Cực Phẩm Rể Quý

Chương 50



“Lộ Lộ, đỡ mẹ xuống với chị.” An Dao nói với An Lộ.

Rõ ràng Bàng Phi đứng ở bên cạnh nhưng cô lại xem anh giống như không khí!

Bàng Phi tức giận nhưng cũng rất muốn có cơ hội để An Dao nhìn thấy mặt tốt và tấm lòng của bản thân: “Để anh.”

An Lộ chủ động nhường vị trí nhưng hết lần này tới lần khác An Dao luôn gạt bàn tay đang duỗi ra của Bàng Phi: “Chuyện của mẹ không cần anh phải lo, anh cứ làm những việc mà mình phải làm đi.”

Phản ứng bài xích hiển nhiên đã làm cho Bàng Phi nổi nóng ngay tại chỗ: “An Dao, bây giờ chúng ta vẫn chưa ly hôn nên anh vẫn là chồng hợp pháp của em và là con rể của nhà họ An, em dựa vào đâu mà tước đoạt quyền lợi được làm việc cho cái nhà này của anh chứ?”

“Trước khi anh chất vấn tôi trái lại tôi muốn hỏi anh trước, tại sao chưa nói tiếng nào mà đã tự tiện rời khỏi trạm gác?”

Chiến tranh hết sức căng thẳng.

An Lộ vội vàng đứng ra giải thích: “Chị, là em bảo anh rể đưa em về nhà cũng là em nói cho anh ấy biết chuyện của mẹ, chị muốn trách thì cứ trách em.”

“Em cũng chạy không thoát, trở về chị sẽ chỉnh đốn em sau.”

An Lộ tối sầm mặt: “Chị ăn * sao, em làm như vậy còn không phải là vì nghĩ cho mẹ sao? Chị ở đâu khi người phụ nữ kia chế giễu cả nhà chúng ta, chị còn đang bận kiếm tiền, nếu như không có người đàn ông này cõng có lẽ mẹ đã tức xỉu từ lâu rồi.”

“An Dao, chị có tài năng nên chị đi kiếm tiền, những người như bọn em không có tài năng gì nên ăn uống đều phải dựa vào chị, cho nên chị vẫn luôn chỉ tay năm ngón la hét với mọi người, nhưng chị cũng đừng quên chúng ta là người một nhà chứ không phải là nhân viên của chị!”

Trong ấn tượng An Lộ vẫn luôn hướng về phía An Dao, đây là lần đầu tiên nhìn thấy hai chị em cãi nhau, hơn nữa lại còn bởi vì Bàng Phi.

Không thể nghi ngờ, An Dao lại trút giận lên trên người Bàng Phi, cô cảm thấy khoảng thời gian này An Lộ và Bàng Phi tiếp xúc quá thường xuyên nên chắc chắn đã bị Bàng Phi làm hư: “Được, chị không la hét nữa, bắt đầu từ ngày mai chị sẽ ở nhà nghỉ ngơi, cả nhà chúng ta đợi uống gió tây bắc đi.”

“A?” An Lộ hung hăng vỗ lên trán: “Chị, chị gái yêu dấu của em, em sai rồi, vừa rồi em nhất thời nhanh mồm nhanh miệng nên mới nói như vậy, chị đừng chấp nhặt với em.”

An Dao đương nhiên sẽ không tức giận với em gái của mình: “Đừng nói nhảm nữa, nhanh đỡ mẹ xuống dưới với chị.”

Đám người rời đi, trong phòng riêng chỉ còn lại một mình Bàng Phi, nói không mất mát là giả.

Anh cố gắng biểu hiện cho An Dao xem nhưng cô lại làm như không nhìn thấy gì hết, kết quả còn trách móc anh.

Công việc, anh làm gì còn lòng dạ nào để làm việc chứ.

Châm một điếu thuốc ngắm nhìn dòng xe cộ tấp nập ở bên ngoài cửa sổ mà đầu óc rối bời.

Đột nhiên tiếng giày cao gót va chạm với mặt đất vang lên ở sau lưng, tiếng bước chân rất nhẹ nên không phải là An Dao, bởi vì cho tới bây giờ An Dao đi đường đều rất hấp tấp cảm giác giống như là mưa to gió lớn của mùa hè đánh vào trên cửa sổ.

