Công Chúa Của Ta Trọng Sinh

Chương 24: Trong mắt ám sắc cuồn cuộn



Những ngày này đã xảy ra quá nhiều chuyện nên cuối cùng Lục Khải Phái cũng không ngủ lại ở biệt viện. Sau khi hiểu được tâm ý của Kỳ Dương, nàng liền cảm thấy có vẻ quá mức ái muội, huống chi nàng cũng không yên tâm về Lục gia, vì thế càng kiên quyết uyển chuyển từ chối.

Kỳ Dương cũng không cưỡng cầu, nàng đi theo bước lên xe ngựa, tự mình đưa Lục Khải Phái trở về.

Với chuyện này, Lục Khải Phái đã khéo léo từ chối một hồi nên cũng không lại cự tuyệt, chỉ có thể tùy ý Kỳ Dương. Tuy nhiên, nàng cũng không có ý định để Kỳ Dương đưa nàng về nhà, vẫn như cũ dặn dò xa phu đưa nàng trở về Hàn Lâm Viện, tính toán đến lúc đó lại một mình trở về.

Xa phu gật đầu đồng ý, Lục Khải Phái liền cũng yên tâm bước lên xe ngựa, đáng tiếc nàng lại bỏ qua ánh mắt sau đó của Kỳ Dương ra hiệu cho xa phu.

Bóng đêm yên tĩnh, xe ngựa lướt qua những con đường lát đá cuội, trên đường cũng hoang vắng không có ai.

Bên ngoài đã là một mảnh đen nhánh yên tĩnh, người ngồi xe tự nhiên sẽ không cảm thấy nhàm chán đến mức đi xem cảnh sắc như vậy. Bởi vậy cũng sẽ không phát hiện, xe ngựa không phải đi tới Hàn Lâm Viện mà là hướng về Lục phủ.

Ánh nến trong thùng xe sáng choang, khẽ lay động theo cỗ xe đang di chuyển. Có lẽ là trước đó đã uống vài chén rượu nên Lục Khải Phái dựa vào thùng xe mơ hồ có chút mệt rã rời. Chỉ là mí mắt mới vừa gục xuống, nàng đã lại dùng sức mở mắt, ngơ ngác nhìn chằm chằm Kỳ Dương ngồi đối diện trong chốc lát, sau đó lại mệt mỏi nhắm mắt. Lặp đi lặp lại như thế, trước sau không có chân chính ngủ, cũng không biết nàng kiên trì vì điều gì.

Kỳ Dương chống cằm nhìn nàng, thấy nàng trằn trọc hết lần này tới lần khác, rốt cuộc cũng khuyên nhủ: "Ngươi nếu mệt thì cứ ngủ một lát, tới nơi ta sẽ kêu ngươi."

Lục Khải Phái nghe vậy nâng lên mí mắt nhìn Kỳ Dương một chút,quanh thân thiếu nữ dưới ánh đèn bao phủ một tầng ánh sáng nhu hòa, xinh đẹp khiến cho trái tim người khác loạn nhịp. Nhưng buồn ngủ lại lần nữa đánh úp, nàng rốt cuộc không thể kiên trì nữa, vì thế lại lần nữa nhắm mắt yên tâm ngủ thiếp đi.

Biệt viện cách Lục gia không xa cũng không gần, nhưng một giấc ngủ này của Lục Khải Phái lại là một hồi lâu. Khi nàng tỉnh lại đã phát hiện xe ngựa đã dừng lại không hề chạy, mà Kỳ Dương phía đối diện còn đang nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt chuyên chú phảng phất tựa như đang xem tuyệt thế trân bảo.

Lục Khải Phái lập tức ngồi thẳng thân mình, buồn ngủ trong nháy mắt cũng rút đi. Nàng theo bản năng giơ tay sờ lên khuôn mặt đột nhiên đỏ lên của mình, không phát giác có cái gì khác thường lúc này mới trộm nhẹ nhàng thở ra, rồi sau đó hỏi: "Đã tới rồi sao? Điện hạ vì sao không đánh thức ta?"

Kỳ Dương đương nhiên sẽ không đánh thức nàng, nàng hận không thể hai người có thể ở bên nhau thêm một khắc là một khắc. Bởi vậy sau khi nghe Lục Khải Phái hỏi, nàng cũng chỉ là bình tĩnh đáp: "Vừa đến mà thôi, chính ngươi liền tỉnh, không cần ta gọi."

