Cực Phẩm Rể Quý

Chương 2: Quyết liệt



Bàng Phi từ lúc ở khách sạn ra vẫn ngồi ở trong xe, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, nhưng từ lúc trời còn tờ mờ sáng cho đến lúc sáng hẳn, An Dao vẫn chưa xuất hiện.

Người phụ nữ kia hẳn đã sớm tỉnh, vì sao đến bây giờ còn chưa xuất hiện, không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ?

Còn đang nghi ngờ, điện thoại hắn vang lên, là An Dao gọi tới, “Đi lên đây.”

“Không đi!”

“Quần áo tôi đều bị anh xé rách, anh không đưa tôi quần áo mới làm sao ra ngoài?” Yên tĩnh không quá ba giây, tuy là Bàng Phi đã để điện thoại cách xa, nhưng vẫn bị thanh âm của cô làm chấn động màng nhĩ.

Quần áo hắn có thể đưa, nhưng sự tình thì cần nói cho rõ: “Quần áo là tự cô xé, không liên quan đến tôi, muốn tôi mua quần áo cũng được, chuyển cho tôi ít tiền.”

"Sao anh không đi chết đi!" "Bụp!" An Dao cúp điện thoại.

Mấy giây sau, tin nhắn đến, vẫn là An Dao: trong vòng 10 phút đem quần áo lên đây, nếu không viện phí của Bàng Yến khỏi bàn.

Mẹ kiếp!

Bàng Phi ném điếu thuốc, xuống xe.

Hắn hiện vẫn chưa tìm được công việc, 3000 tệ mượn chỗ bạn giờ chỉ còn lại hơn 300.

Mua bộ váy cho An Dao mất hơn 200, nghĩ mà đau xót..

Đến cửa phòng, Bàng Phi gõ gõ cửa, truyền đến là âm thanh của An Dao "vào đi.

Quá hòa bình rồi, chắc chắn có gì bất thường.

Khi bước vào, Bàng Phi rất cảnh giác, nhưng kết quả chân vừa nhón vào đã nghe bên tai "soạt" một tiếng, nhìn thấy An Dao đang cầm mảnh thủy tinh vỡ trên tay, lao về phía mình.

Bàng Phi bắt lấy cổ tay của An Dao, "cô muốn giết chồng mình?"

"Không biết xấu hổ, tên khốn kiếp, đồ lưu manh... Tôi giết anh."

Chút sức lực của cô, đâu thể là đối thủ của Bàng Phi. Nhưng An Dao như phát điên nhìn chằm chằm Bàng Phi. Vì cô ấy đang nắm được điểm yếu của Bàng Phi nên anh không dám làm gì cô, chỉ có thể đẩy cô ra.

"Tối hôm qua là cô chủ động, bây giờ lại còn trách móc tôi? Tối hôm qua ai đòi hỏi ba lần, cuối cùng còn ngồi cả lên người tôi, vừa rên vừa hét như sói hoang?"

"Ờ, giờ không cần đến tôi nữa, thì lại nói tôi là đồ khốn kiếp đồ lưu manh, An Dao, cô còn khốn kiếp lưu manh hơn tôi nhiều, ít nhất tôi ăn xong còn chùi miệng phủ nhận, còn cô, haha... "

An Dao đang bò trên mặt đất, tức thì mặt đỏ tía tai, "Tôi phải báo cảnh sát, phải cho anh vào tù!"

 

 

Bàng Phi tỏ vẻ thờ ơ, "Tùy cô, dù sao cái mạng quèn này của ông đây so với thân phận An đại tổng tài của cô cũng chẳng đáng một xu."

"Anh..." An Dao ôm ngực, chua xót đập xuống đất vài cái.

Bàng Phi ném bộ quần áo mua cho cô, "Hai trăm, lát chuyển trả tôi."

“Anh đợi đấy, bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ không cho anh một xu.” An Dao nắm lấy quần áo, giữa hai hàm răng rít ra những lời này.

Giết người không được, báo cảnh sát không xong, nhưng cô cũng không sao nuốt trôi được cục tức này. Nhìn bộ dạng lo lắng bất lực của Bàng Phi, cô rất hả hê.

Bàng Phi lo lắng, "Chuyện gì ra chuyện đấy, việc ngủ với tôi cô muốn làm gì thì làm, nhưng tiền viện phí của em gái tôi hôm qua cô đã hứa, không được nuốt lời chứ?"

Phụ nữ, bất kể xinh đẹp như thế nào, đều giống nhau khi bất cần đời, "Ta chỉ tính không ra, ta sẽ không cho ngươi tiền, nếu như ngươi có năng lực thì có thể tự mình kiếm, vô dụng."! "

Bàng Phi tức giận muốn đập tường, biết thế đã không bỏ tiền mua quần áo cho cô ta.

