Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 1380: Cậu đường lợi hại (2)



“Nhưng tôi lại muốn lãng phí thời gian trên người em đấy.” Đường Lăng nhìn cô, khóe môi không nhịn được cong lên, cô phát cáu thế này đặc biệt sống động, đặc biệt thú vị.

Khiến anh đặc biệt yêu thích!!!

Câu nói này của Đường Lăng chắc chắn là lời thật lòng, cô là vợ anh, thời gian của anh đương nhiên phải dùng trên người cô rồi.

Nhưng rõ ràng Lâm Bối hiểu lầm ý tứ của anh, sắc mặt lập tức sầm lại, tức giận đọng lại trong mắt: “Tôi sẽ không giúp anh.”

Chẳng biết vì sao, giờ phút này trong lòng cô hơi khổ sở, Đường Lăng đang lợi dụng cô?!

Bởi vì lợi dụng cô nên mới có thể ôm cô vào phòng của anh!

Như vậy vừa rồi anh ta hôn cô thì sao? Cũng là vì muốn lợi dụng cô sao?!

Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Lâm Bối cảm thấy lạnh lẽo, đồng thời cũng cảm thấy nhục nhã, sao Đường Lăng có thể như vậy.

“Thật nhẫn tâm, chỉ bằng quan hệ của chúng ta, sao em có thể nhẫn tâm như vậy?” Đường Lăng cảm nhận được cảm xúc cô thay đổi, nhưng anh cũng không vội giải thích, bởi vì anh rất rõ ràng, lúc này giải thích căn bản vô dụng, sẽ chỉ khiến cô càng nghĩ nhiều hơn mà thôi.

Vì vậy Đường Lăng cố ý càn rỡ theo cô!!!

“Quan hệ gì của chúng ta? Chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì? Dựa vào cái gì mà tôi phải giúp anh?” Lâm Bối lập tức nổi giận, giống như mèo con bị giẫm trúng đuôi, lập tức giãy nảy lên.

Cô cố gắng đẩy Đường Lăng ra, không đẩy được thì cô dùng chân đá: “Anh đi ra, đi ra.”

Tại sao Đường Lăng có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy chứ?

Vậy mà anh lại muốn lợi dụng cô? Hơn nữa anh còn thoải mái yên lòng như vậy, bây giờ bị cô biết rồi, anh chẳng những anh hề áy náy, ngược lại còn được đằng chân lân đằng đầu.

Sao anh có thể như vậy?

Trong lòng Lâm Bối cảm thấy dường như có cái gì đang thắt lại, rất đau, rất khó chịu, trước kia cô không chỉ một lần thầm mắng Đường Lăng hèn hạ vô sỉ trong lòng, nhưng lần này chuyện đã tồi tệ đến vậy mà chẳng biết tại sao cô lại không muốn mắng anh.

Thậm chí trong lòng cô còn đang nghĩ, Đường Lăng không phải như vậy, Đường Lăng không thể nào làm như vậy!

Lâm Bối cảm thấy có lẽ mình thật sự điên rồi.

“Sao lại tức giận rồi? Sao lại nhẫn tâm như vậy chứ?” Đường Lăng chỉ khẽ cử động chân là có thể ngăn lại động tác của cô, tay của anh miết lên mặt cô, nhẹ giọng cười nói: “Giúp tôi một chút thôi? Tôi cũng chỉ có thể dựa vào em.”

Đường Lăng nói lời này đến là đương nhiên, đến là thản nhiên.

Nhìn thấy anh như vậy, đôi mắt Lâm Bối trừng lớn hơn, trên mặt lộ rõ vẻ không thể tưởng tượng nổi, mà nghe thấy giọng điệu đương nhiên này của anh, cô càng tức giận hơn: “Đường Lăng, anh còn biết xấu hổ hay không?”

Sao người đàn ông này lại có thể không biết xấu hổ đến vậy?!

Sao anh có thể?!

Anh lại muốn dựa vào cô sao? Muốn dựa vào cô, để cô giúp anh sao?

Không, cô tuyệt đối sẽ không giúp anh, tuyệt đối sẽ không!

