Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác

Chương 7



Đồ Khánh đánh giá Yến Kiêu vài lần, sau đó mới ôm quyền, nói với Bàng Mục "Đại nhân, có người báo án, vùng núi Tây giao của Quảng Bình trấn phát hiện một thi thể của nam tử, nhìn cách ăn mặt như là thi sinh đi thi, công văn thân phận lại không thấy

"Quảng Bình trấn?" Bàng Mục nhíu mày "Đó không phải thuộc địa phận của Đông Quang huyện sao? Sao lại đến báo án ở Bình An huyện ta?"

"Luật pháp có quy định, phàm ở tiếp giáp hai nơi, bá tánh có thể báo an ở nơi gần nhất, quan viên địa phương không được đùn đẩy" Đồ Khánh giải thích "Quảng Bình trấn tuy thuộc địa phận Đông Quang huyện, nhưng gần với Bình An huyện chúng ta hơn, cho nên mới có loại sự tình này phát sinh"

Tề Viễn chép miệng "Đúng là không có lời mà, tiền thuế, chiến tích đều là của bọn họ, việc phiền phức lại để chúng ta quản, quá gian"

Nếu không phải có án mạng, Yến Kiêu đã bật cười vì những lời này

Luật pháp Đại Lộc triều quy định, cần hai quan viên có tên trong danh sách đến điều tra hiện trường án mạng, Tề Viễn không thuộc hệ thống này, Liêu Vô Hà thì mới bị Bàng Mục tống đi sửa lại hồ sơ. Vì thế Bàng Mục vẫy tay nói với Yến Kiêu "Đi thôi"

Yến Kiêu lập tức nhận lệnh, đang đi quay về lấy rương dụng cụ, dừng lại, hỏi "Quách ngỗ tác không đi?"

Tề Viễn cười "Loại sự tình này hắn cũng không đến mức tranh giành chứ?"

"Không phải tranh giành" Yến Kiêu phát hiện suy nghĩ của người này rất có ý tứ, dở khóc dở cười nói "Hiện trường án mạng bên ngoài phức tạp hơn ở trong nhà nhiều, hôm nay trời lại mưa, chỉ sợ một mình ta không ứng phó xuể, nhiều người nhiều sức lực mà" Trước kia nàng đều là một pháp y, hai trợ lý mà còn lao lực muốn chết, hiện chỉ có một mình nàng, chẳng phải là muốn nàng mệt chết sao? Có thể sống lại một lần không dễ dàng, nàng phải quý trọng, cần thiết thì nhất định sẽ phát huy toàn bộ trợ thủ

Quảng Bình trấn cách huyện nha Bình An gần trăm dặm, đường núi quanh co, đoàn người giờ thìn xuất phát, một đường ngựa không dừng vó, cũng phải giờ thân mới tới nơi

Xe ngựa không có hệ thống giảm xóc đúng là muốn mạng người. Yến Kiêu bị lắc lư đến thất điên bát đảo, rất muốn ói, cảm giác xương cốt cả người như đều long ra, cũng mặc kệ Quách ngỗ tác âm thầm quan sát, chỉ vịn cửa sổ, há to miệng hít thở không khí mới mẻ bên ngoài, sau đó hỏi Đồ Khánh tình hình, muốn di dời sự chú ý

"Đồ tuần kiểm" Nàng xốc màn xe lên "Người báo án có nói về tình huống hiện trường?"

Đồ Khánh giống như không quá muốn nói chuyện với nàng, biểu tình nhàn nhạt, nhưng nhắc tới mạng người vẫn làm hết chức trách "Người chết mặt bị thương nặng, nhìn không ra nguyên trạng, trên người có nhiều vết thương lộ ra cả xương, có thể thấy được hung thủ vô cùng hung tàn. Công văn thân phận cùng tài vật đáng giá đều không thấy, hẳn là giết người cướp của

Yến Kiêu nghe xong, suy tư một lát, bỗng nhiên hô lớn "Thời gian này ra ngoài đi thi, phần lớn là người nào vậy, Bàng đại nhân?"