An Dao vừa thay quần áo xong, từ phòng tắm đi ra, phải thừa nhận khí chất của cô quả không phải dạng vừa, quần áo rẻ tiền mà có thể mặc lên sang trọng như thế.

An Dao mặc kệ Bàng Phi, cầm lấy túi xách, xoay người rời đi.

 

 

Lý do khiến Bàng Phi luôn nhẫn nhục và ở lại còn không phải vì tiền điều trị của Pang Yan hay sao, nếu không, có chết anh ta cũng không hỏi tiền An Dao.

“Muốn đi cũng được, đưa tiền trước cho tôi.” Bàng Phi vươn tay chặn đường An Dao.

An Dao cười tủm tỉm, "Tôi đã nói rồi, bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ không cho anh một xu."

"Đừng vô lý như thế. Đây là tiền cứu mạng của Bàng Yến..."

"Liên quan gì đến tôi? Đừng quên là tôi đã mua anh. Hợp đồng chỉ có thể do tôi đơn phương hủy bỏ. Nói cách khác, nếu tôi muốn anh ở lại, thì anh phải ở lại. Còn đã không muốn thì có thể cho anh cút bất cứ lúc nào!"

Hai người nhìn nhau, đầy mùi sát khí.

Bàng Phi nghiến răng chịu đựng. Đối với một người đàn ông đã làm đến mức này, thì cũng chẳng còn gì để bàn đến tôn nghiêm hay không tôn nghiêm. Chính là cmn vô dụng.

“Bang!” Bàng Phi đấm tay vào tường, vết máu rỉ ra từ bàn tay đang nắm chặt.

Đôi mắt đỏ rực khiến An Dao vô thức lùi lại, "Anh... anh muốn làm gì?"

“Tốt nhất đừng có ngày đến cầu xin tôi!” Nói xong, anh kiên quyết quay người rời đi.

An Dao nhìn bóng lưng đang mờ dần, dậm chân tức anh ách, "Đồ khốn!"

Ra khỏi khách sạn, Bàng Phi vẫy một chiếc taxi, tài xế hỏi anh sẽ đi đâu, anh suy nghĩ một lúc rồi nói đến bệnh viện Tân Hải.

Cuộc phẫu thuật của em gái khá thành công, nhưng tiền thuốc men hồi sức sau này cũng không phải khoản nhỏ. 80 vạn đã tiêu hết từ lâu rồi, nhà thì nghèo sắp không cả có gạo mà ăn.

Bàng Phi dùng 100 tệ cuối cùng mua ít trái cây cho em gái, cha anh túc trực ngày đêm, đã phờ phạc đi không ít.

"Bàng Phi, bệnh viện lại giục, nói nợ hơn 5000 rồi."

"Con biết rồi, con sẽ thanh toán sớm."

Ông lão gật đầu, đột nhiên chuyển chủ đề, "Con ở An gia sống có tốt không, bọn họ không bắt nạt con chứ? Con dâu rất bận sao? Hai đứa kết hôn ba tháng rồi nhưng chỉ thấy con đến bệnh viện một mình. À, không phải ta trách con bé, mà là Bàng Yến muốn gặp chị dâu thôi."

“Dạo này cô ấy rất bận. Đợi khi nào đỡ bận hơn con sẽ đưa cô ấy qua.” Bàng Phi không dám nhìn vào mắt cha.

Bàng Kim Xuyên nắm lấy tay Bàng Phi, "A Phi, vợ con là một người tốt. Nếu không có 80 vạn con bé đưa, em gái con đã... làm người phải biết ơn, con phải đối xử với người ta tốt vào đấy."

"Con nói xem một cô gái tốt như vậy, nói có tiền có tiền, vóc dáng có vóc dáng. Được con bé lựa chọn là phúc đức cả đời của con đó. Đừng có tư tưởng thì bên ngoài..."

Bất kể Bàng Kim Xuyên nói gì, Bàng Phi đều đáp lại "Vâng".

Ngồi được một lúc thì anh ra về với lý do bận, những lời của cha sẽ chỉ làm anh thêm áp lực

Sau khi ra viện, Bàng Phi vô định đi trên phố, nghĩ đến khoản nợ hơn 5.000 tệ khiến anh đau đầu.

Phía bên An dao e là không thể lấy thêm được đồng nào nữa, Bàng Phi cũng không muốn cầu xin cô ta, anh có thể không có tôn nghiêm, nhưng quân nhân thì không thể.

Đi được một đoạn, ánh mắt anh bị thu hút bởi một tin tuyển dụng.

Nhà hàng này đang tuyển nhân viên bảo vệ, lương ổn, anh định vào xem thử.