Cô Là Chuyên Gia Bắt Yêu

Chương 8: Đưa thuốc



Edit + Beta: SCR0811

Tuy vừa nãy yêu tinh kia đến đi vội vàng, nhưng Mễ Uyển vẫn nhận ra được đó là một tên Dơi yêu.

Mễ Uyển cầm theo que nướng, đuổi được một lúc lại nhịn không được phải tăng tốc, không phải cô sợ đuổi không kịp mà do yêu khí của tên Dơi yêu kia quá yếu, cách quá xa cô sợ mình không cảm nhận được.

Người chuyên bắt đại yêu như Mễ Uyển chưa bao giờ gặp phải vấn đề này, trong chốc lát chưa thích ứng kịp, quả thực là phá hủy phong cách bắt yêu điềm tĩnh đó giờ của cô. May là hang ổ của Dơi yêu kia ở ngay gần đây, Mễ Uyển đuổi theo chừng mười phút thì thấy luồng yêu khí kia dừng lại.

Mễ Uyển đứng lại lau mồ hôi, đang định đi tiếp, lại thấy hai bóng người quen thuộc chạy về phía cô.

"Sư huynh, thiết bị có phản ứng, yêu khí ở hướng kia." Nói xong, hai người quẹo vào con ngõ Mễ Uyển vừa chạy ra, nhằm thẳng hướng ngược lại với Dơi yêu mà chạy.

"..." Ngay cả yêu khí cũng nhận sai cho được, người bắt yêu bây giờ thật biết cách làm mất mặt những lão tiền bối tới từ 500 năm trước như cô. Mễ Uyển vừa đi theo yêu khí của Dơi yêu, vừa lắc đầu thở dài với trình độ của người bắt yêu hiện giờ.

Mễ Uyển chạy khoảng 500m thì phát hiện một cái nắp cống dưới gầm cầu, cô giở nắp cống lên rồi thả người nhảy xuống không chút do dự.

Ngay khi vừa nhảy vào Mễ Uyển đã cảm nhận được sự dao động rất nhỏ của yêu khí, cô biết đây là năng lực đặc biệt của tộc Dơi, nói theo cách hiện đại chính là sóng siêu âm, dùng để nhận biết kẻ thù. Mễ Uyển có cách để đối phương không nhận ra sự tồn tại của mình, nhưng làm vậy thì khá phiền phức nên cô quyết định xông thẳng vào.

Quả nhiên, chân cô vừa chạm đất đã có một trận gió lốc quét tới. Mễ Uyển nghiêng người tránh đi, một tay cầm hộp đồ ăn, tay còn lại thì hai ngón khép lại thành kiếm, chém một nhát kiếm khí vào không trung.

"A!" Một tiếng hét thảm vang lên giữa màn đêm, kèm theo đó là tiếng vật nặng rơi xuống.

"Thì ra cô là người bắt yêu?" Trong bóng đêm, Mễ Uyển không thấy rõ diện mạo Dơi yêu nhưng gã lại nhận ra Mễ Uyển, gã chẳng thể ngờ được, cô gái vừa nãy mình chê xấu không thèm bắt lại là một người bắt yêu.

Mễ Uyển không trả lời mà vội lục tìm điện thoại trong túi, cô mở khóa, bật đèn pin, còn nhân tiện cảm thán một câu: "Di động thật tiện lợi."

"...." Nhỏ quê mùa này từ đâu chui ra vậy.

Mễ Uyển ca ngợi chức năng chiếu sáng của di động xong mới rọi đèn vào mặt Dơi yêu, nói vẻ ghét bỏ: "Một tiểu yêu tinh cấp ba? Xem như cậu phá được kỷ lục bắt yêu của tôi rồi đó."

Phá kỷ lục thấp nhất.

"Cô là người của Hiệp hội bắt yêu?" Dơi yêu hỏi.

"Không phải." Mễ Uyển cân nhắc xem nên xử lý tên Dơi yêu này thế nào. Nếu theo thói quen của 500 năm trước, loại yêu quái hại người thế này nhất định phải giết. Nhưng ở thời đại này hình như giết người là phạm pháp, không biết giết yêu có phạm pháp không nữa? Biết thế lúc trước cô đã xin số điện thoại của Chim sẻ tinh rồi, có chuyện gì cũng dễ hỏi.

