chờ một chút, điềm đạm gọi con gái một tiếng.

"Mẹ" Quan Đồng lí nhí đáp lại, nhưng không định bước qua.

Sắc mặt mẹ Quan cứng đờ, nhưng không ép con gái, hiển nhiên bà biết rõ vấn đề nằm ở đâu, lúc trước bà đưa con gái tới tế đàn, đã định sẵn là tự tay chôn cất con mình luôn rồi.

"Ba mẹ, con về lấy chút đồ, sau này... Đồng Đồng ở với con." Quan Lý không muốn hai bên phải xấu hổ nên nói thẳng.

Mẹ Quan nhìn sang chồng mình, thấy đối phương chỉ bình tĩnh "ừ" một tiếng, hiển nhiên là có cùng quyết định với con trai. Mẹ Quan thấy chồng đã đồng ý, cũng không phản đối, chỉ nói: "Để mẹ đi sắp xếp đồ giúp Đồng Đồng."

Hai người cầm đồ ra khỏi nhà, trên đường đi, Quan Lý thấy em gái mặt ủ mày chau, tự hiểu là nhóc đang đau lòng.

"Đồng Đồng, em biết không? Miêu Nhãn Chi Hồn là do anh trộm."

"Hả? Nếu họ biết thì phải làm sao?" Quan Đồng căng thẳng.

"Bọn họ biết rồi." Quan Lý cười nói: "Hôm qua lúc anh trộm nó thì bị ba bắt gặp, anh nói là cầm đi chữa bệnh cho em, ba không nói gì hết mà để anh đi."

"Thật vậy sao?" Cặp mắt xanh của Quan Đồng vụt sáng trong nháy mắt.

"Thật" Quan Lý cười, ôm lấy em gái: "Đi, anh dắt em đi ăn."

***

Sáng sớm tinh mơ của ngày hôm sau.

Mễ Uyển đang say giấc thì nghe được tiếng chuông báo thức, lười biếng tắt chuông, định ngủ thêm mười phút, ai ngờ vừa bò lại vào ổ chăn thì chuông báo thức lại vang lên.

Sao reo nữa rồi? Mễ Uyển buồn bực vươn tay, tắt chuông, kết quả chốc lát sau nó lại reo tiếp.

Chẳng lẽ di động hư rồi?

Mễ Uyển luống cuống xốc chăn, cầm di động lên xem, định tắt luôn nguồn mới phát hiện thì ra không phải chuông báo thức mà có người đang gọi cho cô.

"Cậu có bệnh sao, giờ mới mấy giờ chứ?" Vừa nãy giở chăn, ổ chăn đã mất đi độ ấm.

"Mễ Uyển, trứng gà hôm qua chị tặng tôi rốt cuộc là thứ gì?" Giọng nói trong trẻo của thiếu niên chứa đầy sự hoài nghi.

"Trứng gà không phải là trứng gà còn có thể là thứ gì?"

"Nhưng mà..." Mễ Thiệu nhìn thấy đứa bạn hôm qua còn đi cà nhắc giống mình, hôm nay đã bay nhảy tung tăng, tâm tình trở nên vô cùng vi diệu: "Trứng... Trứng gà đó của chị có phải để chữa chân cho tôi không?"

"Chân khỏi rồi sao? Không cần phải cảm ơn đâu, cúp đây." Nói xong, Mễ Uyển trực tiếp cúp điện thoại, còn biết nói cảm ơn, tôi không thèm so đo chuyện cậu mới sáng sớm đã đánh thức tôi nữa.

"Sao? Chị cậu nói thế nào?" Thiếu niên Dương Khải Trạch tò mò nhảy đến cạnh người cậu.

"Trứng gà đó là để chữa chân cho tôi." Từ cái giọng khẳng định chân cậu chắc chắn đã khỏi của Mễ Uyển, Mễ Thiệu đoán được hai cái trứng hôm qua có lẽ thật sự giống như lời Ngụy Ký nói, là trứng nhân sâm cực kỳ bổ dưỡng.

"Vậy cậu mau xin chị cậu thêm một quả nữa đi, trận bóng rổ ngày mốt chúng ta có thể cùng ra sân." Dương Khải Trạch giật dây.