Lục Khải Phái không hề nghi ngờ gì, ngoan ngoãn gật gật đầu, sửa sang lại quần áo rồi cùng Kỳ Dương từ biệt.

Kỳ Dương dường như đối nàng kiên trì phải đi có chút không vui, chỉ vẫy vẫy tay để nàng đi. Mãi đến khi Lục Khải Phái xuống xe ngựa, nhìn thấy Lục gia ở trước mắt mà ngây ra, nàng lại bỗng nhiên xốc lên màn xe nói với Lục Khải Phái: "Về khăn của ta, ngày mai lại tìm ngươi lấy."

Lục Khải Phái quay đầu lại, cũng không có kịp nói cái gì, màn xe đã buông xuống, xe ngựa của công chúa điện hạ thực mau đã lướt qua nàng.

Nàng nâng nâng tay, muốn gọi lại xe ngựa nói khăn nàng đã giặt sạch còn mang theo trên người đây, hiện tại liền có thể đưa Kỳ Dương. Nhưng xa phu hiển nhiên không có cho nàng cơ hội này, xe ngựa vội vàng chạy trốn bay nhanh, nhanh chóng dung hòa vào bóng đêm sâu thẳm, chỉ dư lại tiếng vó ngựa lộc cộc dần dần đi xa.

Lục Khải Phái lại ngây người, hiểu được Kỳ Dương chỉ là muốn có cái cớ để lại đến tìm nàng thì cũng chỉ biết dở khóc dở cười. Nàng đứng bên ngoài Lục phủ, dưới ánh đèn mờ nhạt, ánh mắt bỗng trở nên bất đắc dĩ, khóe miệng lại không thể tự giác giơ lên một cái độ cung nho nhỏ, hiển nhiên tâm tình sung sướng. Chỉ là tâm tình tốt đẹp này đã biến mất khi nàng quay lại đầu nhìn về phía cửa lớn Lục Phủ.

Bên ngoài cổng lớn Lục gia, không biết khi nào đã có bóng người, Tề bá lẳng lặng đứng ở nơi đó như một bóng ma, cũng không biết đã nhìn bao lâu.

Trái tim Lục Khải Phái đột nhiên chùng xuống, khóe miệng đang cười cũng mím lại thành đường thẳng, nhấp môi đi tới phía trước: "Tề bá sao lại ở đây? Ngươi hiện giờ tuổi tác đã cao, đêm xuân này lạnh, hay là ngươi nên đợi ở trong phòng thì hơn."

Lời này Lục Khải Phái nói cũng không đột ngột, nàng nguyên bản chính là người vừa ôn nhu vừa thuần lương, luôn quan tâm mà không trách móc nặng nề với ai. Đây cũng là do Tề bá bọn họ cố ý bồi dưỡng, nếu không phải đã từng chết qua một lần, chắc hẳn nàng rất khó cảnh giác với những người đã nhìn nàng lớn lên.

Tề bá nghe vậy thì cười cười, người từ trước đến nay nghiêm túc giờ phút này thoạt nhìn lại có vài phần hiền hoà: "Công tử thật lâu không trở về, ta có chút lo lắng. Mới ra tới liền đã thấy công tử, cũng không có gió đêm thổi qua." Nói xong lại thoáng nhìn về hướng xe ngựa Kỳ Dương rời đi, lại hỏi: "Chỉ là mới vừa rồi chiếc xe ngựa kia... Công tử đây là gặp được quý nữ nhà ai sao?"

Hắn quả nhiên thấy!

Lục Khải Phái trong lòng rùng mình, trên mặt vẫn là bộ dáng thuần lương: "A, là mới nhận thức không lâu, nàng hảo tâm đưa ta trở về."

Đột nhiên không kịp phòng ngừa bị Kỳ Dương trực tiếp đưa về nhà, Lục Khải Phái không có kinh ngạc khi công chúa điện hạ biết chỗ ở của nàng, nhưng lại thực sự đau đầu vì không kịp bịa đặt lấy cớ. Nhưng mà càng làm cho nàng trở tay không kịp chính là lời nói tiếp theo của Tề bá, lão nhân nhìn về phía ánh mắt của nàng rất là ý vị thâm trường: "Chỉ là cô nương mới vừa nhận thức sao? Người gác cổng nói xe ngựa này đã ngừng ở bên ngoài nhà đã lâu."

Lục Khải Phái nghe vậy thì cứng lại, vốn là đang duy trì bình tĩnh cũng không thể tiếp tục được. Nàng hơi hơi mở to hai mắt nhìn về phía Tề bá, mặc dù cái gì cũng chưa nói, người sau cũng có thể nhìn ra sự kinh ngạc từ trong mắt nàng.