"Giết yêu có phạm pháp không?" Mễ Uyển không tìm được con yêu nào khác để hỏi, đành phải hỏi cái tên có sẵn trước mặt.

"Cô... cô muốn giết tôi?" Mặt Dơi yêu bị dọa không còn chút máu, dù mặt gã vốn dĩ đã trắng hơn người thường: "Cô đã không phải người của Hiệp hội bắt yêu thì cô còn giết tôi làm gì?"

Xã hội hiện đại thật khó sống! Không phải người của Hiệp hội bắt yêu, muốn giết yêu còn phải có lý do?

Mễ Uyển do dự chốc lát rồi chọn bừa một cái: "Vừa nãy lúc cướp sắc sao cậu không chọn tôi? Cậu chê tôi xấu?"

"Không... tôi không có chê cô xấu, tại tôi ôm không nổi." Dơi yêu vừa nói xong đã thấy càng tuyệt vọng, hai lý do này có gì khác nhau đâu chứ?

"Vẫn nên giết đi thì hơn, dù sao nơi này cũng kín đáo, lỡ có chết một con dơi cảnh sát cũng không điều tra đâu." Mễ Uyển nói là làm, tay phải ngưng tụ linh quang, định đánh thẳng vào đầu Dơi yêu.

"Đại sư đừng giết tôi, tôi cho cô tiền." Cái khó ló cái khôn, Dơi yêu ném ra pháp bảo giữ mạng, nhân dân tệ.

Động tác của Mễ Uyển khựng lại, cô bước tới ngồi xổm xuống, kéo hai cái cánh Dơi yêu đang bọc người lại cho đỡ sợ ra, nở một nụ cười đầy thiện cảm: "Có 100 vạn không?"

"...Có..." Dơi yêu run rẩy đáp.

"Chuyển khoản..." Mễ Uyển vào app mở mã QR lên một cách thuần thục, trước giờ cô toàn quét mã của người khác, đây là lần đầu tiên để người khác quét mã QR của mình.

"Trong tài khoản của tôi chỉ có 30 vạn..."

Mễ Uyển nhăn mày.

"Tôi... còn mấy món đồ cổ, rất đáng giá, cho... cho cô hết..." Dơi yêu lắp bắp, sợ nói chậm một chút thôi là cái tay kia sẽ đánh thẳng vào đầu mình.

Ờ há, yêu tộc sống lâu, đồ cổ nhất định phải có. Mễ Uyển miễn cưỡng đồng ý: "Chuyển cho tôi 30 vạn trước đã."

Dơi yêu không dám chần chừ, lấy di động chuyển 30 vạn qua rồi chỉ nơi mình cất đồ cổ. Mễ Uyển vừa nhận tiền xong, giơ tay đấm một quyền, đấm cho Dơi yêu hôn mê bất tỉnh.

Cô bỗng thấy đau lòng cho chính mình: Trước kia giết yêu cùng lắm chỉ được có mấy đồng, đủ mua hai cái bánh nướng.

***

"Sư huynh, ở đây này." Cậu trai lông vàng cầm một vật giống gương, chỉ vào miệng cống hô lớn.

"Để anh xuống trước." Anh chàng tóc đen nói xong liền cầm pháp khí nhảy xuống trước.

Mễ Uyển thấy họ đã theo dấu hiệu mình để lại tới được đây, yên tâm rời đi.

"Hướng Chân, xuống đây." Anh chàng tóc đen xuống dưới kiểm tra một lúc rồi lên tiếng gọi sư đệ.

Lông Vàng thấy sư huynh kêu cũng nhảy xuống theo, tiếp đó thì mắt chữ O mồm chữ A nhìn chuyện đang diễn ra trong động. Dơi yêu mà họ vất vả đuổi bắt suốt cả tuần đã bị đánh về nguyên hình, còn bị trói bằng một sợi dây màu hồng nhạt rồi đặt cạnh hai cô gái đang hôn mê.

