Cửu Dương Binh Vương

Chương 16: Hàn thiếu gia



“Anh không ở bên ngoài đợi, chạy đến phòng làm việc của tôi làm gì?!”

Lăng Vi Vi không muốn nhiều lời với Lâm Phi làm gì, còn ở đây lôi thôi, cô ta sợ không bị Lâm Phi làm cho tức chết, thì cũng làm cho tức ói ra máu mất, gặp phải loại cực phẩm như Lâm Phi, Lăng Vi Vi nghĩ rằng chắc chắn là do nửa đời trước mình đã tạo nghiệp, nên ông trời mới cho Lâm Phi đến chọc tức mình.

“Cô nghĩ tôi muốn đến chắc, vấn đề là cô phải xếp cho tôi chỗ làm việc chứ.” Lâm Phi miệng ngậm điếu thuốc, dang hai tay, mặt thờ ơ nói.

Thực ra, nếu không phải là ở bên ngoài đúng là không có chỗ làm việc cho Lâm Phi, thì hắn cũng chắc rảnh đến đây kiếm chuyện với Lăng Vi Vi.

Lăng Vi Vi mặc dù là một người đẹp hiếm có, nhưng ở bên ngoài nhân viên nữ của phòng của phòng hành chính tổng hợp quả thực là quá nhiều.

Dù không thể sánh được với Lăng Vi Vi, nhưng là có nhiều sự lựa chọn.

Mặc dù những nữ nhân viên đó, người nào người nấy đều tỏ ra kính trọng Lâm Phi nhưng lại không ai muốn đến gần, nhưng mà người xưa đã có câu rồi, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.

Làm việc với nhau một thời gian dài, dựa vào ba tấc lưỡi của Lâm Phi, nói không chừng lại có thể tán đổ được một hai nữ đồng nghiệp xinh đẹp.

Mộ San San như đóa tuyết liên trên núi băng không dễ gì động vào, là một người đàn ông bình thường, Lâm Phi đương nhiên sẽ nghĩ cách để nuôi dưỡng những bông hoa dại bên cạnh mình.

“Một tên bảo vệ quèn như anh thì cần chỗ làm việc để làm gì?”

Lăng Vi Vi không hiểu được ý đồ của Lâm Phi, cô ta căn bản cũng không suy tính đến việc sắp xếp chỗ làm việc cho Lâm Phi.

“Nói gì thì tôi cũng là đích thân tổng giám đốc chỉ định làm trợ lý phòng hành chính tổng hợp, cô không thể để tôi đứng làm việc được?”

“Hôm qua đưa anh cái hướng dẫn công việc vẫn chưa xem à, công việc chính của anh là đứng bảo vệ.”

Lâm Phi kinh ngạc, Lăng Vi Vi như vậy là không muốn để hắn ở trong khu vực làm việc của phòng hành chính tổng hợp, đứng gác chắc chắn là đứng ngoài cửa rồi, nếu như thể chẳng phải ý định tán tỉnh nữ đồng nghiệp của Lâm Phi sẽ tan tành sao.

Phải nói là, Lăng Vi Vi đã đi trước một nước cờ, xếp sắp cho Lâm Phi đứng gác cửa, làm vậy vừa tiết kiệm được diện tích cho công ty, lại có thể chặn đứng khả năng Lâm Phi làm phiền các nhân viên nữ của phòng hành chính, có thể nói nước đi này đúng là một mũi tên trúng hai đích.

“Người phụ nữ này đúng là dã tâm độc ác mà!”

Lâm Phi nhịn không được trong bụng thầm nghĩ, Lăng Vi Vi sắp xếp như vậy, cho dù là Mộ San San cũng sẽ không nói gì.

Thậm chí, Lâm Phi còn nghi ngờ rằng điều này căn bản là chủ ý của Mộ San San.

Lăng Vi Vi và Mộ San San chắc chắn ở cùng một phe, cho dù là Lâm Phi có đem chuyện này kể cho Mộ Hồng thì Mộ San San chắc chắn cũng sẽ nói đỡ cho Lăng Vi Vi.

“Công việc này yêu cầu linh hoạt đa dạng, dù gì thì tôi cũng là một thành viên của phòng hành chính, sao lại có thể ngày nào cũng đứng làm việc được. Nếu như trưởng phòng Lăng nhất quyết không sắp xếp chỗ làm cho tôi, vậy thì từ giờ trở đi ngày nào đi làm tôi cũng đến đây đợi. Nói thật thì chiếc ghế sô pha này ngồi cũng thật thoải mái.”

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

Lâm Phi sao có thể để Lăng Vi Vi đuổi hắn ra khỏi chỗ làm việc của phòng hành chính như vậy chứ.

Lăng Vi Vi tức giận, lạnh lùng đáp: “Anh đã nhìn thấy có bảo vệ nào mà lại ngồi trong phòng làm việc của sếp để làm việc chưa?”

