Đại Lão Cũng Không Quỳ Bàn Phím

Chương 5: "Tôi muốn ở cùng Tố Tố."



Editor: Đình

Trấn nhỏ dưới chân núi không quá lớn nhưng ngũ tạng tuy nhỏ chim sẻ đều toàn, bởi vì ở đây hai ba tháng trong năm sẽ có minh tinh lui tới, ngẫu nhiên cũng sẽ có người hâm mộ đến thăm nên có đầy đủ các loại đồ vật.

Thương nhân có tầm nhìn đầu tư đã xây khách sạn ở đây, chỉ là bởi vì thời gian minh tinh đến chỉ có hai, ba tháng nên phần lớn là khách bình dân, không phải khách sạn 5 sao gì nhưng ở đây cũng coi như là nhộn nhịp.

Sau khi đưa Khúc Tố đến, Lưu béo hạ cửa kính xe xuống nhìn con đường duy nhất đi lên núi, "Được, lần này tôi đã thấy rõ chỗ này."

Trước kia đều không tìm thấy cô ở đâu, luôn luôn đổi chỗ ở.

"Không có việc gì tôi sẽ đến tìm cậu nhé Khúc ca."

Khúc Tố gật đầu, "Ừ."

Trên người cậu ta có bùa bình an, đi đường này sẽ không gặp vấn đề gì, muốn tìm đến đạo quan vẫn có thể.

****

Sau khi chờ Lưu béo lái xe rời đi, Khúc Tố không đi vào khách sạn mà chậm rãi đi ra ngoài.

Lúc này đã chạng vạng tối, dòng người trên đường không nhiều lắm, hai bên đường có mấy người phụ nữ lười nhác ngồi cắn hạt dưa buôn chuyện, Khúc Tố một mình đến gần rừng hoa đào.

"Chúng ta đi đâu?" Ma nam bay song song với cô, quan sát cảnh tượng trong trấn nhỏ.

Khúc Tố không quay đầu lại nhìn anh, thờ ơ mấp máy môi, người qua đường nhìn như đang lẩm bẩm một mình, "Tìm cho anh một chỗ ở."

Khách sạn người đến người đi, dương khí tương đối nhiều, dù sao anh ta cũng là ma, rừng hoa đào ở cạnh đạo quan được âm khí tẩm bổ sớm đã là nơi thiên sinh địa dưỡng âm linh, cực kì có lợi cho ma.

Qua năm rộng tháng dài, ma cư trú dưới rừng hoa đào đã không ít.

Cũng may là nơi này thuộc sở hữu của Trung Mao Sơn, tuy rằng Trung Mao Sơn hiện chẳng ra gì nhưng cũng là một đạo thuật chính thống, các môn phái khác sẽ không đến đây tìm lỗi, ma vào rừng hoa đào sẽ phải cam chịu sự quản lí của Trung Mao Sơn.

Đương nhiên nếu ma vào rừng hoa đào xảy ra chuyện gì cũng do người Trung Mao Sơn phụ trách.

Ma nam dừng lại, "Không cần."

"Tôi muốn đi theo cô."

"Vì sao?" Khúc Tố ngáp một cái, "Tại sao, không thân cũng chẳng quen, anh đừng ăn vạ tôi nhé."

Bọn họ không thân không quen, nếu có cho mình một nơi ở không phải tốt hơn là đi theo cô sao?

Cảnh Ngọc buồn rầu, "Có thể là bởi vì cô là người đầu tiên tôi nhìn thấy, không ở cùng cô, tôi thấy không an tâm."

"... Hơn nữa, tôi sợ ma."

"... Anh nói cái gì?"

Cho dù là Khúc ca cũng không khỏi trợn mắt há miệng.

... Tình tiết chim non* cô hiểu, cũng có thể lí giải nhưng sợ ma là ý gì?

*Tình tiết chim non: ý nói theo phản xạ của chim non, gặp thứ gì đầu tiên đều coi là mẹ, ở đây là Cảnh Vương gặp Khúc ca đầu tiên nên ỷ lại chị ấy.

Sau khi nói ra Cảnh Ngọc cảm thấy lí do này rất tốt, ánh mắt nghiêm túc, "Bổn vương có hơi sợ ma."

Khúc ca: "... Anh cũng là ma, cảm ơn."

Trước khi bắt đầu biểu diễn anh có thể nghĩ đến thân phận của anh không?

Giọng điệu cô nhàn nhạt: "Đừng lo, ma ở rừng hoa đào chưa từng làm chuyện xấu, sẽ không bắt nạt anh đâu."

Nếu thuộc sở hữu của Trung Mao Sơn tất nhiên sẽ không nhận ác quỷ gì đó, ác quỷ có tội cũng sẽ không đến đây giăng bẫy.