"Có ai đó đã tới trước, giúp chúng ta bắt con yêu này?" Hướng Chân ngây người nhìn chằm chằm sợi dây màu hồng nhạt kia một lúc lâu, chẳng lẽ thứ này là... Thừng trói yêu?

"Cứu người trước đã." Anh chàng tóc đen cũng một lời khó nói hết, ném Dơi yêu vào túi bắt yêu, sau đó cùng sư đệ mỗi người đỡ một cô gái leo ra khỏi đường cống ngầm.

***

Phàn Thần bận việc suốt mấy ngày mới xong, vừa về tới nhà đã thấy trong phòng có thêm hai cái bình sứ Thanh Hoa. Anh vừa nghĩ đã đoán được là ai đưa tới.

Cũng biết giữ lời hứa đó.

Anh chả thiếu thốn gì một cái chậu, nhưng nhóc béo kia cứ nhất định muốn đền, anh đành phải báo đại một cái giá. Sau khi bố thí cho hai cái bình kia một ánh mắt, Phàn Thần lên lầu tắm rửa. Tuy yêu tộc bọn họ không cần phải tắm rửa mỗi ngày như con người nhưng Phàn Thần lại thích việc này, hơi phiền, nhưng lại có cảm giác còn đang sống.

Phàn Thần vừa lau tóc vừa nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giờ cô nhóc nhà bên trèo tường qua rồi. Ý nghĩ vừa hiện lên trong đầu, kết giới anh lập quanh tường đã dao động.

Mễ Uyển vừa leo tới bờ tường đã cảm nhận được yêu lực của anh trai nhà bên, hớn hở giẫm lên tường xác định chỗ Phàn Thần đang ở rồi chạy thẳng về phía đó. Dáng vẻ hăng hái đó quả là trái ngược hoàn toàn với cơ thể mập mạp.

Thấy Mễ Uyển chạy về phía này, Phàn Thần biết cô muốn tìm mình nên chủ động đi ra.

"Anh về rồi à?" Mễ Uyển thấy anh trai yêu tộc chủ động xuất hiện ở ban công, cả khuôn mặt đều vui vẻ, cười đến thấy răng không thấy mắt.

Phàn Thần nhìn dáng vẻ này của cô, ma xui quỷ khiến thế nào lại nhớ tới hình ảnh nhắm mắt cắn răng kêu "Anh tới đi" của cô vài ngày trước lúc mình lừa cô song tu, mặt bỗng trầm hẳn xuống, nhăn mày: "Tìm tôi sao?"

"Ừ, tôi chờ anh mấy ngày rồi đó, cuối cùng anh cũng về nhà." Mễ Uyển nói xong xoay người lấy trong giỏ ra một vật, cái giỏ này là giỏ đi chợ cô trộm được trong bếp. Từ khi Mễ Uyển bắt đầu đào sâu nghiên cứu nền ẩm thực của khu vực quanh nhà cũ, cô phát hiện thêm rất nhiều món ngon, mỗi ngày đều như con chuột nhỏ tha đủ thứ đồ mới lạ về phòng. Đương nhiên, vì để Diệp quản gia không phát hiện, mỗi đêm lúc ra ngoài cô cũng tự ôm hết đống rác của mình theo.

Về nhà?

Đối với Phàn Thần thì đây chỉ là một chỗ dừng chân của anh, không thể gọi là nhà, cũng không có ai ở nhà chờ anh về.

Một cảm giác lạ lẫm lướt nhẹ qua tim, anh còn chưa kịp đào sâu hiểu kỹ xem đó là gì, đã thấy Mễ Uyển móc ra một ly trà sữa đưa quơ quơ về phía anh.

"Anh uống cái này đi, có lợi cho vết thương của anh." Tuy người bị thương có vẻ đã quen với nó, lúc nào cũng bày ra bộ dạng bình tĩnh như không, nhưng mỗi lần Mễ Uyển nhìn đều thấy cay cả mắt.

"Cô biết tôi bị thương?" Phàn Thần ngạc nhiên.

"Ngực anh thủng một lỗ lớn như vậy, tôi lại không bị mù." Mễ Uyển trợn mắt, chẳng lẽ người này nghĩ mình yêu lực vô biên, người khác không thấy được sao?