Hai quả trứng hôm qua, một bị Dương Khải Trạch ăn, một cậu đã đưa cho Ngụy Ký. Tuy Ngụy Ký đã nói trứng của cậu không phải trứng gà bình thường, nhưng lúc ấy cậu cũng chỉ nửa tin nửa ngờ mà đưa trứng cho Ngụy Ký, dù sao thì ông của Ngụy Ký đã già, còn cậu lại là một thằng nhóc đang khỏe phây phây, trặc cái chân nghỉ ngơi nửa tháng là khỏi. Nhưng sáng sớm nhìn thấy bộ dáng nhảy nhót tưng bừng của thằng bạn, bỗng nghẹn nguyên một cục tức.

Quả trứng cho Ngụy Ký thì không nói, nhưng Dương Khải Trạch chỉ là vô tình nhặt được của hời thôi, rõ ràng là bà cô Mễ Uyển kia đưa trứng cho mình mà.

"Sao cậu lại lấy trứng của tôi?" Mễ Thiệu càng nghĩ càng tức, bực bội nhìn thằng bạn.

"Không phải tôi thấy cậu định ném đi sao?"

"Tôi ném chưa? Con mắt nào của cậu thấy tôi ném? Chẳng lẽ cậu nhặt từ thùng rác lên ăn?"

"..." Dương Khải Trạch nhất thời nghẹn lời, hôm qua chính tai cậu nghe Mễ Thiệu nói muốn ném, nhưng quả thật đối phương chưa thật sự ném đi, là do mình nhanh tay giật lấy hộp đồ ăn, tự cầm lên ăn, nhưng mà: "Tôi không ngờ trứng này là quý như vậy."

"Dù sao cũng bị cậu ăn rồi." Mễ Thiệu càng nói càng uất ức.

"Tôi xin lỗi được chưa, không thì tôi về nhà ông tôi lấy mấy cây nhân sâm bồi thường cho cậu?"

"Tôi muốn trứng gà." Nhà ai không mua nổi nhân sâm chứ?

"Cậu kêu chị cho cậu thêm một quả." Dương Khải Trạch khuyên.

Mễ Thiệu liếc nhìn thằng bạn, cuối cùng vẫn không dám đòi thêm một quả từ chỗ Mễ Uyển. Không nói đến việc loại trứng quý hiếm như thế Mễ Uyển có còn hay không, mà dù có còn, cậu cũng có dự cảm nếu để bà cô Mễ Uyển kia biết cậu đưa trứng gà của chị ta cho người khác, đến kiếp sau cậu cũng đừng nghĩ nhận được quà nữa.

Vì thế, cậu đành nỗ lực trả cái giá tiếp tục cà nhắc thêm nửa tháng.

***

Trong lúc đang học ở trường, Mễ Uyển nhận được tin nhắn Wechat của Quan Lý, hẹn cô cùng ăn trưa. Cô không ngạc nhiên với việc này lắm, từ lúc chữa khỏi cho Quan Đồng, cô đã đoán được mình sẽ gây nên một đợt sóng trong yêu tộc. Không chỉ yêu tộc mà đoán chừng Hiệp hội bắt yêu cũng sẽ nhanh chóng tìm tới. Quả nhiên, chưa tới một tiếng, Bạch Phong cũng gửi tin nhắn cho cô, hy vọng có thể gặp mặt bàn bạc.

Mễ Uyển không rãnh để ứng phó với Bạch Phong nên bữa trưa cô hẹn luôn cả Hướng Chân tới, mỗi bên một đại diện, nói rõ một lần.

Trên bàn ăn, cả Quan Lý và Hướng Chân đều lộ vẻ khó xử, tuy bình thường quan hệ giữa họ không tệ, nhưng lúc này hai người lại đại diện cho hai lập trường hoàn toàn đối lập.

"Không phải các cậu đều có chuyện muốn nói sao, sao không mở miệng?" Mễ Uyển vừa ăn vừa hỏi.

"Hay là... chúng ta nói riêng với nhau đi." Quan Lý đề nghị.

"Đúng đúng, nói riêng thì tốt hơn." Hướng Chân lập tức gật đầu hùa theo, tâm trạng lúc này của cậu không chỉ là buồn bực bình thường thôi đâu, một tên bắt yêu gà mờ như cậu sao bỗng dưng lại thành đại diện của Hiệp hội rồi?

