Giấc Mộng Hoang Đường

Chương 1: Chị nói dối



Khương Thịnh Hi ngồi trên chiếc xe Porsche màu bạc bóng loáng phản chiếu ánh sáng mặt trời gay gắt, cô thành thạo bẻ lái chạy vào cổng của ngôi biệt thự đắt tiền nhất trong thành phố.

Ngôi biệt thự Nhật Quang có trị giá 120 triệu đô la, là một trong năm ngôi biệt thự đẹp nhất cả nước thuộc quyền sở hữu của Khương gia. Một gia đình quyền thế tại thành phố G.

Khương thị cũng là một trong những doanh nghiệp hàng đầu đất nước, đi đầu về hệ thống chuỗi cửa hàng thực phẩm và chế biến thực phẩm.

Trong những năm qua, những mặt hàng như đồ ăn đóng hộp, mì gói,...của Khương thị luôn là lựa chọn hàng đầu của người dân vì giá thành phải chăng, hương vị đặc biệt. Điều đó đã góp phần đẩy Khương thị lên làm kẻ lãnh đạo trong ngành thực phẩm.

Thịnh Hi tắt máy xe, chậm rãi nâng đôi giày cao gót màu trắng chạm xuống nền đá. Cô bước xuống xe với phong thái của một vị tiểu thư giàu có. Trước mặt cô là cánh cửa gỗ cao đến 5 mét mở toang. Cùng với hai hàng người hầu đang đứng chào đón cô ở hai bên cửa.

Người con gái xinh đẹp bước lên bậc tăng cấp, bước vào cửa ngôi biệt thự. Âm thanh phát ra từ đôi giày cao gót của cô khi chạm vào nền đá cẩm thạch nghe rất có nhịp, không quá chói tai làm người ta cảm thấy khó chịu.

"Nhị tiểu thư, người đã về. Kỳ nghỉ dưỡng có vui không ạ?"

Quản gia Ngô cúi đầu hỏi thăm cô. Sau đó thuận tay nhận lấy áo khoác từ tay cô giao cho người hầu bên cạnh.

Thịnh Hi tháo cặp kính mát làm che đi đôi mắt thanh khiết của cô xuống.

"Cũng được"

Rồi tiếp tục đưa cho quản gia.

"Mọi người trong nhà đã đi hết rồi sao?"

Cô nhìn quanh ngôi biệt thự đang chìm trong không gian yên tĩnh.

Bây giờ đã gần 10 giờ sáng nên chắc là mọi người đều đã ra khỏi nhà để làm việc.

"Thưa, còn tam thiếu gia hiện đang ở trên lầu"

Quản gia kính cẩn trả lời.

Lời nói của quản gia làm cô nhíu mày.

"Tam thiếu gia không đến công ty sao?"

"Tam thiếu gia cả tối hôm qua không về nhà, sáng nay khi lão gia và phu nhân, đại thiếu gia đi rồi cậu ấy mới trở về, còn dẫn theo một cô gái lạ mặt. Bây giờ hai người đều đang ở trên lầu. "

Quản gia không dám nói bừa, chỉ cẩn thận trả lời.

Khương Thịnh Hi chỉ hừ lạnh một tiếng. Đối với cô chuyện này đã không còn gì mới lạ.

"Cứ mặc kệ nó đi"

Cô lạnh nhạt nói. Sớm muộn gì cha cô cũng nổi giận với người em trai này của cô nên Thịnh Hi không cần phải quan tâm nhiều làm gì.

Sau đó Thịnh Hi căn dặn quản gia.

"Tôi đói quá, bà giúp tôi nói nhà bếp nấu cho tôi vài món nhé. Không cần nhiều đâu. Tôi tắm rửa xong sẽ xuống ăn"

"Vâng thưa tiểu thư"

"Cám ơn bà"

Khương Thịnh Hi đi vội lên lầu một, vào thẳng phòng mình tắm rửa.

Kỳ nghỉ dưỡng vừa rồi giúp cô khuây khoả không ít. Bây giờ là lúc cô phải tập trung lại cho công việc.

Khương Thịnh Hi sau khi tốt nghiệp đại học thì không đi theo con đường kinh doanh của gia đình mà tiến thân vào ngành thời trang. Cô trở thành giám đốc sáng tạo của tạp chí thời trang khi mới có 26 tuổi. Để đạt được thành quả này, cô đã nỗ lực rất nhiều.