Người tới hẳn là Lâm Tĩnh Chi, khoảng thời gian này cô ta đi theo An Dao bôn ba ở khắp mọi nơi, vì lo lắng cho nhà hàng nên thường tan làm rất muộn.

Cô ta biết chuyện ở trong phòng riêng từ An Dao nên tới đây xem Bàng Phi thế nào.

Cô ta dập tắt điếu thuốc ở trong miệng Bàng Phi rồi nói: “Hút ít một chút, không tốt cho sức khỏe. Anh cũng đừng trách tổng giám đốc An, đêm nay anh không đến nhà hàng đã xảy ra một số chuyện, tổng giám đốc An vừa phải bận bịu xử lý mọi chuyện vừa phải sắp xếp người tiễn khách, thậm chí lúc không đủ nhân viên cô ấy cũng tự mình làm nên khó tránh khỏi việc tính tình sẽ không tốt.”

Bàng Phi cười gượng: “Vì vậy tôi giống như là nơi để cô ấy trút giận, chỉ cần cô ấy không vui thì cho dù là ai sai cuối cùng cũng sẽ trút giận lên trên người tôi.”

Lâm Tĩnh Chi cười: “Nếu như muốn theo đuổi tổng giám đốc An thì anh có thể lượn quanh nhà hàng một vòng, mà anh cũng là ngươi duy nhất có thể cưới tổng giám đốc An nên anh đã may mắn hơn những người kia rất nhiều, bây giờ bảo anh dỗ dành và theo đuổi cô ấy anh cũng không vui sao.”

Bàng Phi dở khóc dở cười: “Tôi đã dỗ rồi cũng đã theo đuổi rồi nhưng cô ấy không thấy mặt tốt của tôi.”

“Vậy anh nói xem anh dỗ như thế nào, theo đuổi như thế nào?” Lâm Tĩnh Chi chớp đôi mắt to nhìn anh: “Tặng hoa hồng? Hay là mời cô ấy ăn bữa tối dưới ánh nến? Hoặc là tạo bất ngờ cho cô ấy?”

A...

Tất cả những thứ này đều không có!

Có lẽ khi mới kết hôn vẫn chưa có những hiểu lầm kia thì còn có thể, nhưng bây giờ Bàng Phi không thể làm được!

Bởi vì anh sợ hãi, sợ hãi bản thân tỉ mỉ chuẩn bị tất cả mọi thứ nhưng cuối cùng An Dao lại xem đó như là trò cười.

Không phải cô ấy đã nói rồi sao, cô ấy hoàn toàn không thích Bàng Phi!

Lâm Tĩnh Chi cổ vũ anh: “Nếu như chưa từng làm vậy tại sao không thử xem, có lẽ sẽ có kết quả khác?”

Bàng Phi vô thức lắc đầu: “Bỏ đi, tôi không có tâm tình và hứng thú nhàn nhã đó.”

Lâm Tĩnh Chi nói: “Theo tôi thấy không phải anh không có tâm tình và hứng thú nhàn nhã kia mà là anh sợ hãi.”

Người phụ nữ này thật sự là hỏa nhãn kim tinh, vừa nhìn đã có thể nhìn thấu suy nghĩ của anh.

Bàng Phi không muốn xoắn xuýt về đề tài này nữa nên hỏi: “Nhà hàng như vậy còn có thể kiên trì được bao lâu?”

Lâm Tĩnh Chi thở dài: “Ba tháng? Hai tháng? Một tháng? Có lẽ mười ngày nửa tháng cũng khó nói.”

“Cô ấy không bàn bạc với cô về chuyện chuyển đổi sao?” Lần trước đề nghị An Dao nói sẽ suy nghĩ, không biết bây giờ đã suy tính như thế nào vì vậy chỉ có thể tìm hiểu một chút tin tức từ Lâm Tĩnh Chi.

Lâm Tĩnh Chi trừng to mắt: “Anh là người đưa ra đề nghị sao?”

Bàng Phi gật đầu.

