Gả Vào Hào Môn

Chương 3: Hành hạ 



"Đến nước này mà cô còn dám chối à? Chính miệng bác gái đã nói cho tôi biết, chẳng lẽ lại sai sao?"

Cô ngước đôi mắt ướt đẫm nước mắt lên nhìn Trác Du Hiên.

Bác gái? Bác gái mà anh nói, chẳng lẽ là mẹ của cô sao? Lẽ nào, vì mẹ cô nói với Trác Du Hiên, lên hắn mới hận cô như vậy? Trác Du Hiên hất mạnh khuôn mặt cô ra, đôi môi vẫn giữ nụ cười khinh bỉ, khuôn mặt mang theo vài phần giễu cợt.

"À, không phải là bác gái nữa mà phải là mẹ vợ.Có phải không, vợ yêu?"

Trác Du Hiên gằn từng chữ một, âm thanh phát ra từ miệng hẳn mang theo vẻ tức giận, khinh thường và giễu cợt.

Trác Du Hiên hận người phụ nữ trước mặt mình, hận Thẩm Quân Dao, hận cô chia cắt hẳn và Thẩm Sơ Vũ.

Nghe đến đây, Thẩm Quân Dao hoàn toàn ngộ ra.

Thật sự là mẹ cô sao? Vì mẹ cô nói với Trác Du Hiên, nên anh ấy mới hận cô như vậy.

Nhưng tại sao, mẹ phải làm vậy? Mẹ à, rốt cuộc con có phải là con gái của mẹ không? Tại sao mẹ lại có thể làm như thế với con? Tại sao lại đổ oan cho con như vậy? Là chị bỏ đi, là mẹ ép con phải gả cho anh ấy, tại sao bây giờ mẹ lại nói con như vậy.

Mẹ nói con ép chị ấy bỏ đi, mẹ nói con vì yêu Trác Du Hiên nên mới làm vậy.

Rốt cuộc con đã làm sai ở đâu mà mẹ lại làm như thế với con? Nhìn bộ dạng đau khổ, uất ức này của Thẩm Quân Dao, Trác Du Hiên không khỏi cảm thấy khinh bỉ.

Hắn cho rằng, loại người vì đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn như thế này, làm gì biết đau khổ.

Ánh mắt Trác Du Hiên dừng trên thân thể run rẩy kia của cô, ánh mắt đen sâu thẳm của hắn lộ ra những tia khinh bỉ đến tột độ.

"Thu cái bộ dạng đau khổ kia của cô lại đi.Đừng có làm tôi cảm thấy ngứa mắt.Cô đừng cố tỏ ra là mình đáng thương.Cô không lấy được sự thương hại của tôi đâu"

Cứ mở miệng ra là nói cô giả tạo, là nói cô muốn lấy sự thương hại từ người khác.

Gô rất muốn chạy đến giải thích với Trác Du Hiên là em thật sự không làm.

Nhưng cho dù Thẩm Quân Dao cô có giải thích thế nào đi chăng nữa, có lẽ Trác Du Hiên cũng không tin lời cô nói.

Chẳng những không tin mà còn khiến cho Trác Du Hiên càng thêm ghét bỏ cô mà thôi.

Trác Du Hiên, anh thật sự nghĩ em là con người như vậy sao? Mẹ của cô, vì muốn bảo vệ danh tiếng của chị cô, Thấm Sơ Vũ, vì muốn bảo vệ vốn đầu tư của nhà họ Thẩm mà có thể biến cô thành một người độc ác trong mắt Trác Du Hiên.

Cùng là con gái mà bà đứt ruột đẻ ra, tại sao số phận của hai người nó lại khác nhau đến như vậy? Cớ sao bà lại có thể làm như vậy chứ? Câu trả lời là vì Thẩm Sơ Vũ.

Trịnh Liên bà làm như vậy chính là vì đứa con gái mà mình hết mực yêu thương.

Nếu để cho người nhà Trác gia cũng như để Trác Du Hiên biết được sự thật, Thẩm Sơ Vũ bỏ đi trước ngày cưới là vì người tình, nhất định bọn họ sẽ không tha cho Thẩm Sơ Vũ Đặc biệt là Trác Du Hiên, nếu để hắn biết được sự thật này, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua cho Thẩm gia, đặc biệt là Thẩm thị.

Công ty mà tổ tiên đã mất bao nhiêu công sức gây dựng lên không thể nào bị hủy hoại chỉ sau một đêm được.

Vì thế, Trịnh Liên quyết định đưa ra một cách khiến hai bên đều vẹn.