"Được rồi, các cậu không nói thì để tôi nói." Mễ Uyển buông đũa, đi thẳng vào vấn đề: "Tôi biết, các cậu đều muốn biết tôi làm thế nào để chữa khỏi cho Quan Đồng."

"Phải"

"Đúng vậy" Hai người cùng gật đầu.

Mễ Uyển cười trả lời: "Cỏ Băng Nha."

"Cỏ Băng Nha? Cô tìm được cỏ Băng Nha trăm năm?" So với vẻ mù mờ của Hướng Chân thì phản ứng của Quan Lý kích động hơn nhiều.

Có thể cỏ Băng Nha có chút xa lạ với người bắt yêu, nhưng thứ duy nhất có thể chữa trị yêu đan thì yêu tộc không thể không biết. Từ hơn trăm năm trước, yêu tộc đã dốc hết sức tìm kiếm cỏ Băng Nha, nhưng cuối cùng đành đưa ra kết luận, do linh khí ít ỏi, cỏ Băng Nha không có cách nào sống được tới trăm năm. Mà cỏ Băng Nha không đủ trăm năm lại không hề có chút tác dụng nào với yêu tộc, cho nên cỏ Băng Nha trăm năm đã thành loại linh dược không còn tồn tại.

"Hiện giờ đào đâu ra cỏ Băng Nha trăm năm?" Mễ Uyển giải thích: "Tôi dùng một cách thức đặc biệt, có thể dùng cỏ Băng Nha dưới trăm năm làm thuốc dẫn để luyện ra một loại thuốc có tác dụng chữa trị yêu đan cho những yêu tộc dưới cấp sáu."

"Dưới cấp sáu mới được?"

"Không sai."

Quan Lý kích động không thôi, dù chỉ dưới cấp sau nhưng cũng đủ để thay đổi vận mệnh của yêu tộc. Yêu tộc hiện giờ, không phải đa phần đều dưới cấp sáu hay sao?

"Vậy... loại thuốc đó có khó luyện không?" Quan Lý tiếp tục hỏi.

Mễ Uyển nhìn Quan Lý với vẻ tán thưởng, rốt cuộc cũng hỏi tới trọng điểm rồi: "Khó"

"Khó cỡ nào?"

"Nói thế này đi, tôi chữa cho em cậu thì tầm khoảng một tháng tới, tôi không thể chữa cho người khác được."

Đồng nghĩa với việc một tháng chỉ có thể chữa cho một yêu tộc, Quan Lý im lặng hồi lâu, hỏi tới vấn đề mình quan tâm nhất: "Vậy... sau này nếu yêu tộc cần, chị còn có thể... ra tay giúp đỡ không?"

Tuy Hướng Chân không nói gì nhưng sắc mặt lúc này cũng trở nên căng thẳng.

Mễ Uyển cười cười, nhìn vẻ khẩn trương của hai người đối diện, phun ra một câu khiến người ta hộc máu: "Phải xem tâm trạng tôi thế nào đã."

Tuy cô đã đồng ý với Phàn Thần, chỉ cần yêu tộc trả đủ tiền, cô sẽ chữa. Nhưng vừa rồi Bạch Phong đã gửi cho cô một tài liệu khiến cô thay đổi chủ ý. Đúng vậy, sau khi cô từ chối gặp Bạch Phong mà chỉ để Hướng Chân tới dự thính buổi nói chuyện giữa cô và Quan Lý, có lẽ Bạch Phong sợ Hướng Chân nói chuyện không đủ rõ ràng nên đã gửi cho cô bảng phân tích số liệu giữa người bắt yêu và yêu tộc. Sau khi xem xong, cô đã thay đổi chủ ý.

Tuy hành vi này đi ngược lại lời hứa của cô với Phàn Thần, nhưng cô cũng là người bắt yêu, sau khi trải qua trận đại chiến giữa hai tộc vào năm trăm năm trước, cô biết cục diện hiện giờ quý giá đến mức nào, cô thật sự không muốn giẫm lên vết xe đổ lần nữa. Hơn nữa, tiền đủ hay không còn phải xem tâm trạng của cô, thế nên trả lời như vậy cũng không xem là làm trái ước định giữa cô và Phàn Thần đúng không.

