Đệ Nhất Mỹ Nhân Thành Trường An

Chương 39: Bị thương



Ráng màu phía chân trời dần tiêu tán, khói mù từ từ tan đi, lúc này đã qua chạng vạng.

Dãy núi bốn phía sừng sững mà đứng, dần dần bị chôn vùi trong bóng chiều hôm.

Thẩm Chân nhìn ánh lửa lan tràn trước mắt, trong lòng càng lúc càng sốt sắng.

Dương Tông thấy mặt nàng lộ vẻ kinh hoảng, vội vàng an ủi: "Thẩm cô nương yên tâm, đại nhân không đi đường thủy." Ban đầu vốn đã chuẩn bị thuyền xong, cuối cùng lại biến thành thủ thuật che mắt giúp bọn họ kéo dài thời gian.

Không thể không nói, nhìn một màn này, Dương Tông cũng không khỏi có chút nghĩ mà sợ.

Nếu Thế tử gia không chuẩn bị chu toàn, cho dù bọn họ có mệnh sống sót, chứng cứ vất vả thu thập được cũng nhất định sẽ hóa thành tro trong trận lửa lớn như vậy.

Thời gian cấp bách, Dương Tông không kịp giải thích nhiều cho Thẩm Chân, chỉ nói: "Thẩm cô nương, chúng ta nên mau chóng lên đường."

Thẩm Chân gật đầu, vì không muốn chậm trễ thêm, nàng không hề lên tiếng gì nữa.

Một đường trèo đèo lội suối, bọn họ cuối cùng cũng hội hợp cùng nhóm ám cọc đi trước.

Ở trong núi sâu rừng già, Thẩm Chân cư nhiên thấy được một chiếc kiệu hoa, nàng xoa nhẹ đôi mắt.

Nơi này...... Nơi này vì cái gì sẽ có một chiếc kiệu hoa??

Không chỉ có kiệu hoa, phía sau kiệu hoa còn có bảy tám nam nhân ăn mặc trang phục xướng lễ, cùng với mười mấy rương gỗ dán chữ hỉ.

Dương Tông tiến lên một bước, từ kiệu hoa lấy ra một kiện hôn phục "Tay áo liền thường", cùng một đôi khuyên tai màu kim sắc kẹp châu, và trâm cài tóc, đưa cho Thẩm Chân.

Dương Tông dùng lời nói ngắn gọn giải thích tình huống lúc này.

Hồ thành cách Dương Châu cũng không xa, trị sở cũng thiết lập tại Dương Châu, nói trắng ra chính là, nơi này vẫn thuộc phạm vi Triệu Xung quản lý. Nhưng, chỉ cần bọn họ hội hợp với viện quân, nhất định phải đi qua con đường nối liền với Hồ thành.

Một khi bọn họ vào thành, chắc chắn sẽ khiến người chú ý. Vì thế, không thể không cải trang.

Kiệu hoa trước mắt, Lục Yến đã phái người chuẩn bị tốt. Mà một đám người trong tay cầm loa, kèn xô na người xướng lễ, số còn lại sẽ rời khỏi Dương Châu trước, tới gặp mặt ám cọc.

Đường Nguyệt động tác nhanh nhẹn, hai ba động tác đã giúp Thẩm Chân mặc lên hôn phục.

Thẳng đến chạng vạng ngày hôm sau, cuối cùng cũng tiến vào Hồ thành.

Dương Tông ở phía trước cưỡi ngựa dẫn đường, mặt sau vây quanh vô số người xướng lễ, dọc theo đường đi, diễn tấu sáo và trống rộn ràng cho đến khi tới trước một toà nhà đang đốt pháo trước cửa.

Cửa lớn đóng lại, ngăn cách với bá tánh trong thành, thần kinh của mọi người lại một lần nữa căng chặt.

Bọn họ tuy rằng tạm thời thoát ly nguy hiểm, nhưng tin tức Lục Yến vẫn chưa truyền về. Dương Tông đầu tiên là sai người tiếp tục ở trong sân thổi kéo đàn hát, sau đó lại phái hai người ra cửa thành tiếp ứng.

Khi Thẩm Chân ngồi ở trên giường mạ hoa văn bằng vàng, rải đầy đậu phộng, trấn định mới ngụy trang lập tức biến mất vô tung.

Nàng giơ tay kéo lại hôn phục trên người, trong lòng gợn lên từng đợt hoang mang. Hoảng đến mức đứng dậy còn lảo đảo vài cái, cũng may Đường Nguyệt đỡ nàng.

"Cô nương cẩn thận chút."

Thẩm Chân gật đầu, "Ừ" một tiếng.