Vừa rồi còn nói chuyện với mình nên Đồ Khánh tưởng nàng hỏi hắn, nào ngờ vừa há miệng lại nghe thêm ba tiếng Bàng đại nhân, hắn không khỏi nghẹn họng

Yến Kiêu giả vờ không nhìn thấy biểu tình của Đồ Khánh, chỉ chăm chú chờ Bàng Mục trả lời. Nàng đã nhận ra Đồ Khánh không thích mình, nếu đã vậy, nàng cũng không tự tìm mất mặt

Bàng Mục dần đầu, nghe vậy liền thả chậm tốc độ, đến khi song song xe ngựa mới nghiêm túc đáp "Vào kinh thi Hội"

Đã là đầu tháng tám, các sĩ tử muốn tham gia thi Hương đều sớm đến trường thi đăng ký, điểm danh, xác minh thân phận, sau đó chuyên tâm thi cử. Như vậy khả năng duy nhất chín là kỳ thi Hội vào tháng hai năm sau. Từ vùng này đi đến kinh thành, bình thường hai tháng là đến, vừa lúc có thể hợp cùng các thí sinh khác, cùng giao tế, luận bàn

Yến Kiêu gật đầu, nháy mắt liền hiểu vì sao hắn lại nghiêm túc như vậy. Có thể vào kinh tham gia thi Hội đều là cử nhân, cũng chính là nửa quan theo cách gọi của dân gian, người như vậy mà chết, nhất định phải tra rõ ràng. Cho dù không chết trên địa phận mà mình quản hạt, Bàng Mục cũng không thể ngồi yên không quản

"Bàng đại nhân, người đọc sách ra ngoài đi thi bị ngộ hại thì thế nào?" Yến Kiêu đột nhiên nghĩ tới vấn đề này. Cổ đại giao thông không tiện, một khi đi thi đều là tính theo tháng, thậm chí là theo năm, càng chán hơn là sau khi ra cửa gần như là cắt đứt liên lạc với trong nhà, chết ở bên ngoài cũng không ai hay

Nàng hỏi thế chẳng khác nào đánh đố Bàng Mục. Hắn vốn không tham gia khoa cử, lại là lần đầu làm quan văn, sao biết mấy cái này. Có lẽ hẳn không quan trọng nhưng chứng cớ không có, không thể nói bừa

Thấy hắn thành thật lắc đầu, mà Tề Viễn ở phía sau cũng vẻ mặt mờ mịt, Yến Kiêu có chút thất vọng. Theo bản năng, nàng đưa tầm mắt nhìn về phía Đồ Khánh

Cảm nhận được tầm mắt của nàng, Đồ Khánh không tự giác mà ưỡn ngực ngẩng đầu, mắt nhìn về phía xa, không nói một lời. Hừ, sao vừa rồi không hỏi ta? Giờ mới nhớ tới, đã muốn rồi

Đột nhiên ngỗ tác mới nhận chức ở phía sau sảng khoái nói "Xem ra ảnh hưởng không lớn"

Đồ Khánh nghẹn lời

Đường núi trơn trượt khó đi nhưng phong cảnh lại rất đẹp. Cổ thụ cao ngất tận trời, mưa bụi tinh mịn từ trên trời rơi xuống, cọ rửa sạch sẽ tất cả cỏ cây hoa lá, dãy núi nhấp nhô chạy dài, không nhìn thấy điểm cuối. Sương trắng giăng trên đỉnh núi, theo gió phiêu lãng, mông lung, giống như tiên cảnh. Trong không khí có mùi cỏ cây ướt át cùng hương đất. Yến Kiêu nhắm mắt lại, hít sâu mấy cái, cảm thấy mình thất có lời. Thiên nhiên trong lành như thế, xã hội hiện đại làm sao có được

" Đúng rồi, Yến cô nương" Bàng Mục nhìn thoáng qua cái rương dụng cụ của nàng, làm ra vẻ lơ đãng hỏi "Cái rương kia dùng làm gì? Sao hôm nay lại mang theo?"

Yến Kiêu đặt tay lên cửa sổ, cười tủm tỉm nhìn hắn "Bàng đại nhân cũng không biết sao?"

