Cực Phẩm Rể Quý

Chương 10: Chênh lệch



Yên tĩnh!

Giống như yên tĩnh của cái chết!

Yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của hai người.

An Dao biết mình đã nói nặng lời nên phải nói xin lỗi với anh, nhưng lại không nói ra được.

Cứ tiếp tục giằng co như thế cũng không phải biện pháp, thế là An Dao chủ động đánh vỡ cục diện bế tắc này: “Tôi sẽ bồi thường cho anh một số tiền, hơn nữa còn chịu trách nhiệm chi trả cho các chi phí sau này của em gái anh.”

“Không cần”. Bàng Phi nói với giọng điệu bình tĩnh đến mức không bình thường.

An Dao không để ý đến vẻ thống khổ trong đôi mắt anh, cô còn nói: “Lần này thế mà lại có cốt khí.”

“Vậy thì cô sai rồi, không phải tôi có cốt khí mà chỉ là tôi không muốn cho cô cơ hội bồi thường.”

“Có thể trở thành chồng của An Dao cô đã có mặt mũi lắm rồi, tôi còn chưa hưởng thụ đủ đâu.”

Rõ ràng là đang nói kháy.

An Dao chán nản: “Anh… Vô liêm sỉ!”

An Dao đi rồi, Bàng Phi cũng không cản.

An Lộ đỡ An Dao đi, hai người họ ngồi xe của An Dao.

Như sợ có người phát hiện ra nên dừng xe ở rất xa.

Xe chạy băng băng trên đường, vẻ mặt An Dao cực kì không tốt.

“Chị, tên hỗn đản kia đã nói gì với chị, em thấy cuộc nói chuyện của hai người hình như không vui vẻ gì.”

“Anh ta không đồng ý ly hôn.”

An Lộ giật mình: “Anh ta bệnh tâm thần à, biết rõ là trong lòng chị không có anh ta mà còn không chịu ly hôn, âm mưu gì chứ? Chị, em nói chị nghe, sau này khi không có chuyện gì thì hẹn hò với anh La Lượng đi để anh ta tức chết, tức đến khi nào chịu ly hôn thì thôi.”

“Chị nói xem chị cũng thật là, sao lại tìm một tên hỗn đản như thế, đúng là vận xui tám đời mà.”

An Dao không yên lòng nói: “Lộ Lộ, anh ta nói chị dối trá, giả bộ thanh cao trước mặt còn sau lưng thì…”

“Anh ta là người không ăn được nho thì chê nho chua, chị đừng để ý đến. Không ly hôn, hừ, thì kệ anh ta. Việc này chị giao cho em, em kêu người thu phục anh ta.” An Lộ nở một nụ cười xấu xa.

An Dao vẫn còn băn khoăn.

Bàng Phi nói cô dối trá, chậu nước bẩn này cô không nhận đâu.

Cô muốn cho Bàng Phi biết không phải An Dao cô dối trá mà là sự chênh lệch giữa Bàng Phi và La Lượng quá lớn.

Cô còn muốn Bàng Phi biết vấn đề xuất phát từ anh chứ không phải từ An Dao cô.

Xe chạy nhanh qua trước mặt Bàng Phi làm bụi đất bay tứ tung.

“Brừ Brừ” Di động rung lên, là Lâm Tĩnh Chi gọi đến.

“Bàng Phi à, anh đưa La Tinh Tinh tiểu thư đi đâu vậy?”

La Đại Hải đoán là con gái đã trở về rồi nhưng gọi điện thoại về nhà mới biết La Tinh Tinh còn chưa quay lại. Nhân viên phục vụ thì không có số điện thoại của Bàng Phi nên cuối cùng vẫn là Lâm Tĩnh Chi tìm được số trong sổ tay liên lạc mà gọi đến.

Bàng Phi vỗ ót một cái, vừa rồi định gọi cho khách sạn để giải thích tình hình nhưng lại bị chuyện của An Dao làm quên mất.

“Quản lí Lâm, tiểu thư La Tinh Tinh tỉnh lại giữa chừng nên một hai bắt tôi phải đưa đến quán cà phê bên Đông Thành trên đảo, bây giờ đang ở kế bên đây.”

La Đại Hải vì lo cho con gái nên đứng bên cạnh Lâm Tĩnh Chi, nghe rất rõ giọng của Bàng Phi vì mở loa ngoài: “Con gái của tôi uống thành như vậy còn kéo đến Đông Thành làm gì, không biết nơi đó rất loạn sao, tôi ra lệnh cho cậu ngay lập tức đưa người trở về đây một cách an toàn!”

Bàng Phi đưa điện thoại di động ra rất xa vẫn còn nghe rõ, cái decibel của La Đại Hải thật doạ người.

Đưa, phải đưa người về, nếu không đưa thì ngày mai phải cuốn gói chạy lấy người.

“Tinh Tinh, cô uống nhiều rồi, mau lên xe đi.” La Lượng đỡ La Tinh Tinh ra, trong khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau ngắn ngủi đó, hai người không ai có ý định nhường nhịn.