Một ngày cứ như vậy trôi qua.

Tối hôm sau, Thẩm Chân nhìn ánh nến trước mắt lay động không tắt, sắc trời tối dần, phía sau lưng thế nhưng ra từng đợt mồ hôi lạnh.

Lâu như vậy vẫn không có tin tức, tám phần là đã xảy ra chuyện.

Thẩm Chân nhấc chân đi thư phòng cách vách, đẩy cửa ra nói: "Dương thị vệ, canh giờ đại nhân cùng chúng ta ước định đã đến, nhưng vì sao đến bây giờ còn không có động tĩnh gì?"

Dương Tông tự nhiên cũng rất lo lắng sốt ruột, nếu không phải chủ tử hạ tử mệnh nhất định phải canh giữ ở bên người tiểu phu nhân thì hắn đã sớm lao ra khỏi Hồ thành.

Trước mắt chỉ có thể an ủi nói: "Thẩm cô nương không cần lo lắng, đại nhân làm việc từ trước đến nay đều bày mưu lập kế chu toàn, chưa bao giờ xảy ra sơ xuất."

Những người khác trong phòng cũng đi theo phụ hoạ.

Ai ngờ lời này vừa dứt, một gã sai vặt đã dịch dung liền vọt vào, thở hồng hộc nói: "Thế tử! Thế tử gia bị thương!"

Trong thư phòng mọi người đều cả kinh.

Nếu Lục Yến xảy ra chuyện, vậy bọn họ cho dù mất đầu đều không đủ bồi, Dương Tông cau mày lạnh lùng nói: "Nói rõ ràng! Sao lại thế này!"

"Thế tử gia trúng kiếm bị thương."

Đúng lúc này, ngoài phòng truyền tới từng đợt tiếng bước chân.

Bóng người thấp thoáng, Thẩm Chân nhìn Lục Yến được hai người nâng vào, nhìn từ trước mặt còn tưởng rằng hắn chỉ là uống quá nhiều, không có sức lực, nhưng nếu nhìn từ phía sau......

Thẩm Chân sợ tới mức bưng kín miệng.

Sau lưng hắn xuất hiện hai vết thương rất lớn, đầy máu, vừa thấy chính là vết thương do kiếm đâm vào, lại rút ra nên mới tạo thành, vết máu chảy ra lượng lớn, trên người hắn, không có chỗ nào là không nhiễm một màu đỏ chói mắt.

Lục Yến được nâng lên trên giường tân hôn.

Thẩm Chân theo qua, ở một bên run giọng nói: "Đại nhân hắn......"

Dương Tông biết thân phận Phù Mạn, hắn lập tức xách cổ áo Phó Thất nói: "Bạch cô nương đâu? Còn có huynh trưởng của nàng ta, có cứu được không?"

Phó Thất hồng hốc mắt nói, "Dương thị vệ đừng nóng vội, Bạch đại phu bọn họ đang ở phía sau."

Nói thì chậm, nhưng thực tế thì nhanh, chỉ thấy một nam một nữ xách theo một chiếc rương chạy tới, nữ nhân thì Thẩm Chân nhận thức, là di nương hắn thu lúc ở Dương Châu, nhưng người nam nhân này là ai?

Bạch Đạo Niên nói với Phù Mạn: "A Nhã, muội ra ngoài trước đi."

Phù Mạn lôi kéo cổ tay áo nam tử, khóc nức nở nói: "Nếu không phải bởi vì cứu muội, hắn cũng sẽ không bị trọng thương như vậy."

Lời này vừa ra, ánh mắt Thẩm Chân lập tức dừng trên người Phù Mạn.

Lại nói chuyện Lục Yến bị thương này.

Nguyên bản hết thảy đều phi thường thuận lợi, tết Thượng Nguyên ngày đó, Phù Mạn ở trong thức ăn của mọi người hạ mê dược vô sắc vô vị, bởi vì trước đó đã nắm giữ rõ mọi tin tức và vị trí của Bạch Đạo Niên, cho nên thực mau, bọn họ đã lấy được chứng cứ, cũng cứu được người.

Nhưng mà Triệu Xung-lão tặc này rốt cuộc cũng chìm nổi trong chốn quan trường nhiều năm, Lục Yến che giấu tốt đến mấy, cũng khó địch nổi một người chưa bao giờ buông bỏ lòng nghi ngờ, cảnh giác. Bọn họ vừa chuẩn bị ra khỏi thành, binh đóng giữ Dương Châu liền ngay ngắn trật tự mà hành động, giống như vẫn luôn chuẩn bị vì một ngày này.