Tắm rửa xong, Thịnh Hi trở xuống phòng ăn. Quản gia và người hầu đã đứng đợi sẵn. Quản gia Ngô cẩn trọng kéo ghế cho cô.

"Tôi sẽ cho nhà bếp dọn thức ăn lên bây giờ, xin tiểu thư hãy đợi một lát"

"Không sao bà cứ nói với nhà bếp từ từ, tôi không vội" Cô dễ chịu nói.

Nhân lúc đợi thức ăn, Thịnh Hi muốn đọc báo nên kêu người hầu đem vài quyển tạp chí thời trang tới. Đều là tạp chí của tháng này, có cả tạp chí nước ngoài.

Cô từ tốn lật ra đọc để chờ đợi. Thịnh Hi đã đọc những quyển tạp chí này khi cô mới lên 12 tuổi, cô đã bắt đầu say mê thời trang khi còn rất nhỏ. Những quyển tạp chí này truyền cho cô rất nhiều cảm hứng.

"Tam thiếu gia..."

Hai người hầu có mặt trong phòng cung kính cúi chào người vừa xuất hiện trong phòng ăn.

Người đàn ông trẻ bước vào phòng chạc tuổi Khương Thịnh Hi nhưng dáng người lại cao lớn quá mức, đường nét gương mặt sắc sảo như tượng tạc. Đôi mắt xanh như mặt biển vùng Caribbean.

Thịnh Hi ngẩng mặt lên bắt gặp thân ảnh cao lớn kia.

Cô nhớ lần đầu gặp hắn, khi đó cô vừa mới 12 tuổi. Khi đó hắn còn thấp hơn cả cô, thân thể gầy gò ốm yếu. Vậy mà bây giờ đã cao hơn cô cả cái đầu.

Khương Viễn Tước chỉ mặc một cái áo choàng tắm bên ngoài, tóc vẫn còn chưa được sấy khô hẳn.

Thịnh Hi chỉ liếc mắt một cái rồi lại cúi đầu xuống đọc tạp chí.

Đôi mắt của người đàn ông trẻ thoáng vẻ bất ngờ khi nhìn thấy cô ngồi trong phòng ăn. Cơ thể cao lớn sững lại vài giây sau đó mới mở miệng.

"Chị hai, chị về khi nào vậy?"

"Vừa mới về thôi"

Cô thuận miệng trả lời, đôi mắt vẫn dán vào quyển tạp chí.

Khương Viễn Tước tiến đến vài bước, giọng có chút hào hứng.

"Chuyến du lịch có vui không?"

"Cũng được"

Giọng cô nhàn nhạt.

Đúng lúc này quản gia cùng đầu bếp đẩy thức ăn ra. Quản gia nhìn thấy Viễn Tước liền cúi đầu chào sau đó lần lượt đặt các món ăn lên bàn.

"Đầu bếp Cao đã đích thân nấu mấy món mà tiểu thư thích nhất, mời người nếm thử"

Trong nhà cô có ba đầu bếp, một bếp trưởng và hai phụ bếp. Cao Khải là đầu bếp trưởng của gia đình cô, cũng là người nấu ăn ngon nhất. Khương Thịnh Hi luôn yêu thích các món ăn mà ông nấu.

"Nếu là của đầu bếp Cao thì chắc chắn là ngon rồi"

Cô rất nhanh đặt tạp chí sang một bên, ánh mắt dán vào thức ăn trên bàn. Thật sự cô đã ăn qua rất nhiều nhà hàng sang trọng nhưng không đâu có thức ăn ngon như ở nhà cô.

"Mong là tiểu thư sẽ ăn ngon miệng"

Cao Khải cười hiền từ nhìn cô.

"Được"

Cô nhanh chóng gắp thức ăn bỏ vào miệng nhai nuốt. Sau đó không tiếc đưa ra những lời khen ngợi.

Quản gia Ngô bắt đầu quay sang nhìn Khương Viễn Tước cẩn thận hỏi.

"Tam thiếu gia, cũng sắp đến giờ cơm trưa rồi. Thiếu gia trưa nay có đặc biệt muốn ăn gì không?"

Khương Viễn Tước chuyển tầm mắt từ chị mình sang quản gia, thấp giọng đáp.