“Trước đây không có không có nghĩa là sau này cũng không, tôi nguyện lấy thân mình ra làm tiên phong, tạo ra cái tiền lệ này.” Lâm Phi đứng dậy, bước nhanh về phía Lăng Vi Vi, đứng trước bàn làm việc của cô ta, lẫm liệt hùng hồn, nói: “Nhiệm vụ chính của người bảo vệ chính là bảo vệ an toàn tính mạng tài sản của nhân viên công ty. Thân là trợ lý tổng hợp do đích thân tổng giám đốc bổ nhiệm, càng phải hết mình bảo vệ lợi ích của phòng hành chính tổng hợp. Tôi thấy rằng, thứ quý giá nhất của phòng hành chính tổng hợp này là trưởng phòng Lăng.”

“Nếu như tôi đứng gác ở ngoài cửa, ngộ nhỡ có chuyện gì sảy ra, nhất định sẽ không kịp cứu viện. Vì thế, tôi tha thiết đề nghị chuyển chỗ làm việc của tôi vào phòng làm việc của trưởng phòng Lăng, để tôi có thể bảo vệ riêng cho trưởng phòng Lăng. Tất cả những điều này đều xuất phát từ sự an toàn của trưởng phòng Lăng, có khổ có mệt thế nào Lâm Phi tôi nhất quyết không hối hận, có chết cũng không chối từ!”

Sau bài phát biểu đại nghĩa hào hùng đó của Lâm Phi, Lăng Vi Vi liền cảm thấy mông lung. Không phải là vì bị bài nói lẫm liệt hùng hồn của Lâm Phi làm cho cảm động, mà bởi vì Lăng Vi Vi không ngờ rằng da mặt của Lâm Phi lại dày đến mức ấy.

“Thứ quý giá nhất của phòng hành chính tổng hợp này là trưởng phòng Lăng”. Câu này còn có thể xem là do người nói ra, nhưng Lăng Vi Vi nói cần Lâm Phi bảo vệ riêng lúc nào.

“Nhất quyết không hối hận, có chết cũng không chối từ!” Nghe thật cảm động lòng người, có điều Lăng Vi Vi nhắc Lâm Phi rất muốn nhắc nhở Lâm Phi một câu, lúc mà nói những lời đó, cái ánh mắt cứ dính chặt lấy bộ ngực nảy nở của cô ta nếu có thể bớt bớt lại thì ít nhiều còn có sức thuyết phục.

Lăng Vi Vi rất muốn véo lấy tai của Lâm Phi hỏi: “Sao anh lại có thể vô liêm sỉ như vậy?!”

….

“Hàn thiếu gia, trưởng phòng Lăng thực sự là không có trong phòng, mời anh hãy về trước đi, đợi trưởng phòng Lăng về tôi nhất định sẽ báo với anh trước tiên.”

Bên ngoài phòng làm việc của Lăng Vi Vi, Tiểu Vũ thư kí của cô ta dơ hai tay chặn trước cửa phòng làm việc, gương mặt gấp gáp nói chuyện với một anh thanh niên đầu tóc bóng nhoáng.

Nam thanh niên đứng trước mặt Tần Tiểu Vũ mặc một bộ vest màu đen hiệu Armani, trên tay cầm một bó hoa hồng lớn, trông cũng bảnh bao, chỉ có điều hốc mắt sâu trùng xuống lộ rõ sự phong lưu quá chớn của gã thanh niên này.

Từ trong lời nói của Tần Tiểu Vũ có thế đoán được, người này chính là Hàn Khải Minh người vừa nói chuyện qua điện thoại với Lăng Vi Vi, đứa con trai độc nhất của Hàn Chấn Hải cổ đông lớn thứ ba của tập đoàn Mộ Thị.

Hàn Khải Minh lúc bé du học ở nước ngoài, nói là đi học nhưng thực ra là đi chơi. Cầm tiền của bố ăn chơi ở nước ngoài vài năm, chưa nói đến chuyện không học được gì, lại còn chơi bời với không biết với bao nhiêu gái.

Năm ngoái bị bố hắn là Hàn Chấn Hải gọi về nước, Hàn Chấn Hải vốn định kiếm cho Hàn Khải Minh một vị trí nhàn hạ nào đó trong tập đoàn Mộ Thị, nào ngờ Hàn Chấn Hải chẳng thèm để tâm đến công việc, lại thêm Mộ San San phản đối, chuyện này coi như cũng chả đến đâu.

Chuyện công việc không thành, Hàn Khải Minh trái lại còn quay sang tán tỉnh Lăng Vi Vi nữ trưởng phòng xinh đẹp. Thời gian Hàn Khải Minh ở nước ngoài từng qua lại với không ít các cô gái, nhưng để Hàn Khải Minh phải dùng tiền để tán tỉnh thì sắc đẹp của cô gái ấy không cần phải bàn cãi nữa.

Hàn Khải Minh lần đầu gặp Lăng Vi Vi đã bị choáng ngợp, liền lấy thân phận cổ đông tập toàn Mộ Thị của bố mình để tìm mọi cách tán tỉnh Lăng Vi Vi.

