Cô Vợ Hoàn Hảo

Chương 7: Ghen ghét



Người đứng trước cửa là Đào Ngọc Nhi.

Hôm nay, cô cố tình ăn tặc thật đẹp và tới sớm để gặp Đình Phong.

Bà Kim Nhã đã nhắc đến Chuyện muốn cô giúp Đình Phong làm phiên dịch tiếng Tây Ban Nha do đồng lớn sắp tới của công ty.

Khỏi phải nói khi nghe thấy thế Ngọc Nhi đã vui sướng như thế nào.

Do tâm trạng tốt nên hôm nay cô nhìn Khả Hân phá lệ thuận mắt, không châm chọc Khả Hân như thường ngày.

Khả Hân cũng gật đầu và mời cô bước vào, sau đó bước tới bàn để ăn nốt bát mì.

Lúc này Đình Phong đã ăn xong.

Anh thấy Ngọc Nhi bước tới cũng Không nói gì, không mời cô ăn sáng mà chăm chú nhìn con trai đang ăn sợi mì cuối cùng.

Chỉ có be Bin sau khi nuốt thức ăn mới lễ phép chào Ngọc Nhi.

Dù cậu không thích cô giáo của mình nhưng mẹ xinh đẹp đã dặn nhất định phải lễ phép với người lớn nên Cậu vẫn ngoan ngoãn thực hiện.

Ngọc Nhi có chút ngạc nhiên vì thái độ của Đình Phong.

Vốn dĩ những lần trước cô tới đây, anh đều mời cô cùng ăn sáng.

Chẳng lẽ, anh chưa nhìn thấy cô? Nghĩ vậy, Ngọc Nhi vội vàng lên tiếng: Anh Phong, hôm nay bác Kim Nhã bảo em tới giúp anh.”

Nghe chất giọng ngọt nị của Ngọc Nhị, suýt chút nữa thì Khả Hân sặc miếng mì trong miệng.

Cô Cảm thấy một trận rùng mình, cúi đầu ăn thật nhanh để tránh việc Ngọc Nhi tiếp tục mở miệng khiến Cô ói ra hết.

Lúc này, Đình Phong mới ngẩng đầu lên nhìn Ngọc Nhi, anh gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Đình Phong, Ngọc Nhi giận dôi chu môi nói: “Sao anh không để ý đến em, ghét thật.”

Đến lúc này thì Đình Phong cũng tỏ ra không thoải mái.

Anh không kiên nhẫn mở miệng: “Cô có thể ra phòng khách đợi tôi.

Hôm nay, Khả Hân chỉ làm ba tô mì nên không còn để mời cô.”

Biểu tình của Ngọc Nhi lập tức cứng đờ.

Cô xấu hổ xua tay: “Em ăn sáng ở nhà rồi, muốn đợi anh cùng ra thôi.

Đình Phong không nói gì nữa quay sang chơi đùa với bé Bin.

y con trai vừa ăn vừa giữ khư nón đồ chơi, anh quyết định trêu cậu”

“Bin nghe ba hỏi nhé, nếu có ai đó cho con một chiếc ô tô đồ chơi mới và muốn đổi lấy ba con có đồng ý không?”

“Không ạ.”

Bé Bin đáp rất quả quyết khiến Đình Phong hài lòng.

Nhưng câu nói tiếp theo của cậu khiến anh suýt cắn lưỡi.

“Ít nhất phải hai chiếc Bin mới đổi, một chiếc ai thèm ”

“Phụt”

Khả Hân bật cười còn Đình Phong thì đen mặt.

Anh cảm thấy không cam lòng, nhất quyết phải để bé Bin nhận ra tầm quan trọng của anh.

“Nhưng ba có thể mua cho Bin rất nhiều ô tô đồ chơi, vậy Bin còn muốn đổi không?”

“Không đổi ạ.”

“Chắc chắn chứ?”

“Chắc chắn ạ, bởi vì nếu đổi ba đi thì lấy ai mua đồ chơi cho con.”

Đình Phong hóa đá.