Ma nam lắc đầu, mái tóc đen bóng dài qua vai, rõ ràng giống như ngọc công tử nhưng lại vô cùng nhát gan.

"Điều đó thì chưa chắc. Những con ma khác rất hung ác nhé, nghe nói đều mặt mũi hung tợn, khắp người là máu..."

Ánh mắt anh chân thành, vừa nhìn là biết thật sự lo lắng, "Mấy con ma đó xấu như vậy, tôi sợ bọn họ thấy tôi khuynh quốc khuynh thành, lỡ lại có con ma cướp tôi về làm áp trại ma quân thì sao bây giờ?"

Khúc ca: "..."

Khúc ca rất nghiêm túc, "Đừng lo lắng, sẽ không có con ma nào nhìn đến anh."

"Tại sao?" Ma nam trầm ngâm, "Chẳng lẽ bởi vì tôi trời sinh hoa dung nguyệt mạo, bọn họ xấu hổ, ngại ngùng??"

Khúc ca, "Bởi vì ngu sẽ lây bệnh, không có con ma nào muốn giống anh."

Cảnh Ngọc: "..."

"Chỉ có hai nơi có thể khiến tôi cảm thấy an tâm, nếu không đi theo cô... Vậy thì phải đi về..."

Ý tứ này rất rõ ràng, không đi theo cô thì sẽ phải trở về Lưu gia.

Khúc Tố: "..."

Khúc Tố suy nghĩ, mở miệng, "Anh sẽ nấu cơm chứ?"

Ma nam tất nhiên hiểu rõ ý cô, "Tố Tố muốn tôi nấu cơm à?"

Anh vỗ ngực, kinh hỉ nói, "Tố Tố cô yên tâm, cái gì tôi cũng biết, sẽ giặt quần áo, sẽ nấu cơm, tôi nhất định sẽ chăm sóc Tố Tố thật tốt..."

Khúc ca gật đầu, quay bước, không đi đến rừng hoa đào nữa. "Đừng gọi tôi là Tố Tố, gọi Khúc ca."

Dù sao cũng không ở chung một phòng, ma nam ở rừng hoa đào và ở phòng bên cạnh cũng không khác nhau mấy.

"Ừm." Ánh mắt Cảnh Ngọc lóe lóe.

****

Trên đường trở về một người một ma không đi nhanh.

Khi Khúc Tố đang nói chuyện với ma nam thì thấy ở bên kia đường có hai người đàn ông đang tranh chấp.

Một người đàn ông quấn kín mít, đội mũ và đeo khẩu trang, lúc này đang cúi đầu không nói lời nào, một người khác đưa lưng về phía cô, nhìn không rõ vẻ mặt.

Khúc Tố nhìn về bên kia nhiều hơn.

Không phải bọn họ trông đẹp trai... Mà là trong đó có một người có ma nhỏ đi theo.

Có lẽ khoảng hai ba tuổi, ăn mặc đẹp, trắng trẻo mềm mềm.

Ma nam giống như lơ đãng bay tới trước mắt cô, "Đang nhìn cái gì?"

Tuy rằng thân thể anh trong suốt nhưng cũng thành công hấp dẫn lực chú ý của Khúc Tố, "Nhìn hai người kia."

Hình như là Tuân Du, mẹ Lưu còn rất thích minh tinh này.

Ma nam không chớp mắt, cực kì tự nhiên mỉm cười, "Nhường đường trước đã, phía sau có xe."

"Ồ." Khúc Tố nhìn ra sau, quả nhiên thấy một chiếc xe đang từ từ đi đến, bây giờ cô đang đứng ở giữa... Khúc Tố lui sang bên cạnh nhường đường.

Xe đi qua, trong vài giây này cô lại nhìn phía đối diện, phát hiện hai người đàn ông ở đối diện đã sớm không thấy bóng dáng.

Quên đi.

Khúc Tố không để trong lòng, nhìn qua là người trong giới giải trí, ma nhỏ ở phía sau anh ta có một tia nối với trên người anh ta... Nhìn càng giống như là nuôi ma nhỏ đổi vận.

Việc này ở giới giải trí thật sự có không ít.

Nhưng cô không ngờ tới là trong chốc lát bọn họ lại chạm mặt.

Đó là khi Khúc Tố từ thang máy đi ra, để tránh cho bảo vệ không cho rằng cô đang lẩm bẩm một mình nên Khúc Tố không nói chuyện với Cảnh Ngọc.

Lúc thang máy đi đến tầng sáu, đinh một tiếng mở cửa.