Bàng Mục trong lòng nhảy dựng, cười nói "Yến cô nương thật biết đùa, ta sao biết được"

Yến Kiêu ý vị thâm trường, lướt qua bờ vai hắn nhìn về phía Đồ Khánh và Tề Viễn

Hai người vội đưa mắt nhìn nhau, đều hiểu: Tiêu rồi, nha đầu này nhất định đã biết

"Ta cho rằng Bàng đại nhân kiến thức rộng rã, có lẽ sẽ biết không chừng" Yến Kiêu cười hì hì, nói xong cười hì hì, vỗ vỗ lên cái rương, vui vẻ nói "rương dụng cụ, dùng để nghiệm thi" Lại chỉ vào Quách ngỗ tác cuỡi lừa đi phía sau "Không phải Quách ngỗ tác cũng có một cái sao?"

Dọc đường đi, Quách ngỗ tác luôn trầm mặc, không biết đang nghĩ gì, không ngờ Yến Kiêu bỗng nhiên nhắc tới mình, theo bản năng ngước đầu lên, thấy mọi người đều nhìn chằm chằm rương gỗ phía sau mình, bất giác có chút hoảng loạn. Ngỗ tác đương nhiên phải có một rương dụng cụ của mình rồi, vội đáp "Đúng vậy"

Sắc mặt ba người Bàng Mục, Đồ Khánh, Tề Viễn thay đổi. Nghiệm thi, trời ạ, vậy mà lúc trước bọn họ còn cho đó là dụng cụ làm bếp

Đồ Khánh xuất thân thế gia, tuy theo Bàng Mục tòng quân mấy năm nhưng rốt cuộc vẫn mắc phải tật xấu thâm căn cố đế của thế gia, đó chính là khiết phích. Cái muỗng vốn để múc canh, nhưng nếu dùng để nghiệm thì thì sẽ múc cái gì? Cổ họng hắn đột nhiên có chút kích thích, dạ dày như sông cuộn biển gầm

Chốc lát sau, cả ba người đều nhất trí yên lặng rời xa xe ngựa

Hừ, cho các ngươi giở trò sau lưng ta. Nhìn theo bóng lưng bọn họ đi xa, Yến Kiêu cảm giác vô cùng có thành tựu, vui vẻ xoa eo, lại nói với Quách ngỗ tác "Quách tiên sinh, trước kia ngươi đã tới nơi này sao?"

Quách ngỗ tác cảm giác đối với nàng rất phức tạp, do dự một lát mới gật đầu "Ta là người địa phương, tuy không lớn lên trên núi nhưng mấy năm trước nơi này từng xảy ra án mạng, tuy không phải đúng ngọn núi này nhưng cũng coi như đã tới"

"Vậy có thể làm phiền ngươi nói về khí hậu của vùng này không?" Yến Kiêu hỏi

Lúc trước, Đồ Khánh nói thi thể kia nhìn như đã chết hai ngày, mà nhiệt độ và độ ẩm của hiện trường vụ án rất cần thiết cho việc phá án

Quách ngỗ tác nhìn nàng, cũng không che giấu "Núi này gọi là Thúy Bao sơn, do đối diện còn có một ngọn núi giống y chang nên bá tánh mới gọi nơi này là Đại Thúy Bao sơn, ngọn núi đối diện nhỏ hơn thì gọi là Tiểu Thúy Bao sơn. Trong núi nhiều cây ăn quả cũng nhiều dã thú, bá tánh đều dựa vào việc săn thú, hái quả và nấm mà sinh sống, về sau có một đám sơn phỉ đến đây cư trú, hung ác dị thường, bá tánh liền không dám đến nữa"

"Cách đây không lâu, Bàng đại nhân đã diệt phỉ" Yến Kiêu tiếp lời "Cho nên dần dần lại có người lên núi?"