"..." Phàn Thần suy tư một lát đã hiểu được. Trên người Mễ Uyển có sức mạnh của Càn Khôn Đằng, mà Càn Khôn Đằng lại có nguồn gốc từ anh, Mễ Uyển có thể phá vỡ kết giới anh lập ra, tự do ra vào sân nhà này, hiển nhiên cũng có thể phá được thuật che mắt, nhìn thấy vết thương trên ngực mình.

"Cô có thể chữa được vết thương của tôi?" Phàn Thần hơi nghi ngờ, cơ thể yêu tộc vốn cường tráng, theo lẽ thường thì chỉ cần yêu đan không bị hủy, dù vết thương có nặng cỡ nào cũng tự lành lại được, thế nên yêu tộc cũng không cần tới bác sĩ để chữa bệnh như con người.

"Thuốc do sư môn của chúng tôi luyện ra có thể đẩy nhanh tốc độ hồi phục của yêu tộc, anh thử đi." Mễ Uyển nói xong thì ném ly trà sữa trong tay về phía anh, cái ly bay theo hình vòng cung rồi rơi xuống, lúc gần chạm đất lại được một dây leo chui ra từ nền đất quấn lấy, đưa tới trước mặt Phàn Thần.

"Sao lại đưa thuốc cho tôi?" Phàn Thần hỏi.

"Không phải vì tôi thường xuyên trèo tường nhà anh sao? Hơn nữa lúc trước khi tôi bị xuất hồn anh cũng có giúp tôi. Tôi định đưa anh lâu rồi nhưng linh lực hiện giờ của tôi không đủ, tốc độ luyện thuốc hơi chậm, đến tận bữa trước mới xong. Hai ngày nay tôi luôn đem theo, mấy lúc trèo tường đều để ý coi anh đã về chưa." Mễ Uyển giải thích dụng ý của mình.

"Cảm ơn." Phàn Thần ngẩn người, giơ tay nhận ly trà sữa từ dây leo.

"Cũng chả đáng là bao." Mễ Uyển ngượng ngùng vò đầu, "Có lẽ sau này tôi còn phải nhờ cậy anh." Không nói đến chuyện cô còn phải trèo tường suốt ba tháng, sau này mỗi khi cô xuất hồn vẫn cần nhờ anh trai này đưa cô về.

Phàn Thần không từ chối, kỳ thật thu lại sức mạnh của Càn Khôn Đằng cũng có lợi đối với anh.

"Đúng rồi, tôi có đặt hai cái bình hoa trong phòng khách nhà anh, anh thấy chưa vậy? Có đủ 100 vạn không? Nếu không đủ chỗ tôi vẫn còn 30 vạn." Mễ Uyển không biết nhiều về đồ cổ, cô chỉ suy luận một cách đơn giản, Dơi yêu chỉ là con yêu hai trăm năm, đồ cổ của tên đó chắc chắn không đáng giá bằng đồ cổ của một đại yêu như Phàn Thần, vậy nên cô mới đưa luôn một lần hai cái.

"Đủ." Đâu chỉ đủ, ít nhất cũng phải gấp mười lần.

"Vậy thì tốt." Không ngờ mình có thể trả hết nợ nhanh như vậy, Mễ Uyển vô cùng vui vẻ: "Anh nhanh uống xem có hiệu quả hay không."

Anh cúi đầu nhìn thoáng qua cái ly trong tay, cảm nhận được một luồng khí khá dễ chịu, ôm theo suy nghĩ thử đại một lần, Phàn Thần rút ống hút đi kèm với cái ly ra, chọc vào hút một ngụm.

Hơi ngọt, Phàn Thần chưa từng uống trà sữa nên thấy không quen, nhưng sau khi trà sữa tiến vào cơ thể, một dòng nước ấm cũng dần lan ra khắp người anh.

Dòng nước ấm này lan từ dạ dày ra khắp các kinh mạch rồi hội tụ về yêu đan, cuối cùng chảy đến vết thương nơi ngực anh. Vết thương đau dai dẳng từ năm này qua tháng nọ đến mức dần tê dại, sau khi được dòng nước ấm ấy chảy qua lại thấy hơi ngứa.