Thấy nàng phản ứng như vậy, Tề bá cũng hơi giật mình, sau đó lại nhìn đến khuôn mặt nàng, thực mau cũng phát hiện nàng tựa hồ mới vừa tỉnh ngủ không lâu. Vì thế nghi hoặc được giải đáp, nguyên bản suy đoán lại lần nữa chiếm thượng phong, trong lòng cũng bắt đầu có tính toán mới.

Nhưng những chuyện này cũng là chuyện của lúc sau, trước mắt Tề bá cũng không nói cái gì nữa, chủ động nghênh đón Lục Khải Phái vào phủ.

- --

Một phen đối thoại trước đó ở ngoài cửa nhìn như tầm thường vô dị, nhưng chuyện sáng nay phát sinh hiển nhiên vẫn cần phải công đạo. Tề bá luôn mãi do dự vẫn là không có đem Lục Khải Thành nói ra, tìm cái lý do hợp lý rồi đem hết mọi tội lỗi đổ lên đầu A Ngư.

Về phần A Ngư? Nàng đương nhiên là không còn sống trước khi Lục Khải Phái trở về!

Lục Khải Phái nghe xong cũng không tỏ ý kiến, trong lòng lại nhịn không được mà nhíu mày. Ngoại trừ chán ghét Tề bá bên ngoài có lệ chiếu cố nàng, càng là bởi vì sau khi A Ngư chết, bên người nàng lại có thêm hai nha hoàn mới. Lục Khải Phái hiện giờ một chút cũng không trông cậy, tin tưởng người ở bên cạnh, ngược lại càng có nhiều người phái tới hầu hạ nàng, người giám thị nàng cũng sẽ càng nhiều, cho dù nàng muốn chạy... Được rồi, nàng bỗng nhiên không muốn chạy như vậy.

Sau khi đối phó xong Tề bá rồi trở lại phòng, Lục Khải Phái cho lui hai nha hoàn mới tới, sau khi ở trong phòng đi tới đi lui hai lần, nàng rốt cuộc duỗi tay từ trong lòng lấy ra một chiếc khăn.

Màu sắc trắng thuần, trên góc thêu vài lá trúc, đúng là chiếc khăn mà Kỳ Dương hôm qua giao cho nàng.

Tối hôm qua Lục Khải Phái rất là mệt mỏi, sau khi tắm gội cũng đi ngủ sớm, nhưng tuy là như thế, trước khi đi ngủ nàng cũng đem khăn rửa sạch sẽ. Sáng nay chợt gặp chuyện ngoài ý muốn, nàng lúc ấy thật nảy lên ý định trốn thoát, trước khi đi nhìn đến chiếc khăn này đang phơi nắng, vẫn là quyết định mang theo bên người.

Chỉ là cả ngày tinh thần không tập trung, nhìn thấy Kỳ Dương nàng cũng quên trả lại, vẫn là cuối cùng đối phương nói một câu mới khiến nàng nhớ tới việc này. Hiện giờ nhìn chiếc khăn trong tay, nàng lại không khỏi nhớ tới chủ nhân khăn này.

Công chúa điện hạ, thật đúng là tùy hứng mà...

Từ lúc bắt đầu, Lục Khải Phái cũng không yêu cầu Kỳ Dương đưa nàng về nhà, lấy sự thông tuệ của Kỳ Dương sẽ không nhìn không ra nàng có điều băn khoăn. Nhưng dù vậy, nàng ấy vẫn là không nói lời nói đem nàng tặng trở về, thậm chí tùy ý xe ngựa dừng bên ngoài phủ hồi lâu.

Lục Khải Phái minh bạch, Kỳ Dương là cố ý, tuy rằng nàng cũng không biết tiểu công chúa làm vậy có ý gì. Nhưng đối với nàng mà nói, hành động của Kỳ Dương hiển nhiên đã quấy rầy sự an bài của nàng. Tề bá khôn khéo, đã chú ý tới Kỳ Dương, sẽ tuyệt không dễ dàng buông tha. Đặc biệt là nàng đột nhiên có được chức quan, Tề bá nói vậy cũng là thập phần để ý, nếu là hắn biết được thân phận công chúa của Kỳ Dương thì rắc rối vẫn còn ập đến.