Được rôi, thì ra giá trị của anh trong mắt con trai được tính bằng số lượng đồ chơi cua nó.

Thật là không nên hỏi bé Bin câu hỏi ấu trĩ này mà.

Không khí ấm áp, vui vẻ của gia đình ba người khiến Ngọc Nhi cảm thấy rất khó chịu.

Cô bỗng nhiên sinh ra cảm giác ghen ghét Khả Hân.

Dù chị ta bị câm và mọi phương diện đều thua xa cô thì vẫn có thể chiếm được vị trí bên cạnh Đình Phong, còn sinh ra một đứa con thông minh lém lỉnh.

Nhận thấy ánh mắt oán hận của Ngọc Nhi, Khả Hân hết sức ngạc nhiên.

Cô chỉ ngồi ăn sáng với chồng con và không hề trêu chọc gì cô ta, chẳng hiểu sao lại bị nhìn bằng ánh mắt đó.

Không thể lý giải được điều này, Khả Hân lắc bỏ qua.

Sau khi cả ba ăn sáng xong, Khả Hân liền bưng khay bát vào bếp để rửa.

Cô vừa quay lưng đi thì nghe thấy giọng nói nũng nịu của Ngọc Nhi.

“Anh Phong, chuyện hợp đồng rất quan trọng, cần phải trao đổi nhiều hơn thì mới làm tốt được.

Hay mình tìm chỗ nào yên tĩnh để làm việc cho hiệu quả nhé.

Khả Hân túm chặt miếng rửa bát, bực bội khi nghe thấy lời nói ngả ngớn rõ như ban ngày của Ngọc Nhi.

Cái gì mà cần trao đổi nhiều với tìm chỗ yên tĩnh, bộ thấy cô và bé Bin ở nhà thì hai người không làm Việc được sao? Thật sự, cô chưa thấy ai mặt dày như Ngọc Nhi cả.

Khế cắn môi, Khả Hân dỏng tai lên nghe Đình Phong đáp lời: “Không cần, tài liệu tôi đã cầm ˆ về nhà, một lát nữa cô chỉ cần theo đó để dịch là được.”

Có vẻ như lời từ chối của Đình Phong làm Ngọc Nhi mất hứng.Cô không tiếp tục nói kiểu ám chỉ như thế nữa mà bắt đầu nói chuyện nghiêm túc vê công việc.

Hai người trao đổi những điều mà Khả Hân không hiểu lắm nên cô tập trung làm việc của mình.

Bé Bin cũng cảm thấy nhàm chán nên chạy Vào trong bếp tìm mẹ.

Thấy mẹ đang rửa bát, cậu chạy lại ôm lấy chân cô cọ cọ làm nững.

Khả Hân phát hiện ra con trai có sở thích này từ nhỏ.

Lúc bé Bin mới chập chững biết đi, cũng hay cười toe toét và ôm chân cô như bây giờ.

Nhanh chóng úp mấy chiếc bát lên kệ và lau sạch tay, Khả hân ngồi Xuống trước mặt bé Bin, ra hiệu cho cậu muốn đưa cậu về phòng chơi.

Bé Bin cũng rất quen thuộc với hành động này của mẹ nên lập tức đồng ý.

Khả Hân nắm tay bé Bin dắt ra ngoài.

Cô thấy Đình Phong và Ngọc Nhi đang ngồi cạnh nhau để bàn bạc hợp đồng.

Ngọc Nhi thỉnh thoảng ngước nhìn anh bằng ánh mắt đắm đuối đưa tình, thân hình như rắn nước cong lên thành một tư thế cực kỳ quyến rũ.

Thấy Khả Hân, vẻ mặt Ngọc Nhi càng kiêu ngạo.

Cô cố tình ngồi sát lại phía Đình Phong, lộ ra ánh mắt khiêu khích.

Không thèm nhìn bộ mặt đáng ghét của Ngọc Nhi, Khả Hân ra hiệu với chồng rằng cô muốn mang bé Bin lên phòng.