Một câu "phải xem tâm trạng của tôi" kết thúc buổi nói chuyện giữa trưa, cũng thành công đặt được chỗ đứng của Mễ Uyển ở cả hai tộc. Bất kể bên nào cũng đều muốn tâm trạng của Mễ Uyển đứng về phía mình.

Yêu tộc ra chỉ thị: "Bằng bất cứ giá nào cũng phải tạo dựng được quan hệ tốt với đối phương, phải lấy cho được phương pháp luyện thuốc."

Hiệp hội bắt yêu cũng không chịu thua kém: "Sau này có gặp Mễ Uyển thì khách khí chút, có yêu cầu gì cũng phải cố gắng thỏa mãn, đừng để cô ta đứng sang phía yêu tộc."

Tin tức 'có cách ngăn được thoái hóa' nhanh chóng không chân mà chạy, chỉ trong một ngày đã lan truyền khắp cả yêu tộc. Câu nói "phải xem tâm trạng của tôi" của Mễ Uyển cũng theo đó mà đến tai Phàn Thần.

Đến tối, Phàn Thần về nhà, anh nhìn chăm chú vào mấy cây cỏ Băng Nha được anh chăm sóc cẩn thận trong phòng khách, bên tai vẫn còn văng vẳng lời hứa của Mễ Uyển lúc trước.

"Sau này nếu có yêu tộc đến tìm cô xin chữa bệnh, cô có thể đối xử bình đẳng, ai cũng không từ chối không?"

"Đương nhiên, chỉ cần trả đủ tiền."

"Reng reng reng" Tiếng chuông di động bỗng nhiên vang lên, cắt ngang dòng hồi ức của Phàn Thần, anh nhìn thoáng qua màn hình, mày hơi nhướng lên, là Mễ Uyển.

"Alo?" Phàn Thần ấn nghe.

"Anh về nhà chưa?" Mễ Uyển hỏi.

"Về rồi."

"Vậy sao phòng anh không sáng đèn?"

"Tôi ở dưới lầu." Phàn Thần vừa nói vừa bước ra khỏi phòng khách.

"Tôi qua gặp anh." Mễ Uyển đứnng trước cửa sổ phòng mình, vẩy tay với Phàn Thần trong sân.

"Có chuyện gì không?" Phàn Thần hỏi.

"Lần trước quên nói với anh, Cơ Tinh Tinh lại đưa cho tôi mấy quả trứng, nhưng gần đây linh lực của tôi không đủ, phải thêm vài ngày nữa mới luyện thuốc cho anh được."

"Không sao"

"Đúng rồi, anh cho tôi cây cỏ Băng Nha bảy mươi năm kia đi. Không phải anh nói hai năm nữa nó sẽ héo sao, cứ đưa tôi đi, lúc luyện thuốc tôi cho thêm nó vào, có thể tẩm bổ yêu đan, biết đâu sẽ giúp chữa được vết thương của anh." Mễ Uyển gật gù đắc ý với ý tưởng của mình. Khả năng hồi phục của yêu tộc đã rất mạnh, chỉ cần cô tẩm bổ đủ cho yêu đan của Phàn Thần, biết đâu vết thương của anh sẽ tự khép miệng lại được.

Thấy Mễ Uyển chủ động nhắc tới cỏ Băng Nha, Phàn Thần không nhịn được nữa, hỏi thẳng: "Nghe nói, sau này yêu tộc đến tìm cô chữa bệnh, phải xem tâm trạng của cô."

"Anh nghe nói rồi à." Ý cười trên mặt Mễ Uyển lui đi, cô nhìn Phàn Thần ở cách vách, không cách nào mở miệng ngụy biện như lúc chiều được.

"Ừ, nghe rồi." Phàn Thần đang chờ cô trả lời.

"Phàn Thần, tôi cũng không muốn lừa anh." Mễ Uyển cắn chặt răng, quyết định giải bày mối lo trong lòng mình: "Cả anh và tôi đều đi ra từ đại chiến hai tộc, tình huống hai tộc lúc ấy thế nào anh cũng rõ. Tôi chỉ sợ sự can thiệp của tôi sẽ phá vỡ thế cân bằng của hai tộc, cho nên tôi không thể thực hiện lời hứa lúc trước, ai cũng không từ chối được."