Lâm Tĩnh Chi nói: “Tôi đã nói rồi mà, tổng giám đốc An luôn tập trung vào thành phố ẩm thực sao đột nhiên lại thay đổi suy nghĩ muốn phát triển sang lĩnh vực an ninh chứ. Cô ấy đã nói với tôi chuyện này rồi, tôi cảm thấy an ninh là một hướng đi tốt nhưng tổng giám đốc An vẫn luôn nhớ nghề ăn uống này, cô ấy nói cô ấy có kinh nghiệm ở lĩnh vực này nếu như đổi sang ngành nghề khác sợ là không giải quyết được.”

Bàng Phi nói: “Xem ra cô ấy cũng là người không dám mạo hiểm.”

“Xét cho cùng thì giữa phụ nữ và đàn ông luôn có sự khác biệt, đàn ông dám mạo hiểm thử nghiệm nhưng phụ nữ lại mong muốn sự ổn định nhiều hơn.” Lâm Tĩnh Chi đứng dậy đi đến trước cửa sổ nhìn dòng xe cộ tấp nập ở bên ngoài cửa sổ với Bàng Phi: “Phụ nữ có kiên cường hơn nữa thì trước sau cũng vẫn chỉ là phụ nữ, trên thế giới cũng không có mấy người giống như Võ Tắc Thiên.”

Bàng Phi cẩn thận thưởng thức lời nói của cô ta nhưng không tán đồng.

Có khá nhiều phụ nữ làm sếp trong số những người anh đã từng gặp, điều này có lẽ liên quan đến sự khác biệt về kinh nghiệm và môi trường sống của mỗi người.

Bàn tay không tự chủ được mò tới hộp thuốc lá nhưng chưa kịp rút điếu thuốc ra đã bị Lâm Tĩnh Chi giật lấy: “Đã nói hút ít một chút, không tốt cho sức khỏe.”

Thói quen này được dưỡng thành sau khi xuất ngũ, dù sao cuộc sống hiện tại cũng không quá khắt khe như hồi đi bộ đội, lúc buồn bực ở trong lòng hoặc là nhàm chán sẽ hút một điếu, dần dà cơn nghiện thuốc càng lúc càng lớn.

Bàng Phi cười gượng: “Tôi không hút thuốc lá thì có thể làm gì, ngồi ngẩn người sao?”

Lâm Tĩnh Chi khẽ đảo tròng mắt: “Thế này đi, anh viết kế hoạch của anh ra sau khi quay về tôi sẽ giao cho tổng giám đốc An, như vậy anh sẽ không còn rảnh rỗi nữa.”

Trái lại đây là một lời đề nghị hay, nhưng chỉ sợ An Dao sẽ không tiếp nhận ý tốt của anh.

“Yên tâm, tôi lấy danh nghĩa của tôi, đợi sau khi mọi chuyện hoàn thành tôi sẽ nói với cô ấy đây là kế hoạch do anh viết để giúp nhà hàng, như vậy còn có thể nhận được ấn tượng tốt của cô ấy.” Lâm Tĩnh Chi suy nghĩ rất chu toàn.

Bàng Phi rất bằng lòng tiếp nhận đề nghị này, nên cũng không nghĩ nhiều.

Anh tự nói ở trong lòng thử thêm một lần nữa, nếu như vẫn không được thì sẽ hoàn toàn từ bỏ tình cảm với An Dao.

Trong căn phòng nhỏ tối mờ, Bàng Phi ngồi ở trước bàn nghiêm túc viết kế hoạch ở trong đầu mình ra, những kế hoạch này vốn được dùng khi anh định thành lập công ty riêng, nhưng bây giờ tất cả đều giao cho An Dao.

Lâm Tĩnh Chi lẳng lặng ngồi ở một bên nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh, trên mặt phác hoạ ra một nụ cười hạnh phúc.

Đàn ông hấp dẫn nhất khi họ nghiêm túc, ít nhất thì cô ta nghĩ như vậy.

Sở dĩ cô ta cố gắng giúp đỡ họ như vậy là bởi vì không muốn Bàng Phi để lại bất kỳ tiếc nuối nào sau khi rời khỏi An Dao.

Cô ta muốn một tình yêu không trộn lẫn tình cảm nào khác, nếu như trong lòng Bàng Phi từ đầu đến cuối vẫn luôn nhớ tới An Dao vậy thì Lâm Tĩnh Chi cũng không muốn một người đàn ông như vậy.