“Tôi là chồng của An Dao.” Lời nói này của anh không phải đang khoe mà là muốn nhắc nhở La Lượng đừng thông đồng với phụ nữ đã có chồng.

La Lượng thả Tinh Tinh ra, phủi phủi tay: “Tôi biết, An Dao dùng tám mươi vạn để mua, là giả thôi.”

Đối phương nhẹ nhàng nói ra một câu còn sắc bén hơn cả dao, cái này không phải có nghĩa là An Dao đã nói gì đó trước mặt La Lượng sao?

Vợ của mình thì không nói gì với mình nhưng lại vừa nói vừa cười với người đàn ông khác?

A!

“Hơn nữa tôi còn biết là anh làm việc ở quán rượu của An Dao, nhận lấy tiền lương mà cô ấy phát.”

“Anh có biết cái túi trên tay An Dao giá bao nhiêu không? Bốn vạn sáu, một năm anh không ăn không uống cũng không mua nổi!”

“Thức thời thì ly hôn sớm chút đi, đừng cố ăn vạ nữa để cho người ta xem thường mình.”

Vẫn là đàn ông hiểu đàn ông nhất.

An Dao chế nhạo, trào phúng thì anh còn có thể tìm lí do để phản bác lại nhưng La Lượng nói thì đến một câu anh cũng không nói nên lời.

Ăn cơm mềm, vô năng, yếu đuối…

Vấn đề là không phải không thừa nhận mà đó là hiện thực.

Một phân tiền làm khó anh hùng hảo hán, đây chính là thực tế.

“Đưa em gái tôi về đi, nhân tiện suy nghĩ thật kĩ lời nói của tôi.” Bóng dáng La Lượng dần đi xa.

Bàng Phi vẫn còn vẻ mặt kinh ngạc mơ hồ.

Anh em? Vậy bọn họ chẳng phải là…

A, An Dao ơi là An Dao, hoá ra phẩm vị của cô cũng chỉ có thế.

Đưa La Tinh Tinh an toàn về La gia, Bàng Phi lại tự mình bắt xe về, nhưng trong túi không có tiền nên chỉ có thể ngồi phương tiện giao thông công cộng.

Chuyến xe cuối, về đến An gia đã là 12 giờ.

“Cậu Phi, cậu trở về rồi.” Thím Trường ra mở cửa cho anh.

Bàng Phi ngẩng đầu theo bản năng thấy đèn phòng của An Dao vẫn sáng, phòng anh cũng sáng đèn.

Đột nhiên anh không muốn lên nữa.

Không thể không thừa nhận là La Lượng đúng thật ưu tú hơn anh, có tiền, đẹp trai, vô cùng xứng đôi với An Dao.

Trước kia lúc chưa biết đến sự tồn tại của người này thì anh cũng ảo tưởng rằng chỉ cần mình nỗ lực thì không chừng có thể khiến An Dao rung động nhưng bây giờ xem ra loại ảo tưởng này chỉ là một loại hy vọng xa vời.

Anh và An Dao không phải người cùng một thế giới, khoảng cách quá lớn.

Con người sợ nhất là có sự so sánh, sự chênh lệch lớn sẽ khiến người ta có cảm giác thất bại xuống dốc.

Bây giờ Bàng Phi đã có cảm giác vô cùng thất bại.

Tiền tài, địa vị, danh vọng, những cái này không phải chỉ nắm tay là có thể giải quyết.

Cho dù dũng cảm bất khả chiến bại trên chiến trường đến đâu thì trong cuộc sống cũng sẽ không là gì.

“Két két.” Cửa phòng bị đẩy ra, An Dao đứng trước lan can nhìn anh.

Tránh không được.

Bàng Phi bước chân đi lên.

“Anh có biết sự khác biệt lớn nhất giữa anh và La Lượng là gì không?” Hai người vừa chạm mặt thì An Dao đột nhiên nói.

Bàng Phi không trả lời vấn đề này của cô mà cởi giày, áo khoác, cởi quần…

“Là sự co giãn. La Lượng dù có đối mặt với loại khó khăn nào đều sẽ không dễ dàng từ bỏ mà tận lực nắm bắt hết các cơ hội để giúp mình tiến cao hơn xa hơn. Còn anh, anh giống như một đám bùn lầy, tình nguyện để cho cuộc sống mài mòn góc cạnh của mình.”

“Tôi xem thường loại người có thái độ vừa lòng với hiện tại cho nên lạnh nhạt với anh. Nhưng tôi muốn nói là tôi chưa từng giả bộ thanh cao trước mặt anh, là do anh lý giải sai, không phải tôi thanh cao, do anh bình thường quá khiến tôi không thể nhìn anh với con mắt khác được!”

Thân ảnh khập khiễng biến mất rất nhanh.

Bàng Phi nằm trên giường, suy nghĩ thật lâu cũng khó bình tĩnh lại.

Mình thật sự vô dụng đến mức một nữ nhân cũng xem thường sao?

Đêm dài trôi qua chầm chậm, xác định là một đêm không ngủ.