Nằm một giấc mộng như vậy, Lục Yến tự nhiên không dám để sổ sách trên thuyền. Vì thế, hắn mang theo số thủ hạ còn lại cùng với Bạch Đạo Niên, Phù Mạn đi một con đường khác.

Tư binh Triệu Xung cũng không phải phí công nuôi dưỡng, sau khi bọn họ phát hiện không thích hợp đầu tiên liền suy nghĩ đến việc không từ thủ đoạn cũng phải phá hủy chứng cứ.

Đầu tiên là phóng hỏa đốt thuyền, sau đó theo một đường đuổi giết lại đây.

Bởi vì kĩ thuật cưỡi ngựa của Phù Mạn không tốt, trên đường bị ngã xuống vách đá, vì cứu nàng ta nên mới chậm trễ một lúc, tư binh của Triệu Xung cũng đuổi theo tới, nhiều lần thoát chết, cuối cùng hậu quả đều là người Lục Yến mang theo.

Lục Yến chỉ bị trọng thương, trừ điều này ra, hai ám vệ theo Phó Bát đã mất mạng tại chỗ.

Chẳng qua quá trình Lục Yến bị thương, Thẩm Chân không thể nào biết được.

Thông qua câu nói kia của Phù Mạn, trong đầu Thẩm Chân chỉ đưa ra một kết luận -- hắn là vì cứu nàng ta, mới bị thương.

Móng tay nàng khảm vào lòng bàn tay, sau đó lại chợt buông ra.

Phù Mạn lui ra sau, Bạch Đạo Niên quan sát thương thế lộ ra ngoài của Lục Yến, vừa rồi đi gấp, không có cách nào trị liệu ngay tại chỗ, chỉ có thể rải một ít thuốc ngưng máu lên người hắn.

Trước mắt miệng vết thương tuy ngừng chảy máu, nhưng huyết nhục lại cùng vải dệt dính vào nhau, rất khó giải quyết, hắn ngẩng đầu nói với Thẩm Chân: "Có thể giúp tại hạ thắp thêm đèn không?"

Đây là hôn phòng, cả phòng được ngọn nến chiếu sáng là một màu đỏ rực, Thẩm Chân vội vàng đốt nhiều mấy cái. Sau đó còn cầm thêm một chiếc đèn tới.

Trong phòng nháy mắt sáng như ban ngày.

Miệng vết thương trên người hắn cũng trở nên càng rõ ràng, Bạch Đạo Niên lấy ra một chiếc dao nhỏ, cắt ra toàn bộ quần áo của hắn, sau đó lại chọn châm từ bên trong vải dệt mang theo tới......

Tâm Thẩm Chân cũng theo động tác hắn lên lên xuống xuống, lúc xong, hai chân đều đã mềm theo.

Nàng thở phào một hơi, chậm rãi mở miệng nói: "Đại nhân...tính mạng ngài ấy có nguy hiểm gì không?"

Bạch Đạo Niên ngẩng đầu đối diện nàng, "Vết thương rất sâu, may mà không phải là nơi yếu hại, nếu còn sâu thêm một tấc thì dù là thần tiên cũng không cứu nổi. Hai đêm này bên người đại nhân phải có người, cách nửa canh giờ phải vào xem có phát sốt hay không."

Thẩm Chân gật đầu, "Tối nay để ta trông ngài ấy."

Rửa sạch miệng vết thương xong thì bắt đầu khâu lại, nhìn kim chỉ xuyên qua da thịt, Thẩm Chân thật sự chịu không nổi, liền nhắm hai mắt lại.

Bạch Đạo Niên cắt đứt chỉ trong tay.

Lăn lộn suốt hai cái canh giờ, đến Thẩm Chân còn phải xoa nắn cánh tay đã cứng đờ thì có thể nghĩ tới vị Bạch đại phu này có bao nhiêu mệt mỏi.

Thẩm Chân nhỏ giọng nói: "Đa tạ Bạch đại phu."

Bạch Đạo Niên làm một động tác cúi thấp đầu với Thẩm Chân: "Phu nhân ngàn vạn đừng nói chữ ' tạ ', đại nhân với ta có ân cứu mạng, giờ phút này có kêu Bạch mỗ lấy mệnh trả ơn, ta cũng nguyện ý."

Nghe hắn gọi phu nhân, Thẩm Chân không khỏi sửng sốt.

Nhưng nghĩ lại, bản thân nàng cũng không tất yếu đi giải thích này đó, liền nhàn nhạt nói, "Vậy, ngài cũng sớm đi nghỉ tạm đi, dù sao......ngày mai còn nhiều việc."

