Cô Vợ Trẻ Con

Chương 23



Hạ Bối Bối cũng không muốn đôi co với cô ta nên bước bỏ đi, cô ta đuổi theo cô nắm lấy tay cô kéo lại

" Cô đánh tôi xong định bỏ chạy à, không dễ đâu " cô ta nhìn cô nói tay cũng giữ chặt lại

" Buông ra, nếu không thì đừng có trách "

Hạ Bối Bối đó giờ không biết sợ ai, ai đối xử với cô như thế nào thì cô sẽ làm lại như vậy, kể cả cô ta cũng thế.

" Tôi không buông đó, cô có ngon thì kêu Thiên Lãnh đến cứu cô " cô ta nghĩ cô cũng chỉ là món đồ chơi của Thiên Lãnh thôi, nhưng cô ta đã sai lầm

Hạ Bối Bối cũng không muốn làm phiền đến Thiên Lãnh nhà cô nên cô mới không gọi.

" Tôi nói buông ra " Bối Bối nói xong cũng hất mạnh tay cô ta ra khỏi cô, nhìn lại tay mình có dấu năm ngón tay cô ta để lại, cô đành nén cơn giận không được làm mất mặt chồng cô

" Tôi không rãnh đôi co với cô biết khôn mà tránh đường " cô nhìn cô ta nói

Hạ Bối Bối nói xong thì bước đi nhưng cô không để ý cô ta dùng một chân mình ngán chân cô lại khiến cô vấp phải nên ngã mạnh xuống đất

" Áaaaa " cô hét lên một tiếng cơn đau từ bụng cô truyền đến Bối Bối đưa tay ôm bụng mình ' con của cô sẽ không sao chứ '

Lâm Thiên Nhi nhìn cô ngã thì hả hê miệng châm chọc cô

" Muốn đấu với tôi sao, cô phải trả giá "

Nhiều người bắt đầu đi đến chỗ cô và cô ta nhìn và có những lời bàn tán xôn xao, không một ai đỡ cô lên.

Âu Thiên Lãnh lúc này nghe tiếng hét lớn đưa mắt nhìn qua bàn cô ngồi không thấy cô, hắn giật mình đứng dậy chạy đến chỗ đông người bên kia, Hàn Thiên và Lục Gia Vinh cũng đi theo

Hắn gần đến thì thấy cô ngã dưới đất tay ôm bụng khuôn mặt trắng bệch, Thiên Lãnh hoảng hốt tới đỡ cô.

" Bà xã em đau chỗ nào nói anh nghe, nhanh lên " hắn ôm cô vào lòng giọng đầy lo lắng vang lên

Mọi người nghe hắn gọi cô là ' bà xã ' thì giật mình, trong đó có cả Lâm Thiên Nhi mở mắt to nhìn hai người, bây giờ cô ta mới biết sợ.

" Lãnh.... bụng.... bụng em đau " cô dùng giọng yếu ớt nói với hắn rồi cũng ngất xỉu trong lòng hắn

" Bà xã đừng làm anh sợ, nghe anh nói không? " hắn lây lây cô lớn tiếng nói

" Mau đưa em ấy đến bệnh viện " Lục Gia Vinh nói

Âu Thiên Lãnh nhanh chân bế cô lên ánh mắt như muốn giết người liếc nhìn Lâm Thiên Nhi

" Tôi sẽ không tha cho những người đã làm hại vợ tôi " hắn đi không quên để lại một câu khiến ai nấy đều rung sợ cô ta thì càng sợ hơn

Âu Thiên Lãnh bế cô lên xe chạy nhanh đến bệnh viện, theo sau xe hắn là Lục Gia Vinh.

Đã đến bệnh viện hắn bế cô chạy nhanh vào trong lớn tiếng gọi bác sĩ

" Bác sĩ.... bác sĩ đâu "

Y tá thấy hắn nhanh chóng lấy băng ca để Hạ Bối Bối nằm lên sau đó đưa vào phòng cấp cứu.

Âu Thiên Lãnh đứng chờ cô ở trước phòng cấp cứu, mà lòng đau như cắt, hắn tự trách bản thân mình không bảo vệ cô tốt, nếu cô và con hắn xảy ra chuyện gì thì hắn sẽ không tha thứ cho bản thân mình, tay hắn đấm mạnh vào tường đến nổi bật máu

" Cậu bình tĩnh chút đi " Lục Gia Vinh ngăn hắn lại

" Cậu bắt ngay cô ta về cho tôi " hắn nhìn Lục Gia Vinh nói

" Được "

Một lúc sau đèn phòng cấp cứu tắt vị bác sĩ bước ra, Âu Thiên Lãnh đi tới hỏi bác sĩ vẻ mặt đầy lo lắng

" Bác sĩ vợ tôi có sao không? "

" Âu tổng, phu nhân thai rất yếu, vì bị động thai mạnh nên mới ngất xỉu rất may là được đưa đến đây kịp thời, Âu tổng cần chăm sóc phu nhân nhiều hơn, cô ấy đã được đưa vào phòng hồi sức " bác sỉ nhìn hắn nói

" Cảm ơn bác sĩ " hắn nói xong chạy nhanh vào phòng vip

Hắn mở cửa phòng ra đi đến chỗ cô nằm vuốt ve khuôn mặt xanh xao của cô, nhìn cô lòng hắn đau nhói, hắn sẽ khiến cô ta sống không bằng chết.

Lục Gia Vinh cũng vào phòng bệnh với hắn ở lại một chút cũng rời đi, đến trụ sở chính làm nhiệm vụ

Âu Thiên Lãnh lúc này nghĩ đến Lâm Thiên Nhi lại không kìm được sự tức giận trong người, hắn lấy điện thoại ra ngón tay thon dài bấm dãy số không lâu sao đã có người bất máy

" Chủ tịch có gì căn dặn ạ " A Cố nói

" Hủy hết hợp đồng bên Lâm Thị, rút hết vốn đầu tư bên đó một cất cũng không chừa, ngày mai tôi không muốn thấy Lâm Thị nữa, thu mua lại với giá rẻ nhất, xác nhập Lâm Thị dưới trướng của Âu Thị "

" Rõ chủ tịch " A Cố bên kia đã đổ mồ hôi hột không biết bên đó đã làm gì hắn mà lại nổi giận như vậy