Trằn trọc cả đêm đến tận sáng sớm mới buồn ngủ.

Thời gian làm việc của tài xế chủ yếu là từ hơn 5 giờ đến 12 giờ tối, ban ngày không cần phải đến công ty, vừa hay không cần phải xem sắc mặt An Dao mà làm việc.

Bàng Phi dần tiến vào mộng đẹp trong tiếng chim kêu buổi sớm mai.

An Lộ dưới lầu duỗi eo ngồi xuống bàn: “Chị, tối qua chị chờ lâu như vậy để nói gì với anh ta vậy?”

“Ăn cơm của em đi!” An Dao bẻ một miếng bánh mì nhét vào miệng cô ta.

Tào Tú Phương vô cùng tò mì, lôi kéo An Lộ hỏi dò: “Chuyện là thế nào?”

“Anh La Lượng đã trở về, tối hôm qua chị gặp mặt anh ấy ở quán cà phê mà bị tên phế vật bắt gặp. Ha ha, mẹ không biết đâu, lúc đó sắc mặt của tên phế vật kia khó coi đến cỡ nào.”

“An Lộ, có giáo dục hay không hả, dù gì anh ta cũng là anh rể của em, đừng mở miệng là kêu phế vật.” An Dao đột nhiên tức giận.

Vẻ mặt An Lộ mơ hồ: “Chị uống lộn thuốc à, thế mà hôm nay lại nói giúp tên phế… tên kia?”

An Dao không uống lộn thuốc, mà chỉ là hôm qua cô tự ngẫm lại, do thái độ xem thường Bàng Phi của mình đã ảnh hưởng đến mẹ và em gái, khiến cho cả nhà họ đều khinh thường Bàng Phi.

Thật ra Bàng Phi có năng lực, nếu không lúc đối mặt với Triệu Vĩ cũng đã không nghĩ ra được biện pháp giải quyết nhanh như vậy.

Cô phải chứng minh với Bàng Phi mình không phải là một cô gái dối trá và nên cho anh một cơ hội để chứng minh bản thân không phải người vô dụng.

Mà bước đầu tiên thì phải bắt đầu từ mình!

“Cơm nước xong rồi thì nhanh đi học đi, đừng đi lung tung suốt ngày, cẩn thận sau này biến thành người thất học thì không ai muốn em nữa đâu.”

An Dao cường ngạnh đã quen nên đối xử với em gái hay mẹ đều như thế: “Mẹ, còn mẹ nữa, hạn chế mua trang sức lung tung đi, mẹ có đeo nhiều thì ba cũng không thấy đâu.”

An Lộ và Tào Tú Phương nhìn nhau một cái, vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Chị của con có phải đến thời kì mãn kinh không vậy.” An Lộ nhỏ giọng nói bên tai Tào Tú Phương.

Thấy An Dao cầm túi xách chuẩn bị đi thì An Lộ vội đuổi theo: “Chị, không phải chị muốn ly hôn sớm sao, em có thể giúp chị đó.”

An Dao không để bụng nói: “Em thì có thể giúp cái gì, đừng kéo thêm phiền phức cho chị.”

“Thật mà, em có một ý hay đây.” An Lộ vô cùng phấn khích.

An Dao đang vội nên căn bản không để tâm đến lời nói của cô ta: “Được được được, chị đi trước…”

Mấy chữ được khiến An Lộ cho rằng An Dao đã đồng ý.

Cơm cũng không ăn nữa, An Lộ cầm di động về phòng.

“Oánh Oánh, tớ cần cậu hỗ trợ…”

Bàng Phi đang ngủ say thì di động rung ‘brừ brừ’ không ngừng làm anh đau cả đầu.

Là một dãy số lạ, không biết có phải là khách sạn gọi đến hay không?

Ấn nút nghe, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói vội vàng: “Anh rể, nhanh giúp em một chút!”

Ấn nút tắt, ném điện thoại sang bên, nhưng không lâu sau điện thoại lại ‘brừ brừ’ giống như bùa đòi mạng vậy.

“Anh rể, em thật sự cần anh giúp, Oánh Oánh uống nhiều quá mà em không thể khiêng nổi cô ấy, anh mau đến giúp em đi.”

“Em hứa với anh sau này không bao giờ khi dễ anh, còn nói tốt cho anh được không?”

“Anh rể, anh rể tốt của em…”

Bàng Phi không tin An Lộ có thể đối xử tốt với mình, sở dĩ anh đồng ý đến giúp là vì muốn xem xem An Lộ đang làm cái quỷ gì?

“Gửi địa chỉ qua cho tôi.”

“Em đã gửi rồi.”

Thật sự là vô cùng tự tin.

“Tôi không có tiền.”

An Lộ muốn tính kế anh thì anh cũng không ngại nhân cơ hội này chơi lại cô em vợ.

Hai người thêm Wechat của nhau, không lâu sau An Lộ đã phát một bao lì xì đến.

Nhưng cũng kẹt xỉ quá đi, phát lì xì có 100.