Cô Vợ Hoàn Hảo

Chương 15: Ăn cơm trưa



“Con chào chú Sơn.”

Bé Bin vui sướng chạy lại và nhanh nhảu cất tiếng chào Thanh Sơn, cậu biết đây là bạn của ba mình và cậu cũng rất thích người đàn ông này vì lần nào gặp mặt cũng mua rất nhiều đồ chơi cho cậu.

“Ôi cu Bin của chú, để chú ô ‘ nào.”

Thanh Sơn vội vàng cúi xuống nhấc bé Bin lên, vẻ mặt của hắn hớn hở như thể đây chính là con trai mình.

Công phu đổi sắc mặt nhanh như trở bàn tay của Thanh Sơn khiến Đình Phong một lần nữa ném cho hắn ánh mắt khinh bỉ.

Không khí đậm mùi chiến tránh giữa hai người cũng nhanh chóng biến mất vì sự xuất hiện của Khả Hân và bé Bin.

Khả Hân quan sát người đàn ông đang nhấc bé Bin lên xoay tròn trên không trung khiến cậu cười khúc khích.

Anh ta có dáng người cao to, có lẽ thường xuyên tập gym nên dù mặc chiếc sơ mi khá rộng nhưng các cơ bắp vẫn cuồn cuộn hiện lên.

G mặt không tính là đẹp nhưng lại O ở vẻ trông cực kỳ chuẩn men.

Khả Hân biết đây là mẫu đàn ông mà nhiều cô gái rất thích.

Tuy nhiên, cô lại cảm thấy anh chàng này có vẻ rất chỉ là “điệu đà”

, căn cứ vào trang phục đắt tiền và mái tóc undercut bóng bẩy của hắn.

“Đây là Thanh Sơn, bạn thân của tôi, cậu ấy mới về đây được vài tháng nên chắc cô chưa gặp.

Mấy thứ đồ chơi mà tôi mang về chính là quà của cậu ta cho cu Bin.”

Đình Phong thấy Khả Hân tò mò quan sát bạn mình nên giới thiệu cho cô.

Khả Hân quay lại nhìn chồng, ánh mắt rất vi diệu, bởi đây là lần đầu tiên anh chủ động giới thiệu bạn anh cho cô.

Cảm nhận được ánh mắt dò xét của Khả Hân, Đình Phong bối rối quay đi, anh vội vàng gọi Thanh Sơn và bé Bin để che giấu đi vẻ không được tự nhiên của mình.

Lúc này Thanh Sơn mới chịu buông bé Bin xuống, anh liếc mắt nhìn Khả Hân và cười tủm tỉm chào hỏi.

“Chào em dâu, rất vui được gặp em, anh tên là Đồng Thanh Sơn, anh kết nghĩa của chồng em nên em có thể gọi anh là anh Sơn hoặc đại ca.”

Khả Hân nhìn gương mặt tươi cười của người đối diện, cô nhạy cảm phát hiện ra nụ cười này thật sự rất “giả”

, anh ta tuy làm ra vẻ nhiệt tình nhưng ánh mắt nhìn cô lại đầy lạnh nhat và có cả chút ghét bỏ.

Phải, chính là kiểu ghét bỏ không muốn lại gần nhưng bị ép buộc phải lại đây.

Khả Hân cũng không lấy làm ngạc nhiên vì điều này, bởi như Đình Phong giới thiệu, đây là bạn thân của anh, cô đoán hắn ta cũng biết chuyện của gia đình cô và cũng như chồng cô, hắn cho rằng cô là kẻ dùng thủ đoạn thấp Thanh Sơn thường ca cẩm rằng đáng lẽ Đình Phong mới đúng là con trai của họ, luận về khí phách thì ăn đứt đứa con không ra gì này.

Thanh Sơn nhún vai tỏ vẻ vô tội và lại cúi xuống chơi đùa với bé Bin, Đình Phong cũng dặn dò con trai: “Bin, con ở đây chơi với chú Sơn, ba và mẹ ra ngoài có chút việc, con muốn chơi gì thì bảo chú nhé, tuyệt đối không được chạy lung tung.”

Nói xong, chưa kịp để Khả Hân kịp phản bác hay bé Bin trả lời đồng ý thì đã nắm lấy tay cô và lôi di.

Thanh Sơn nhìn cảnh này và nhíu mày, đôi mắt hắn ánh lên vẻ tàn nhẫn khác hẳn với thái độ vừa rồi.

Nếu hắn đoán không lầm, người bạn này của hắn đã bắt đầu có tình cảm không nên có đối với cô vợ hờ của cậu ta, chẳng qua là Đình Phong quá tự phụ nên chưa nhận ra thôi.

Điều này quả thực không tốt một chút nào.

Khả Hân bị Đình Phong kéo đi, không hiểu anh muốn làm gì, cô chỉ kịp ngoái đầu về phía sau và thấy Thanh Sơn đã bế bé Bin đi đến chỗ trò chơi mà cậu chỉ.

Đình Phong mở cửa xe và đẩy nhẹ Khả Hân vào ghế ngồi, sau đó anh vòng qua ngồi ở vị trí lái xe, chiếc xe nhanh chóng lăn bánh.

“Anh muốn đưa em đi đâu? Tại sao lại giao bé Bin cho bạn anh?”

Khả Hân vội vàng soạn tin nhắn trên điện thoại và đưa cho Đình Phong nhìn.

“Không phải cô từng hứa sẽ mời tôi đi ăn khi tiết mục cô biên soạn đoạt giải sao? Sẵn tiện trưa nay ở nhà ba mẹ cũng không ăn được gì, chúng ta đi ăn luôn.”