Quách ngỗ tác gật đầu "Chỉ là Thúy Bao sơn địa hình phức tạp, ngày hè oi bức lại nhiều mưa, càng thêm hiểm trở, trừ những lão thợ săn bản lĩnh hơn người, còn lại dù là người địa phương cũng phải kết bạn cùng nhau lên núi để có thể chiếu ứng lẫn nhau"

Yến Kiêu xâu kết mấy thông tin này lại với nhau, lâm vào trầm tư

Quách ngỗ tác biểu tình càng thêm phức tạp, mấy lần mở miệng rồi lại thôi

Một lát sau, Yến Kiêu ngẩng đầu hỏi "Quách tiên sinh, ngươi có chuyện gì muốn nói sao?"

Quách ngỗ tác đỏ mặt, do dự một hồi, vẫn thấp giọng nói "Ta cho rằng ngươi sẽ xem thường ta"

Thân là ngỗ tác lại không thay người chết tra ra được nguyên nhân thực sự, thực sự vô cùng nhục nhã. Mấy ngày qua, chuyện này đã trở thành tâm bệnh của hắn, hắn ăn không ngon, ngủ không yên, thậm chí còn hoài nghi có phải những vụ trước kia đều là mình nghiệm sai. Nếu là thế, chẳng phải hắn cũng là đồng lõa. Hắn không cách nào tha thứ cho mình, lại không ngờ đối phương chủ động nói chuyện với mình, trong lời nói càng không hề có sự khinh miệt

Yến Kiêu cười cười, hai mắt nhìn về sương mù phía xa xa "Quách tiên sinh, một vị lão sư của ta từng nói, làm người liền có sai lầm. Thực ra, làm sai cũng không quan trọng, sau này sửa là được. Hơn nữa, ngươi hành nghề nhiều năm, kinh nghiệm phong phú hơn ta, chắc chắn có nhiều phương diện ta không theo kịp ngươi, sao có thể xem thường ngươi chứ?"

Người hiện đại quen ỷ vào công nghệ cao, nhưng lúc này nàng xuyên về cổ đại, rất nhiều thủ đoạn tiên tiến đều không dùng được, e là có nhiều chuyện phải học lại từ đầu. Trong tình huống này, bên cạnh có một đồng nghiệp kinh nghiệm phong phú kề vai chiến đấu, thực sự rất quan trọng

Nàng hỏi Quách ngỗ tác "Có phải vì Vân Nương là nữ tử nên ngươi ngượng ngùng không?"

Quách ngỗ tác mặt càng đỏ hơn, nhỏ giọng nói "Nam nữ thụ thụ bất thân" Vì liên quan tới chức nghiệp mà hắn đã qua nhược quán vẫn chưa thành thân, tính tình lại nội liễm, đối với chuyện nam nữ luôn lảng trách

"Đầu tiên, ta cảm tạ ngươi luôn tôn trọng nữ tử" Yến Kiêu nói lời ngoài dự đoán của mọi người "Có điều, Quách tiên sinh, ngỗ tác chúng ta không khác gì đại phu, dù là nam nữ lão ấu, trong mắt đại phu, bọn họ chỉ là bệnh nhân, mà trong mắt chúng ta, chỉ là thi thể, tìm được chân tướng mới là quan trọng nhất, nếu câu nệ tiểu tiết mà làm ảnh hưởng đại sự, như vậy không phải là lẫn lộn đầu đuôi sao?"

Quách ngỗ tác giật mình, hình tượng nữ tử trước mắt thế nhưng dần dần trùng với bóng dáng của sư phụ hắn. Khi sư phụ còn sống, cũng từng nói những lời như thế. Chỉ là sau khi sư phụ qua đời, không còn ai nhắc nhở, Quách ngỗ tác lại thấy mình áp lực gấp bội, bệnh cũ liền tái phát

Thấy Quách ngỗ tác suy tư, Yến Kiêu cũng không quấy rầy, cảm thấy người này thực ra cũng không tệ lắm. Sợ dĩ nàng có hảo cảm với hắn là vì ngày đó nàng cùng A Miêu ra phố mua thức ăn, vô tình nhìn thấy Quách ngỗ tác đến tiệm vải Hữu Đức xin lỗi hai lão nhân gia. Ai cũng có thể mắc sai lầm nhưng không phải mỗi người đều có can đảm gánh vác trách nhiệm và hậu quả, cho nên chỉ riêng điểm này, nàng liền không có thành kiến với hắn