Đó là, để cho Thẩm Quân Dao gả cho Trác Du Hiên để ứng phó với việc trước mắt.

Sau đó, khi hôn lễ kết thúc, Trịnh Liên đã hẹn Trác Du Hiên ra nói chuyện riêng.

Bà khóc lóc ãmT, trông như rất thương tâm, như là bị ép buộc phải làm vậy.

"Du Hiên, bác biết người con muốn cưới chính là Sơ Vũ, nhưng Sơ Vũ nó vì thương em mình, nó bắt buộc phải làm vậy.

Nhưng bác bắt buộc phải để cho Quân Dao gả cho con, một là vì đây là điều nó luôn mong muốn, hai là bảo toàn được danh tiếng cho cả hai nhà chúng ta."

Trịnh Liên đúng thật là khôn ngoan.

Nước đi này của bà thật sự rất hay, một mũi tên trúng hai con nhạn.

Vừa có thể bảo vệ an toàn cho Thẩm Sơ Vũ, hai là bảo vệ cho cả Thẩm thị.

Mặc dù bà ta biết chuyện này sẽ làm hại Thẩm Quân Dao.

Nhưng bà không hề quan tâm.

Cho dù Thẩm Quân Dao bị Trác Du Hiên đánh đập hành hạ cho đến chết, bà ta cũng chẳng hề để ý đến.

Con người này của Trịnh Liên quả thật rất tàn độc, nhân tâm, mặc kệ đứa con gái ruột của mình gặp nguy hiểm, chỉ để lợi ích lên hàng đầu.

Thẩm Quân Dao cố gắng ngồi dậy, chiếc váy trên người quá nặng nề khiến cô không thể di chuyển được, một vài chiếc cúc đã bị bung ra trước tác động của Trác Du Hiên.

Trác Du Hiên bước đến chiếc bàn, kéo ghế ngồi xuống.

Trên bàn bày bao nhiêu là nến, là hoa.

Còn cả một chai rượu vang kia nữa.

Căn phòng không bật điện, Trác Du Hiên cũng lười không muốn đứng dậy bật đèn.

Căn phòng chỉ phảng phất ánh sáng của những ngọn nến được chuẩn bị cho đêm tân hôn.

Mùi hoa hồng thơm nức cả căn phòng.

Đáng nhẽ ra, căn phòng này hôm nay sẽ tràn ngập tiếng cười, tràn ngập niềm vui nhưng tất cả đều bị Thẩm Quân Dao kia hủy hoại đi.

Trác Du Hiên mở nắp chai rượu ra, rót vào trong ly rồi đưa lên miệng uống một hơi cạn sạch.

Trác Du Hiên lúc này thật sự rất nhớ Thẩm Sơ Vũ, nhưng hẳn ta không biết cô ấy đã đi đâu.

Trác Du Hiên không thể làm gì, chỉ biết uống rượu mà giải sầu.

Từng ngụm, từng ly rượu cứ liên tiếp bị hắn uống cạn.

Sơ Vũ, em đâu rồi, Sơ Vũ! Trong lòng Trác Du Hiên liên tục gào thét cái tên Thẩm Sơ Vũ, cái tên ấy như một chấp niệm, như một báu vật quý hiếm nhất trên đời của Trác Du Hiên hắn.

Thẩm Quân Dao cứ nhìn Trác Du Hiên liên tục nốc rượu như vậy, cô thật sự rất muốn đến ngăn cản.

Nhưng, nếu cô đến gần đó, Trác Du Hiên lại tiếp tục nổi giận, có khi còn giết cả cô ấy chứ! Thẩm Quân Dao ngồi co do ở một góc tường, hai tay cô ôm lấy thân thể của mình cùng chiếc váy cưới gồ ghề trên người mình.

Cô rất muốn đi thay một bộ quần áo cho nhẹ nhàng nhưng cô sợ Trác Du Hiên.

Trong lòng cô không khỏi thấp thỏm, ánh mắt cứ đảo liên tục về phía Trác Du Hiên.

Thân thể của Thẩm Quân Dao cứ run lên cầm cập, hai bả vai khẽ run rẩy, các khớp ngón tay đan vào nhau.

Cô thừa nhận, cô đang rất sợ hãi.

Không phải là rất sợ mà là cực kỳ sợ hãi.

Cô sợ Trác Du Hiên nổi giận sẽ đánh mình, sợ anh sẽ hận cô, sợ anh sẽ đuổi cô đi.

Nhìn dáng vẻ đang co quắp, sợ hãi kia của Thẩm Quân Dao khiến cho Trác Du Hiên càng thêm tức giận.