Đường Lăng nhìn cô, khóe môi từ từ cong lên: “Không biết xấu hổ…”

Đường Lăng nói rồi khẽ dừng lại một lát, sau đó lại gần cô, lần này cũng không hôn cô mà lại gần bên tai cô, chậm rãi nói nhỏ: “Chỉ muốn em.”

Cơ thể Lâm Bối run rẩy, trong lúc nhất thời hoàn toàn ngây dại, lời nói của Đường Lăng phát ra ngay bên tai cô, gần như vậy, gần đến mức cô còn có thể cảm nhận được hơi thở của anh, nhưng cô lại cảm thấy hoảng hốt, có một loại cảm giác không biết mình đang ở đâu xuất hiện.

Cô cảm thấy dường như đó là một âm thanh rất xa xôi, một lời nói rất xa xôi không nên thuộc về cô, đúng vậy, không có khả năng thuộc về cô.

Từ giây phút cô giả trai tiến vào Hoàng thất, cô đã biết, lời nói như vậy, âm thanh như vậy, đều không có khả năng thuộc về cô rồi.

Nhưng vì sao, vì sao trái tim của cô lại đập mạnh như vậy, giống như không bị khống chế, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực cô, trái tim kia, dường như muốn nhảy ra ngoài giúp cô nhìn thấy thứ gì đó.

Cô mơ hồ cảm thấy trái tim đau nhức, nhưng dường như lại không giống đau nhức, là một loại cảm giác rất kỳ lạ.

Môi Đường Lăng bên tai cô chậm rãi chuyển động, dời đến bên môi cô, lần này cô không đẩy anh ra, thậm chí cũng không hề từ chối, càng không có chút phản kháng nào, giờ phút này Lâm Bối đang chìm đắm vào trong thế giới của chính mình.

Khóe môi của Đường Lăng rơi xuống môi cô, nhẹ nhàng chậm chạp mang theo dịu dàng, mang theo thương tiếc, mang theo tình cảm mềm mại của anh, nhưng lần này không chỉ vừa chạm đã rời như mấy lần trước, anh nhân lúc cô đang mơ hồ, dụ dỗ cô hé mở đôi môi đỏ, anh chậm rãi tiến sâu vào.

Nụ hôn của anh rất dịu dàng, rõ ràng là sợ dọa cô, vì vậy, mặc dù lúc này lồng ngực anh nóng như lửa đốt, lại không thể phun trào như núi lửa, anh vẫn cố gắng khống chế chính mình, nhớ phải thực hiện dần dần từng bước.

Ừm, phải thực hiện dần dần từng bước!

Có lẽ cậu cả Đường có hiểu lầm nhất định về cái từ ‘thực hiện dần dần từng bước’ này.

Đã hôn nồng nhiệt như vậy, còn thực hiện dần dần từng bước cái gì?!

Lâm Bối không đẩy anh ra nữa, có thể là vẫn chưa lấy lại tinh thần, cũng có thể là vì không có sức, Lâm Bối chỉ cảm thấy giờ phút này cả người cô như nhũn ra, giống như không còn chút sức lực nào nữa.

Cô không nói ra được đó là loại cảm giác gì, toàn thân như nhũn ra, cả người không có sức, tựa như bay giữa những đám mây.

Chỉ là khi cả người như nhũn ra, đồng thời cô cũng cảm thấy dường như hô hấp ngày càng khó khăn, cô giống như thật sự trôi dạt vào những đám mây, nơi đó không có không khí, vì vậy cô sắp không thở nổi rồi.

Cuối cùng cậu cả Đường cũng buông cô ra, nhìn thấy cô thở hổn hển, khóe môi cong lên mỉm cười, hô hấp của anh hỗn loạn, trái tim cũng hỗn loạn rồi.

Cảm giác vừa rồi khiến anh say mê, anh hận không thể tiếp tục nữa, chỉ là rõ ràng đồ ngốc này không có chút kinh nghiệm gì, thậm chí cô còn quên mất hít thở.

Lâm Bối thở hổn hển mấy hơi mới cảm thấy dường như cuối cùng mình cũng sống lại rồi, giờ phút này Đường Lăng ép lên người cô, Đường Lăng rất nặng, nhưng lần này cô không đẩy anh ra, mà đôi mắt nhìn thẳng vào mắt anh.