Khả Hân cảm thấy một dòng nước ấm chảy qua, thì ra anh biết trưa hay hầu như cô không được hạt cơm nào vào bụng nên tìm cớ đưa cô đi ăn.

Lúc trước tâm trạng không tốt nên cô không cảm thấy đói bụng, nhưng anh vừa nhắc thì lập tức bụng cô sôi lên ùng ục.

Thấy ánh mắt bỡn cợt của chồng, Khả Hân đỏ mặt tía tai, cô xấu hổ rụt cổ lại và thầm mắng cái bụng mình không biết cố gắng.

Đình Phong hài hước nhìn vẻ mặt xấu hổ của Khả Hân, anh muốn tiếp tục trêu đùa cô nhưng lại nghĩ da mặt cô vốn mỏng, nếu tiếp tục đề tài này sẽ khiến cô giận quá hóa cùn, đòi quay về thì thật là đáng tiếc, bởi vậy anh đổi chủ đề: “Đừng lo, Sơn rất thích cu Bin nên giao con cho cậu ta thì không cần lo lắng, chúng ta cũng chỉ cần đi khoảng hai tiếng là về thôi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Mà nếu Thanh Sơn dám để xảy ra chuyện gì với con trai anh thì chắc chắn anh sẽ đập gãy chân cậu ta, Đình Phong thầm ngHĩ.

Khả Hân gật đầu yên tâm, mặc dù ánh mắt của Thanh Sơn khiến cô không thoải mái nhưng cô biết Đình Phong sẽ không tự tiện giao bé Bin cho người mà anh không tin tưởng.

Khoảng mười lăm phút sau, chiếc xe đỗ lại trước cửa của một nhà hàng đồ Âu cực kỳ sang trọng, Khả Hân bước xuống xe và thầm nghĩ nếu không phải Đình Phong đưa cô đến đây thì chắc cả đời này cô cũng không có cơ hội bước vào nơi này.

“Đi thôi.”

Đình Phong nắm tay Khả Hân dẫn cô vào trong.

Trước cửa có hai nhân viên đã mở cửa sẵn và cúi chào hai người khi họ bước qua.

Cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ bàn tay Đình Phong, Khả Hân bỗng thấy tim đập thình thịch, cô lờ mờ nhận ra mấy ngày nay, thái độ của anh với cô rất khác.

Dường như bớt đi sự lạnh lùng ban đầu mà thay bằng cảm giác thân mật hơn.

“Xin hỏi anh chị có đặt bàn trước không ạ?”

Cô lễ tân xinh đẹp lễ phép hỏi hai người khi cả hai bước tới quầy lễ tân.

Đình Phong buông tay Khả Hân và rút từ trong ví một chiếc thẻ đưa cho cô gái.

Cô lễ tân vội vàng dùng thẻ để kiểm tra trên hệ thống, chỉ vài giây sau, cô đưa lại chiếc thẻ cho Đình Phong, nụ cười càng trở nên rạng rỡ.

“Dạ, bàn của anh Phong ở tầng Vip 5, sẽ có người đưa anh chị đến bàn của mình ạ.”

Nói xong, cô lễ tân vẫy tay gọi một anh chàng phục vụ và yêu cầu anh ta đưa hai người lên lầu.

Khả Hân và Đình Phong bước theo người phục vụ, họ đi thang máy lên khu vực được gọi là Vip 5.

Vừa bước vào nơi này, Khả Hân đã phải ngạc nhiên khi thấy vẻ sang trọng của nó.

Không gian ở đây được thiết kế theo phong cách châu Âu hiện đại, mỗi một bàn ăn đều được tách riêng thành một khu vực, vừa tạo nên cảm giác riêng tư, lại vẫn đảm bảo việc thực khách có thể quan sát được toàn bộ căn phòng.

Bàn ghế cũng được thiết kế rất tỉnh xảo, không một chỗ không đẹp.

Người phục vụ dẫn họ đến một bàn ăn có thể nói là chiếm view đẹp nhất, ngồi đây sẽ ngắm nhìn được toàn bộ không gian bên ngoài.

“Cô ngồi đi.”

Đình Phong lịch sự kéo ghế ra cho Khả Hân ngồi, hành động của anh có vẻ khá nhuần nhuyễn nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy gương mặt anh toát nên sự không được tự nhiên lắm.

Khi Đình Phong đưa menu cho Khả Hân chọn món, cô phải hít một hơi để lấy lại bình tĩnh.

Má ơi, đồ ăn ở đây dát vàng hay sao mà đắt dữ vậy, đừng nói là số tiền thưởng Khả Hân đã giao hết cho phòng tài vụ, cho dù tiêu hết cả tháng lương của cô cũng không đủ trả cho bữa ăn này.

Cô bĩu môi oán trách chồng, biết cô nghèo rớt mồng tơi mà còn đòi đến ăn ở đây, thật sự là khinh người mà.

Đình Phong chỉ cần liếc mắt qua là đoán được Khả Hân đang nghĩ gì.

Thấy vẻ mặt như ăn phải mướp đắng của cô, anh bỗng phá lên cười rồi nói bông đùa: “Thế nào? Định nuốt lời hả, chính cô bảo mời tôi ăn cơm mà.”

Mời anh ăn bún ốc ở vỉa hè có được không, Khả Hân rầu rĩ nghĩ, cô cắn môi liều mạng viết vài chữ: “Em không có tiền, một là bữa này anh trả, hai là gán em ở đây rửa chén bát đến khi nào hết nợ thì về.”

“Rửa chén bát trừ nợ chắc không cần, cứ coi như bữa này tôi cho cô nợ.

Chỉ cần…”

Khả Hân thở phào nhẹ nhõm, nhưng câu nói tiếp theo Đình Phong khiến cô run lên và đánh rơi chiếc chén.