Cô Vợ Trẻ Con

Chương 39



Thời gian trôi qua rất nhanh Bối Bối bây giờ đã thai đã được 9 tháng, cô đi đứng có chút khó khăn lại còn đau lưng, chân thì hay tê, Thiên Lãnh hằng đêm đều xoa bóp cho cô.

Tình cảm hai người càng phát triển hắn yêu thương cô hơn và cô cũng vậy. Hắn còn dự định là sau khi bảo bảo lớn một xíu sẽ tổ chức hôn lễ.

Hôm nay là ngày nắng đẹp cô thức sớm ra sau vườn hít thở chút không khí, Bối Bối ngồi tay vuốt ve bụng mình miệng nở nụ cười hạnh phúc, cô cảm nhận được tiểu bảo bảo rất nghịch hay đạp bụng cô

" Con gái vào ăn sáng thôi chồng con đã làm xong rồi " bà Hạ đi gọi cô vào nhà

" Vâng ạ "

Cô cùng mẹ mình đi vào, phòng ăn đã được dọn ra sẵn Thiên Lãnh luôn là người đứng bếp hắn dành tất cả mọi việc chăm sóc cô.

" Lát mẹ con mình đi dạo một chút, sắp sinh rồi nên đi cho thoải mái một chút "

" Vâng ạ " cô vui vẻ đáp lâu rồi cô cũng chưa đi chơi

" Mẹ và em nhớ đem theo vệ sĩ " anh vừa gắp thức ăn vừa nói

" Vâng ạ "

Ăn xong thì hắn giúp cô thay đồ xong dìu cô ra xe mẹ cô đã đợi trước xe. Hắn đợi xe cô khuất dần mới đi vào nhà lên phòng thay đồ lên công ty một chút

" Ba con qua công ty một chút, khi nào vợ con về có hỏi ba nói giúp con "

" Được "

Hắn xuống tầng hầm lấy xe chạy đến công ty. Lúc này bà Hạ và cô đã đến TTTM theo sau hai vệ sĩ lực lưỡng. Hai người đi được vài vòng mua cũng kha khá chủ yếu là đồ của bảo bảo nhà cô.

" Con theo hai vệ sĩ ra xe mẹ đi vệ sinh một lát "

" Vâng ạ, mẹ đi cẩn thận đấy "

Cô từ từ đi trước sắp ra đến nơi thì có một chiếc xe màu đen lao nhanh tới trước mặt cô, Hạ Bối Bối chưa kịp phản ứng đã bị bịt miệng lại đưa vào xe, hai người vệ sĩ liền chạy đuổi theo xe nhưng không kịp xe rất nhanh đạp ga chạy đi.

" Lão..... lão đại thiếu phu nhân bị bắt cóc rồi " một tên vệ sĩ gọi cho Thiên Lãnh lấp bắp nói

" Lũ vô dụng về trụ sợ chịu phạt cho tôi " hắn quát lớn trong điện thoại

Bà Hạ bước ra xe đã nhận được tin cô bị bắt cóc bà như đứng không vững cả người dựa vào xe, bà nhanh chóng đi về Âu Viên.

Âu Thiên Lãnh nhận được tin tức tốc gọi cho A Vĩnh xác định vị trí của cô, hắn chạy xe đến Dạ Phi. Bà Hạ được về biệt thư liền ôm chồng bà khóc kể lại cho ông nghe, hai ông bà đều lo lắng đứng ngồi không yên.

Trụ sở Dạ Phi

Hắn bước vào mọi người đều cúi đầu chào hắn, khuôn mặt hắn lạnh lùng nhưng trong lòng hắn như lửa đốt vợ hắn có chuyện gì thì hắn sẽ lột da kẻ đó

Hắn ngồi vị trí cao nhất hai bên Lục Gia Vinh và Hàn Thiên phía dưới là hai hàng người đứng cúi đầu chờ nhận lệnh hắn.

" Tại sao có một mình cô ấy mà bảo vệ không xong, tôi nuôi các người tốn cơm vậy à " Thiên Lãnh như không giữ được bình tĩnh đập bàn tức giận nói

" Cậu bình tỉnh một chút chuyện này giải quyết sau, lo cho vợ cậu trước đã " Lục Gia Vinh lên tiếng nói

" A Vĩnh thế nào rồi? " hắn lạnh giọng nói

" Lão đại thiếu phu nhân đang ở chỗ Lý Đinh " A Vĩnh cung kính nói

" Lại là ông ta " Hàn Thiên nói

Thiên Lãnh tay nắm chặt lại nỗi cả gân máu ánh mắt hiện lên tia tàn ác. Hắn đã tha cho ông ta nhiều lần rồi, lần này thì không thể nữa đụng vào vợ hắn chỉ có một con đường là chết.

" A Phát cậu và vài ám vệ đột nhập vào xác định vị trí và bảo vệ an toàn cho cô ấy, ai cản đường giết không tha "

" Rõ lão đại " A Phát nhận lệnh rồi chuẩn bị mọi thứ hành động

" A Vĩnh, A Đỗ và A Vũ sẽ đi cùng tôi, còn cậu Gia Vinh cho người đặt bom vào chỗ ông ta tôi muốn bọn họ phải trầu diêm vương hết, cậu Hàn Thiên sẽ hỗ trợ phía sau giúp tôi đề phòng chuyện ngoài ý muốn. Còn lại bao vây chỗ ông ta, được rồi hành động "

Mọi người chia ra nhau làm, A Vĩnh cầm lái hắn, A Đỗ và A Vũ ngồi sau xe chạy nhanh tới chỗ Lý Đinh, hắn lẩm bẩm ' bà xã em phải đợi anh '. A Đỗ và A Vũ là hai sát thủ giỏi nhất thế giới được hắn đào tạo nên.

Bên Lý Đinh bắt cô về vì còn thuốc mê nên cô vẫn chưa tỉnh, tay cô bị trói ra phía sau, cô được đưa vào căn phòng chỉ có một bóng đèn mờ mờ ảo ảo

" Ông chủ cô ta vẫn chưa tỉnh " A Minh nói

" Cứ để cô ta như vậy, không được làm gì cô ta " Lý Đinh không muốn làm hại cô và cả đứa bé vô tội

" Rõ ông chủ "

Một lúc sau cô tỉnh dậy, cử động tay thì đã bị trói, cô đưa mắt nhìn xung quanh không có ai, cũng không có cửa sổ nào, chỉ có một bóng đèn mờ mờ nhìn không rõ mọi thứ. Thì đột nhiên cách cửa mở ra

* Cạch *

" Tỉnh rồi, uống nước đi " A Minh đưa nước cho cô

" Đây là đâu? Tại sao lại bắt tôi đến đây "

" Cô đừng hỏi nhiều uống đi "

" Này không cởi trói cho tôi sao tôi uống được " cô rất bình thản nói

" Đừng có mà giở trò " hắn ta chần chừ không muốn cởi trói nhưng nghĩ lại cô đang mang thai sẽ không làm được gì nên cởi trói xong thì đi ra ngoài khóa cửa lại bên ngoài còn vài người đứng canh.

Cô trong lòng rất sợ, cô sợ hắn sẽ gặp nguy hiểm khi đến đây vì cô sơ xuất lại liên lụy đến hắn.