Thời điểm cô đi ra ngoài, hai người đàn ông đang từ bên ngoài vào thang máy, giống như muốn đi ra ngoài.

Người cao gầy mặt rất mỏi mệt, vành nón ép rất thấp, trên người có vài phần âm khí.

Trên mặt người đàn ông béo bên cạnh có hơi nôn nóng và đau lòng, đang sốt sắng khuyên cái gì đó, thấy cô đi ra thì ngậm miệng.

Mà...

Khúc Tố đi ra ngoài được một bước thì thấy ma nhỏ vốn ở trên người đàn ông đã kiêng kị bay vào trong góc, không khống chế được lộ ra răng nanh, run bần bật cảnh giác nhìn cô...

Một khắc khi con ma nhỏ bay đi, người đàn ông mỏi mệt giống như cảm giác được cái gì đó, nhạy bén ngẩng đầu nhìn qua cô, hai mắt đánh giá cô.

"Làm sao vậy?" Người đại diện quan tâm thấp giọng dò hỏi.

"Không sao." Tuân Du hơi chần chờ, cuối cùng vẫn lắc đầu.

Anh ấn mi tâm, thấy cảm giác râm mát lại trở lại trên người mình lần nữa, cười khổ lắc đầu, có lẽ là gần đây anh suy nghĩ nhiều về việc nhập ma chướng này, cô gái nhỏ như vậy có thể giúp được anh cái gì chứ...

Hi vọng chuyến đi này sẽ có thu hoạch.

Sau khi đi ngang qua, Khúc Tố buông xuống chuyện này.

Cảnh Ngọc híp mắt, thu hồi ánh mắt trên người con ma nhỏ, mỉm cười đi theo.

Phòng xép là một căn phòng rất lớn, sau khi Khúc Tố đi vào liền nhìn qua, chỉ cho anh phòng bên cạnh, "Buổi tối anh ở đây."

Thật ra ma không cần ngủ. Chỉ là cô cần, còn anh lại là ma nam.

****

Tiếng nước tí tách vang lên trong phòng.

Cảnh Ngọc ngồi trên giường nhìn sang bên kia, cuối cùng vẫn không bay qua.

Phòng Khúc Tố đặt là phòng cao cấp, khách sạn có đủ các loại đồ, Khúc Tố gội sạch tóc ngắn của cô, tắm nước ấm thoải mái dễ chịu mới khoác áo dài tắm ra ngoài.

Nhìn người đàn ông trên giường, cô nheo mắt, dừng chân, giọng điệu bình đạm, "Sao anh còn chưa đi ra ngoài?"

"Tôi muốn ở cùng Tố Tố." Ma nam bay trên chiếc ghế trong phòng, vẻ mặt hơi có lỗi, "Tôi mất đi kí ức, cách cô quá xa sẽ thấy không an tâm..."

Nhìn cô híp mắt như cũ, nghĩ ngợi, anh bừng tỉnh đại ngộ.

Sắc mặt ôn thuận, ánh mắt sạch sẽ, thành khẩn nói, "Cô yên tâm, tuy rằng tôi đã quên hết mọi chuyện, không có thường thức gì, nhưng cũng biết nam nữ khác biệt."

"Nếu cô vẫn không yên tâm, tôi sẽ thề với Ma Vương đại nhân, nếu tôi có ý gì xấu với cô, tu vi của tôi sẽ không tiến thêm một bước được, hồn phi phách tán, thế nào?"

Ma bọn họ nếu thề với Ma Vương đại nhân vẫn có năng lực trói buộc nhất định.

Chỉ là... Đáy mắt Cảnh Ngọc lóe lóe, tươi cười trên mặt ôn hòa chân thành như cũ, nhưng không biết tại sao anh cảm thấy lời thề này không có chút năng lực trói buộc gì với mình cả.

Khúc Tố rất bình tĩnh: "Được, anh thề đi."

Cảnh Ngọc: "..."

Ma nam cứng đờ giật giật khóe miệng, trên mặt lại không chút mảy may, mười phần thành ý giơ tay, "Tôi thề với Ma Vương, nếu tôi có bất luận ý xấu gì với Khúc Tố, tu vi của tôi cả đời sẽ không tiến thêm, hồn phi phách tán rồi biến mất."

Sau đó anh buông tay, "Như vậy thì sao?"

Khúc Tố không hề cảm thấy xấu hổ, suy nghĩ, mặt không đổi sắc, "Thêm một câu, không được nhìn lén."

Cảnh Ngọc: "... Được."

Tác giả có lời muốn nói:

Ma đại lão mỉm cười mê người: Ai kiếm lời ai biết.

# Cảnh Ngọc: Tôi thề với Ma Vương đại nhân. Thành tâm #