Từ bảy giờ đến chín giờ dường như là ông trời cũng đang giúp họ, không có ai quấy rầy ròng rã suốt hai tiếng, Lâm Tĩnh Chi cũng ngồi ở bên cạnh suốt hai tiếng.

Sau đó Bàng Phi có nhiệm vụ phải đi ra ngoài, Lâm Tĩnh Chi cũng rời đi.

Bàng Phi viết kế hoạch rất nghiêm túc, chỉnh sửa nhiều lần và tốn hết ba đêm. Mỗi tối chỉ cần Lâm Tĩnh Chi không có việc gì thì sẽ tới làm bạn với anh, không đến mức để anh cô đơn một mình.

Mà thời gian làm bạn càng làm cho Lâm Tĩnh Chi hiểu rõ tình cảm mà Bàng Phi dành cho An Dao.

Anh rất chân thành, sự chân thành phát ra từ tận đáy lòng, mỗi một chữ đều giống như dốc hết tâm sức, mỗi một kế hoạch đều được nghiêm túc suy nghĩ kỹ lưỡng nhiều lần.

Đáng tiếc sự chân thành này lại dành cho người phụ nữ ngu ngốc An Dao kia chứ không phải dành cho Lâm Tĩnh Chi.

Đến đêm thứ tư, một bản kế hoạch chi tiết cuối cùng đã được hoàn thành, kiểu chữ mạnh mẽ giống như con ngươi Bàng Phi vậy, rất kiên cường!

“Cô xem thử còn chỗ nào phải sửa đổi nữa hay không?”

Lâm Tĩnh Chi tiếp nhận cười nói: “Vô cùng hoàn mỹ, không có gì phải sửa. Không phải tôi lấy lệ với anh mà mấy đêm nay tôi đã thấy anh sửa chữa từng chút một, tài liệu này của anh tôi đã xem không dưới mười lần nên xác định không có vấn đề.”

Bàng Phi thở phào nhẹ nhõm: “Vậy được, cô giao cho cô ấy dưới danh nghĩa của cô đi.”

Bản kế hoạch giao đến tay An Dao quả thực làm cho cô mở rộng tầm mắt: “Tĩnh Chi, tôi mới phát hiện ra cô thế mà lại có tài như vậy, tài liệu này quả thực làm quá kỹ càng, thậm chí cô còn lên kế hoạch làm thế nào để nhận được khoản vay từ ngân hàng và làm thế nào để trả nợ, cô đã tốn không ít tâm tư nhỉ.”

Lâm Tĩnh Chi cố ý đưa bản viết tay của Bàng Phi cho An Dao vì hy vọng cô có thể nhận ra nét chữ của Bàng Phi và khen ngợi Bàng Phi, đáng tiếc người phụ nữ ngu ngốc này lại không phát hiện ra.

Một người phụ nữ không hiểu rõ chồng của mình nhưng vẫn được Bàng Phi che chở và bảo vệ như vậy làm cho Lâm Tĩnh Chi thực sự rất hâm mộ!

“Vậy tổng giám đốc An, bây giờ cô có thể đưa ra quyết định không?”

An Dao nặng nề gật đầu: “Trước đó do dự là bởi vì suy nghĩ đến vấn đề tài chính và kinh nghiệm, bây giờ những thứ này đều đã có cách để giải quyết vậy thì tôi cũng không có lý do gì để do dự nữa. Thế này đi, bây giờ cô giúp tôi hẹn mấy ngân hàng này trước, lát nữa chúng ta sẽ đi nói chuyện về khoản vay.”

Lâm Tĩnh Chi thản nhiên trả lời: “Được!”

An Dao đột nhiên gọi cô ấy lại: “Tĩnh Chi, cảm ơn cô!”

Lời cảm ơn này Lâm Tĩnh Chi không thể nhận được, người mà cô nên cảm ơn ở ngay bên cạnh cô nhưng cô lại không biết quý trọng, An Dao, nếu như có một ngày cô thật sự đẩy Bàng Phi ra vậy thì tôi sẽ không khách sáo đâu.

Lâm Tĩnh Chi thầm nói ở trong lòng.