"Được, đây là một ít thuốc giảm nhiệt, đợi đại nhân tỉnh lại, mau chóng để ngài ấy uống vào." Dứt lời, Bạch Đạo Niên lập tức lui ra ngoài.

Đường Nguyệt bưng một chậu nước ấm cùng mấy chiếc khăn sạch sẽ khăn đến, Thẩm Chân tiếp nhận, sau đó đưa thuốc cho nàng ta nói: "Để ta làm là được, ngươi đi nấu thuốc này đi."

Đường Nguyệt đi rồi, trong phòng chỉ còn hai người Thẩm Chân và Lục Yến.

Nàng chậm rãi ngồi xuống bên cạnh hắn.

Cúi đầu, nhìn mặt hắn.

Từ khi gặp được hắn, nàng đã nhìn thấy dáng vẻ hắn cao ngạo, cô nhiên(đơn), gặp qua tư thái hắn hùng hổ doạ người, cũng gặp qua biểu tình hắn cao cao tại thượng, chỉ chưa từng thấy qua, bộ dáng hắn chật vật như thế.

Một lúc lâu qua đi, Thẩm Chân vươn cánh tay nhỏ trắng, xoa lỗ tai hắn.

Chạm đến hắn, trong nháy mắt, Lục Yến nhíu lại mày, thấp giọng gọi một tiếng, là tên nàng.

Thẩm Chân.

Ngữ khí không tốt, là khi hắn tức giận mới gọi.

Nhưng cũng không biết vì sao, nước mắt trong mắt Thẩm Chân chợt dâng lên, cứ tích dần rồi rơi xuống dưới như những hạt đậu. Ngay cả nàng cũng không hiểu rõ, tại sao lại như vậy.

Chỉ là nàng không nghĩ tới, nàng mới vừa khóc, người vốn đang nằm an ổn trên giường kia, bỗng nhiên bị đau đớn nơi lồng ngực đánh thức.

Lục Yến vừa mở mắt, liền thấy được nến đỏ ngập trong phòng, tân nương tử đang mặc hôn phục, trên mặt còn vương nước mắt, nước mắt khiến hắn đau lòng.

Thẩm Chân thấy hắn tỉnh, vội vàng mở miệng gọi một câu đại nhân.

Dường như thấy một tiếng còn chưa đủ, sau lại ngơ ngác mà bỏ thêm một câu, "Đại nhân, ngài tỉnh rồi sao?"

Không tỉnh, còn có thể trợn mắt sao?

Khóe môi mỏng lạnh của Lục Yến hé mở, nổi lên một tia ý cười khó phát hiện, nói giọng khàn khàn: "Đúng vậy, tỉnh." Nàng lại khóc tiếp, đừng nói tỉnh, mạng cũng phải bồi theo......

Thẩm Chân có chút co quắp bất an, sợ hắn lộn xộn, vội vàng nói: "Miệng vết thương trên lưng vừa mới khâu lại xong, ngài đừng lộn xộn."

Lục Yến nhíu mày, cảm giác yết hầu khô khốc, lại nói: "Lấy cho ta ít nước."

Lúc này Đường Nguyệt đúng lúc bưng thuốc vào, Thẩm Chân nhận lấy, đi đến giường bên, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng hắn ôn nhu nói: "Chúng ta uống thuốc trước đi, uống xong, ta lại lấy nước cho ngài."

Hắn ghé vào trên giường không thể động, chỉ có thể chờ Thẩm Chân tới đút cho mình.

Nàng múc một muỗng nhỏ, thổi thổi, đưa tới bên miệng hắn, để ngang trước hàm răng rồi chậm rãi hướng về phía trước.

Cũng không biết là cái muỗng này khó sử dụng hay là nam nhân không phối hợp, một muỗng nước thuốc Thẩm Chân đưa tới, thế nhưng đều rơi vãi ra ngoài.

Bốn mắt nhìn nhau.

Môi mỏng nam nhân hơi nhấp, ánh mắt đen tối không rõ, giống như đang nói: Sao nàng cái gì cũng làm không tốt vậy.

Thẩm Chân cứng đơ cầm cái muỗng trong tay, không thể không suy nghĩ biện pháp khác.

🌻Editor: So sorry!! T cũng muốn làm nhanh lắm, nhưng có một thế lực thù địch nào đó ngăn cản bước tiến của t( có thể là sự lười😛 chẳng hạn). Giờ thích t lâu lâu đăng một lúc 8-10c, hay một tuần nhiều nhất 2-4 chương thì báo t, không có tí động lực nào để làm luôn. 😩😩