Ánh mắt hắn đỏ ngầu nhìn về phía người con gái đang co do một góc kia, tay hắn bóp chặt ly rượu trong tay, tí nữa thì khiến chiếc ly vỡ nát.

Choang! Ly rượu kia vỡ tung thành từng mảnh vụn, từng mảnh vương vãi khắp dưới sàn nhà.

Trong cơn tức giận không kiềm chế được, Trác Du Hiên đã ném thẳng ly rượu trong tay mình về phía cô.

Cũng may, vị trí của cô ở xa, ly rượu không cách nào bay đến chỗ cô.

Cả ly, cả rượu đều lăn lóc dưới sàn nhà tạo nên một mảnh hỗn độn.

Tuy ly rượu không đến được chỗ cô, nhưng những mảnh vụn của nó cứa vào đôi bàn chân trảng nồn kia của cô, tạo nên những vết thương trên đó.

Chân cô đang rỉ máu, mùi máu tanh nồng xộc thẳng lên mũi.

Cô càng sợ hãi, hoảng loạn lùi về phía sau, hai tay cổ gắng ôm chặt lấy người như đang muốn tự vệ.

Nhìn Thẩm Quân Dao như vậy, Trác Du Hiên chẳng những không thương xót mà còn cảm thấy thật ghê tởm.

Trong lòng hẳn càng căm ghét người phụ nữ này hơn.

Trác Du Hiên từng bước tiến tới chỗ cô.

Theo bản năng, cô giật lùi lại nhưng không may bị cả người hắn ghìm chặt.

"Cô định chạy đi đâu, hả?"

Hắn vùi mặt vào chiếc cổ xinh đẹp kia của cô, tham lam hít lấy những hương thơm từ người cô.

Cô mấp máy môi, giọng nói phát ra mang đầy sự sợ hãi như đang muốn cầu xin hẳn.

"Trác Du Hiên, em cầu xin anh, xin anh tha cho em đi.

Đừng làm như vậy với em, em thật sự không chịu được nữa."

Nước mắt cứ thế giàn dụa ra khiến khuôn mặt xinh đẹp kia ướt đẫm.

Cô nấc lên thành từng tiếng.

Thẩm Quân Dao thật sự không thể chịu đựng nổi nữa rồi.

Trác Du Hiên cứ hành hạ cô như vậy, thế thì thà rằng giết chết cô đi cô còn cảm thấy dễ chịu hơn.

"Tha? Chỉ có như vậy mà đã không chịu được rồi sao?"

"Vậy thì sau này đối mặt với sự hành hạ đau đớn hơn, cô phải làm thế nào?"

Trác Du Hiên kề sát tai cô, hơi thở của hẳn phả vào tai Thẩm Quân Dao khiến vành tai của cô đỏ ửng vì kích thích.

Thẩm Quân Dao liên tục lắc đầu.

Làm ơn, xin đừng đối xử với cô như vậy! Trác Du Hiên, em cầu xin anh, hãy buông tha cho em đi! Em thật sự không hề ép chị Sơ Vũ đi, là chị ấy tự mình bỏ đi.

Xin anh, đừng hành hạ em thêm nữa.

Sắc mặt của Trác Du Hiên thay đổi, bỗng chốc hắn nhướng mày lại, khuôn mặt đen kịt, đôi mắt đỏ ngầu mang theo một vài tia giận dữ.

Trác Du Hiên đưa cánh tay thô ráp của mình bóp chặt lấy chiếc cổ xinh đẹp của cô.

"Tại sao? Tại sao cô lại có thể làm như vậy hả?"

"Tại sao cô lại ép Sơ Vũ bỏ đi hả Thẩm Quân Dao?"

"Cô ấy là chị cô đấy, sao lòng dạ của cô lại có thể ác độc như vậy hả? Nói đi, tại sao, hả?"

"Tại sao cô không chất đi cho rồi?"

Trác Du Hiên càng dùng lực mạnh, hắn gầm lên như một con thú dữ.

Thẩm Quân Dao liên tục ho khụ khụ, cố gắng đẩy cánh tay của Trác Du Hiên ra.

Cổ họng bị giữ chặt mãi mới có thể thầu thào thốt lên tiếng.

"Nếu anh..

Muốn...

Muốn em...

Em chết đến vậy...

Thì anh cứ trực tiếp giết chết em đi!"

"Giết cô? Như vậy là quá dễ dàng cho cô rôi.Tôi có một cách khiến cô sống không bằng chết kìa"