Phàn Thần im lặng hồi lâu, lâu đến mức nếu không phải anh vẫn đứng trong sân nhìn Mễ Uyển, cô đã nghĩ anh bỏ điện thoại lại đi mất rồi.

"Tôi biết rồi." Rất lâu rất lâu sau, Phàn Thần trả lời rồi cúp luôn điện thoại, không nhìn Mễ Uyển thêm cái nào.

"Tôi..." Mễ Uyển còn muốn nói gì nữa, nhưng âm thanh trong điện thoại nói cho cô biết, lời của cô không thể chuyển đi được. Tuy Phàn Thần không chỉ trích gì, nhưng Mễ Uyển vẫn cảm nhận được nỗi thất vọng to lớn của đối phương, mà cô hình như cũng bị ảnh hưởng, bỗng thấy trống trải.

"Sao mình phải áy náy chứ, mình vốn không có nghĩa vụ phải cứu yêu tộc, mình là người bắt yêu mà, không đi bắt yêu đã tốt lắm rồi."

"Cho dù cỏ Băng Nha là Phàn Thần cho mình thì mình cũng dùng để cứu yêu tộc, tiền cũng đã chia cho anh ta một nửa... dù anh ta không nhận."

Mễ Uyển nhìn cái lắc trên cổ tay, mấy cái cớ tự mình biện hộ ra bỗng không chút hiệu quả, cô thì thào: "Tôi chỉ hy vọng có thể giữ được cục diện chung sống hòa bình như hiện giờ thôi."

Lúc ngồi trên bàn ăn, đối diện với Hướng Chân và Quan Lý, Mễ Uyển mới đột nhiên ý thức được, cân bằng của hai tộc hiện giờ đang bị mình đánh vỡ. Lúc trước tuy cô cũng ý thức được một chút, nhưng lại thấy mình chỉ tiện tay giải quyết mấy vấn đề nhỏ trong việc hóa hình của yêu tộc, không ảnh hưởng gì đến đại cục, mãi đến hôm nay, Bạch Phong gửi tài liệu kia cho cô.

Nội dung tài liệu rất đơn giản, là tỉ lệ giữa yêu tộc và người bắt yêu được thức tỉnh suốt trăm năm nay.

Tỉ lệ người bắt yêu được thức tỉnh từ con người là một phần mười vạn, còn yêu tộc, dựa vào tuổi thọ dài, dù khả năng sinh sản giảm và ảnh hưởng từ vấn đề thoái hóa, vẫn có thể khéo léo duy trì được sự cân bằng. Một khi cô giải quyết vấn đề thoái hóa của yêu tộc, qua thời gian, thực lực của yêu tộc nhất định sẽ lấn át người bắt yêu. Mà dù cô chỉ lựa chọn cứu một vài yêu tộc thì khi tu vi tăng lên, cũng sẽ có thêm mấy đại yêu khiến Hiệp hội bắt yêu khó lòng đối phó nổi.

Bởi vì chuyện này, lần đầu tiên Mễ Uyển mất ngủ, mãi đến sáng hôm sau thím Trương gõ cửa gọi dậy, cô mới chợt nhận ra, Phàn Thần không đưa cỏ Băng Nha cho cô.

Chắc anh ấy giận lắm.

Chắc do muốn bù đắp lại áy náy trong lòng nên một tuần sau, dù linh lực chỉ mới khôi phục được một phần, cô vẫn cố luyện thuốc cho Phàn Thần. Nhưng khi cô gửi tin cho Phàn Thần kêu anh qua lấy thuốc, Phàn Thần không hề trả lời. Đêm đó, Mễ Uyển tự trèo tường đưa thuốc tới cho anh, cô mới bất ngờ phát hiện, Phàn Thần đã lâu không về nhà, đồ đạc trong phòng đã phủ một lớp bụi dày.

Vậy xem như... tuyệt giao sao?

Mễ Uyển đặt ấm giữ nhiệt xuống, lặng lẽ trở về.