Đình Phong chỉ gật đầu rồi lại Cúi đầu nghiên cứu tài liệu tiếp.

Tuy nhiên, không biết vì sao anh lại cẩn thận ngồi xích ra một chút, giữ khoảng cách với Ngọc Nhi.

Có lẽ, anh không thích mùi nước hoa nồng đậm phát ra từ người cô, không giống như mùi thơm thanh mát tự nhiên mà anh đã quen thuộc từ bốn năm nay.

Khả Hân mở cửa bước vào phòng bé Bin.

Căn phòng này được trang trí phù hợp với sở thích của cậu.

Tường sơn màu xanh da trời, bên trên treo rất nhiều ảnh của bé Bin từ khi sinh ra cho đến hiện tại.

Cậu còn có nguyên một chiếc tủ chỉ để trưng bày những món đồ chơi lầ cậu yêu thích.

Khả Hân liếc về phía bàn học của bé Bin, trên đó có một bức tranh được lồng vào khung kính rất cẩn thận.

Đó là bức tranh với những nét Vẽ xiên xẹo về một gia đình nhỏ, hai Bố mẹ đang nắm tay cậu con trai.

Vẻ hạnh phúc hiện rõ trên mặt của mỗi người.

Cô biết đây là bức tranh mà bé Bin vẽ cả gia đình.

Cậu thích đến nội phải năn nỉ cô mua khung ảnh để lồng bức tranh vào vì sợ rách.

Ôm lấy bé Bin và đặt cậu trên đùi, Khả Hân bắt đầu lôi ra một giấy vẽ khổ A4 và chiếc bút chì, sau đó bắt đầu vẽ.

đây là cách cô hay dùng mỗi lần muốn giảng giải cho con trai về một điều gì đó.

Những bức tranh lần lượt hiện ra mô phỏng lại toàn bộ câu Chuyện của ngày hôm qua.

Bé Bin rất thông minh, chỉ cân nhìn qua một lần là hiểu Khả Hân muốn nói gì.

Cậu cúi đầu xuống, bộ dạng mười phân biết sai, lí nhí nói: “Bin xin lỗi mẹ xinh đẹp, lần sau Xin sẽ không như thế nữa ạ.”

Thấy con trai đã hiểu vấn đề và biết nhận sai, Khả Hân vui mừng hôn lên hai má cậu.

Cô cảm thấy thật may mắn khi bé Bin ngoan ngoãn, hiểu chuyện.

Dù cô chỉ có thể truyền đạt qua những hình ảnh vẽ ra nhưng bé Bin Sẽ rất nhanh hiểu cô đang muốn nói gì.

Cảm nhận được thân thể bé bỏng ấm áp của con trai đang dựa Sát vào lòng không muốn xa rời, Khả Hân bỗng muốn làm cậu vui vẻ liên.

Cô khẽ vỗ vai cậu và chỉ ra ngoài cửa sổ, ra hiệu muốn đưa cậu ra ngoài chơi.

Bé Bin reo lên hoan hô và lật đật leo xuống khỏi người mẹ, chạy đến chỗ tủ đồ chơi nhìn ngó như tìm thứ gì đó.

Cuối cùng, cậu lôi ra một chiếc Xe ô tô đồ chơi điều khiển từ xa và ôm vào lòng, hớn hở thúc giục Khả Hân.

Hai mẹ con bước xuống cầu thang cũng là lúc Đình Phong và Ngọc Nhi đã làm việc xong.

Anh đang đứng dậy tiên cô ra cửa.

Có vẻ như công việc suôn sẻ nên thái độ của Đình Phong đối với Ngọc Nhí cũng mềm mại hơn, thỉnh thỏang anh còn khẽ mỉm cười.

Sau khi Ngọc Nhi ra về, bé Bin Vội lao tới chỗ Đình Phong và phấn Khích bảo rằng mẹ xinh đẹp muốn dẫn cậu ra ngoài chơi.

Đình Phong cưng chiều nhìn cậu và gật đầu, dặn dò hai mẹ con đừng đi quá xa.