Nàng bực bội đi vài vòng ở trong phòng, Lục Khải Phái cơ hồ có thể nghĩ đến hậu quả của việc này. Cũng như kiếp trước nàng bị chiêu làm phò mã là ngoài ý muốn, nhưng cái ngoài ý muốn này lại thúc đẩy Lục Khải Thành ra sức hạ thủ, cục diện hiện giờ cũng không sai biệt mấy.

Nàng có thể làm thế thân của Lục Khải Thành, Lục Khải Thành sao lại không thể trở thành thế thân của nàng?

Cho dù Kỳ Dương đã biết thân phận nữ tử của nàng, nhưng nếu có thể nhất thời che giấu, nàng tin tưởng lấy thủ đoạn đám người Lục Khải Thành, ngày sau định có thể quấy một phen bão táp. Mà Kỳ Dương, dù thân hãm trong đó lại biết được Lục Khải Thành mạo danh thay thế, chỉ sợ không thoát được kết cục thân chết hồn tiêu!

Lục Khải Phái cầm khăn tay vô thức siết chặt, nàng cảm thấy trước mắt là một ngõ cụt. Chẳng lẽ muốn nàng đi theo Kỳ Dương nói rõ ràng minh bạch? Đừng nói giỡn, hiện tại cái gì cũng chưa phát sinh, nàng tùy tiện đi cùng người ta nói chút chuyện không căn cứ, cho dù Kỳ Dương thiên chân cũng sẽ không tin!

Lui một bước mà nói, Kỳ Dương chính mình cũng tin tưởng nàng, nhưng nàng ấy lại như thế nào có thể tin tưởng nho nhỏ Lục gia có thể có bản lĩnh tính kế nàng ấy đường đường là một công chúa đây?!

Chuyện này, bản thân nàng cũng có chút không thể tưởng tượng, mà Lục Khải Phái tin tưởng phán đoán của mình là bởi vì nàng đã từng hãm sâu vào ván cờ này. Cho dù, ngay từ đầu nàng tin tưởng chính mình chỉ là phú hộ xuất thân Giang Nam, nhưng sau khi phát sinh nhiều việc, nàng cũng có thể dần dần nhận thấy được có gì đó không đúng.

Lục gia, căn bản không đơn giản như người ta nghĩ, Tề bá cũng không chỉ là quản gia mà thôi!

Đến nỗi càng nhiều, nàng là một con rơi, sao lại có thể biết được?

Giờ phút này, Lục Khải Phái bắt đầu ảo não vì trước đây bản thân quá dễ dãi. Bởi vì thích ứng trong mọi tình cảnh cho nên nàng cũng không để bụng tìm tòi nghiên cứu những chuyện xung quanh. Rất nhiều dấu vết để lại không phải không có xuất hiện, nhưng đều bị nàng buông tha, mãi đến giờ phút này yêu cầu hiểu biết mới phát hiện nàng chẳng biết gì.

Trọng sinh một lần, nàng tựa hồ cũng không tốt hơn bao nhiêu so với quá khứ, vẫn nhỏ yếu lại vô lực.

Nhưng vô luận như thế nào, có nhiều chuyện ở kiếp trước đã xảy ra, nàng không thể lại giẫm lên vết xe đổ... Nếu Kỳ Dương đã nhất định phải xuất hiện ở trong sinh mệnh của nàng, nếu hai người không thể không đối mặt với nguy hiểm đã chú định, như vậy tại sao nàng và Kỳ Dương phải hy sinh?

Nhớ tới con mèo chết sáng nay, Lục Khải Phái rốt cuộc ngừng đi qua đi lại.

Trong tay nàng nắm thật chặt khăn của Kỳ Dương, dùng sức đến mức đốt ngón tay trở nên trắng bệch. Ánh mắt vô thố lại bàng hoàng cũng dần dần ngưng tụ, sự thuần lương lúc bình thường cũng rút đi, trong mắt đen nhánh ám sắc cuồn cuộn.

Nếu giờ phút này có người ở bên nhìn thấy, chỉ sợ lại khen một tiếng, nàng cùng Lục Khải Thành quả nhiên không hổ là thân tỷ đệ, ngay cả dáng vẻ sinh tàn nhẫn cũng giống đến mười phần!

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Khải Phái (cắn răng, hung dữ): Con thỏ nóng nảy này cũng muốn cắn người!

Kỳ Dương (sờ đầu, vuốt lông): Không sao, ngươi cứ yên tâm cắn, cắn chết ta giải quyết tốt hậu quả, cắn không chết ta sẽ bổ thêm đao.