Giờ phút này trong mắt cô mang theo mấy phần mê mang, lấp lóe ánh sáng, còn có mông lung tựa như bị ngấm men say.

Dáng vẻ này thật giống như một con nai con đáng thương bị lạc đường.

Cậu cả Đường vẫn luôn muốn thực hiện dần dần từng bước nhìn thấy cô như vậy, thật sự rất muốn đè cô dưới người rồi hung hăng bắt nạt cô!

Nhưng mà cậu cả Đường vẫn nhịn được, anh biết cô không phải cô gái bình thường, trên người cô phải gánh chịu quá nhiều thứ, trong lòng cô cũng có quá nhiều áp lực, vì vậy cô có kiên cường mà người khác không có, cô bình tĩnh, cô thông minh, đồng thời cô cũng cảnh giác và cẩn thận.

Vì vậy vẫn phải thực hiện dần dần từng bước…

Trong lòng cậu cả Đường thầm mắng một câu, sau đó miễn cưỡng đứng dậy, dời khỏi người cô, anh cảm thấy anh còn tiếp tục nhìn đôi mắt này như vậy, có lẽ anh sẽ thật sự không khống chế được nữa.

Rõ ràng Lâm Bối không ngờ anh sẽ đứng dậy dời khỏi người mình như vậy, ánh mắt Lâm Bối khẽ chuyển động, đôi mắt trong suốt di chuyển theo chuyển động của anh, rõ ràng cô vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần.

“Đừng nhìn như vậy nữa, nếu không, hôm nay chúng ta cũng đừng ra ngoài nữa.” Đường Lăng cảm thấy anh có thể chết ở trong tay người phụ nữ này, cô không cần phải làm gì cả, chỉ một ánh mắt là có thể hành hạ chết anh.

Lâm Bối nghe thấy lời nói của anh thì ngẩn người, sau khi hiểu rõ ý tứ của anh, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, sau đó sắc mặt bắt đầu chuyển đỏ, dần dần cả khuôn mặt và cổ đều đỏ bừng lên.

Rốt cuộc vừa rồi cô làm sao vậy?!

Trong lòng Đường Lăng thở dài một hơi, cô có biết dáng vẻ bây giờ của cô quyến rũ nhường nào hay không?!

Thực hiện dần dần từng bước chó má, anh thật muốn làm theo khát vọng trong lòng, cứ như vậy…

Đường Lăng mới rời đi một chút đột nhiên lại tới gần lần nữa, đôi mắt sâu thẳm cứ như vậy nhìn chằm chằm vào cô.

Lâm Bối bị anh nhìn chằm chằm như vậy không nhịn được hơi hoảng hốt, đáy lòng còn mang theo chút sợ hãi, anh như thế này hơi đáng sợ, như chó sói vậy.

Cơ thể Lâm Bối rụt lại theo bản năng, sau đó từ từ lùi về phía sau, cô cảm thấy Đường Lăng bây giờ vô cùng vô cùng nguy hiểm.

“Anh đừng đến đây.” Giọng nói Lâm Bối mang theo run rẩy, cơ thể co rụt lại theo bản năng, đôi mắt tựa như nai con mang theo hoảng sợ.

Cô không biết cô như vậy hấp dẫn người khác như thế nào, cô như vậy càng khiến người khác muốn bắt nạt thế nào.

“Là em quyến rũ tôi.” Đường Lăng nhìn thấy cô như vậy, đôi mắt sâu hơn mấy phần, giọng nói cũng trở nên khàn khàn.

“Tôi không, tôi không có…” Lâm Bối cảm thấy vô cùng oan uổng, cô quyến rũ anh lúc nào chứ, cô đều hận không thể dứt khoát đá anh ra.

“Em có.” Đường Lăng cắt ngang lời cô, thoạt nhìn lúc này anh đặc biệt nghiêm túc: “Mỗi giây mỗi phút em đều đang quyến rũ tôi…”

Quyến rũ khiến anh sắp phát điên!!!

Đối với anh mà nói, mỗi cử chỉ hành vi của cô, mỗi câu mỗi chữ của cô, mỗi tiếng cười giọng nói của cô, đối với anh vừa là rượu ngon lại vừa là thuốc độc!