Lăng Vi Vi có thể ngồi lên chức trưởng phòng phòng hành chính tổng hợp này, năng lực và tầm nhìn hiển nhiên là tỷ lệ thuận với nhau, làm sao lại có thể đi thích loại công tử bột như tên Hàn Khải Minh này.

Chỉ ngại thân phận cổ đông lớn thứ ba của tập đoàn Mộ Thị của Hàn Chấn Hải, nên không muốn lỗ mãn vạch tội Hàn Khải Minh, nhưng điều này vô tình lại khiến cho Hàn Khải Minh càng nuôi thêm hy vọng.

“Bớt nhiều lời đi, vừa nãy ở dưới kia tôi đã hỏi bảo vệ rồi. Ngày hôm nay sau khi đến công ty, Vi Vi chưa hề ra ngoài, xe của cô ấy vẫn còn ở trong gara, người chắc chắn ở bên trong, mau tránh ra cho tôi!”

Hàn Khải Minh trước khi đến rõ ràng đã hỏi thăm rất kỹ, đẩy Tần Tiểu Vũ đang chặn trước mặt hắn. Tần Tiểu Vũ không kịp phản ứng, bị Hàn Khải Minh đẩy cho lảo đảo, va vào vách tường, cái trán bóng loáng lập tức xuất hiện một vệt xanh đỏ.

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

“A, Tiểu Vũ, cô có sao không, có bị đau không?”

Một vài đồng nghiệp nữ ngồi gần đó chạy lại đỡ Tần Tiểu Vũ dậy.

“Tôi, tôi không sao.”

Nói là không sao, nhưng trong đôi mắt của Tần Tiểu Vũ đã có những gợn nước, chỉ là trong lòng nhẫn nhịn mới không để giọt nước mắt rơi xuống. Một cô gái yếu mềm như vậy, trán đập vào tường, sao lại có thể không đau cho được.

“Họ Hàn kia, còn không mau xin lỗi Tiểu Vũ đi!”

Tiêu Y Na lại gần Tần Tiểu Vũ, xoa xoa trán của cô ấy, nhất thời nổi nóng.

“Cái quái gì, ông đây là ai chứ, xin lỗi một thư kí quèn. Không đánh cô ta là nhẹ nhàng lắm rồi, dám chặn đường thiếu gia đây, các cô còn nhiều lời thì có tin là tôi cho người xa thải hết các cô không!”

Hàn Khải Minh cười khểnh, ánh mắt xem thường liếc nhìn Tần Tiểu Vũ đang đẫm lệ, ánh mắt lướt qua thân thể mềm mại với những đường cong quyến rũ của Tiêu Y Na, tận sâu trong đôi mắt hiện lên một sự thèm muốn khó có thể che giấu được.

“Anh…”

Tiêu Y Na không chịu thua, gương mặt xinh xắn trở nên sắc lạnh như muốn xông lên cãi lý với Hàn Khải Minh, nhưng bị Tần Tiểu Vũ kéo lại: “Chị Tiêu, đừng nói nữa mà, chúng ta đấu không lại anh ta đâu.”

“Biết thế là tốt!”

Hàn Khải Minh thấy Tiểu Vũ chủ động nhượng bộ, trong mắt hiện lên sự đắc ý, quay đầu gõ cửa rồi bước vào phòng làm việc của Lăng Vi Vi.

Bịch!

Đúng lúc Hàn Khải Minh định đẩy cửa thì cửa phòng làm việc của Lăng Vi Vi tự động mở ra, Hàn Khải Minh đang định đẩy cửa bước vào thì cửa đập vào đầu.

Cảnh tượng bất ngờ khiến những đồng nghiệp nữ phòng hành chính tổng hợp ở quanh đó đều phải ngỡ ngàng, không chỉ Tiêu Y Na đang bực bội mà ngay cả Tần Tiểu Vũ cũng phải ngỡ ngàng, cô ấy thậm chí còn quên cả những giọt nước mắt đang rơi.

Cửa phòng làm việc của Lăng Vi Vi dĩ nhiên là không thể tự mở, mà là do Lâm Phi mở ra.

Vốn dĩ Lâm Phi và Lăng Vi Vi đang ở trong phòng làm việc của cô ta để tranh cãi về vụ chỗ làm việc, khi mà cuộc tranh luận của hai người đang lên cao trào thì tên Hàn Khải Minh kia đến.

Phòng làm việc của Lăng Vi Vi đương nhiên cách âm rất tốt, nhưng cái tai của Lâm Phi còn tốt hơn, Lăng Vi Vi được Lâm Phi nhắc, phản ứng nhanh như chớp liền phái Lâm Phi ra ngoài.

“Anh không phải nói là bảo vệ riêng cho tôi à, bây giờ phiền phức của tôi tới rồi, anh nghĩ cách đuổi tên Hàn Khải Minh giúp tôi đi. Nếu anh làm được, tôi sẽ suy nghĩ đến việc sắp xếp cho anh một chỗ làm việc.”

Đó là điều kiện mà Lăng Vi Vi đưa ra cho Lâm Phi, do đó mới có cảnh Lâm Phi đụng Hàn Khải Minh.