"Cứ tùy ý đầu bếp Cao vậy. Làm xong thì mang lên phòng tôi"

"Vâng"

Quản gia cùng đầu bếp đồng loạt vâng lệnh.

Nói rồi, bóng dáng cao lớn thoắt cái đã biến mất khỏi phòng.

Khương Thịnh Hi hơi ngẩng mắt lên sau đó lại tiếp tục tập trung ăn uống.

Nếu như cha mẹ hay anh cả không có ở nhà thì Khương Viễn Tước và cô chẳng bao giờ cùng nhau ngồi ăn cơm cả.

*************

Đến chiều khi Khương Thịnh Hi đang ở trong phòng ngủ xem xét một số bản thảo thì nghe thấy tiếng động dưới nhà. Thì ra là cha mẹ cô đều đã trở về.

"Cha..."

Khương Thịnh Hi vừa bước xuống lầu đã làm nũng với cha trước.

"Về rồi sao? Đi chơi có vui không?"

Khương Dao Quang vỗ đầu con gái cưng chiều hỏi. Người ta nói cha thì thường cưng con gái. Mà Khương gia thì có hai đứa con trai, chỉ có một đứa con gái là Khương Thịnh Hi nên cô được cha hết mực yêu thương.

"Dạ rất vui. Con còn mua quà cho cha nữa"

"Hi nhi con chỉ biết có cha con thôi sao?"

Vương Hạ Lan nhàn nhạt nhìn cô, giọng điệu có chút trách móc.

Cô vội cười cười chạy qua ôm tay mẹ.

"Đâu có đâu có, con mua quà cho cả hai người mà. Với lại con nhớ mẹ nhất mà"

Thịnh Hi đang hào hứng. Bỗng dưng, cha cô nghiêm giọng nói.

"Lên phòng làm việc của ta ngay lập tức!"

Khương Thịnh Hi bị làm cho giật mình, đưa mắt nhìn lên mới thấy Khương Viễn Tước đang từ cầu thang bước xuống.

Ánh mắt của hắn hư vô không thấy đáy chậm rãi bước xuống lầu, theo sau cha mình hướng về phòng làm việc.

Cô đưa mắt dõi theo nhưng bị lời nói của mẹ kéo lại.

"Vào phòng khách uống trà với mẹ"

"Quản gia, pha trà"

Vương Hạ Lan khẽ ra lệnh cho quản gia đang đứng bên cạnh.

"Vâng thưa phu nhân"

......

...

"Lúc học đại học thì thành tích thấp kém. Bây giờ cho ngươi vào công ty làm việc thì một tuần đi làm được 2,3 ngày! Còn những ngày còn lại thì biến mất dạng. Ngươi có phải muốn chống đối ta không?"

Âm giọng của Khương Dao Quang vô cùng lớn, bàn tay nhăn nheo của ông siết chặt cái roi trong tay.

Đối diện ông là Khương Viễn Tước đang quỳ dưới đất. Gương mặt anh tuấn vô cảm đáp.

"Con đã nói với cha, con không thích kinh doanh. Cũng không muốn vào công ty của cha làm"

"Vụt"

Ông quất mạnh cây roi vào cánh tay hắn.

"Ngươi nói cái gì?! Nói lại ta xem. Không vào công ty thì ngươi định làm gì?! Ngươi đã là con trai của Khương gia thì phải có trách nhiệm với sản nghiệp của gia đình!"

Dao Quang vẫn quất liên tục mấy roi vào người hắn.

Khương Viễn Tước dù bị đánh rất thô bạo nhưng hắn không có chút động đậy chỉ im lặng chịu đựng. Hắn chưa từng muốn vị trí con trai này của Khương gia.

"Ngươi dùng tiền của ta để ăn chơi chác táng với bạn bè ngươi, dẫn cả gái về nhà. Ngươi có biết ngươi làm ra bao nhiêu thị phi bên ngoài hay không?! Bọn báo chí chỉ trực chờ có nhiêu đó thôi. Bản thân không biết xấu hổ còn muốn phủi bay trách nhiệm với gia đình. Sao ta lại có thằng con trai vô dụng như ngươi!"

Khương lão gia càng lúc càng giận, mặt ông đỏ hết cả lên. Dùng sức quật roi tới tấp. Bên tay hắn đã bắt đầu rướm máu.

"Con cũng chưa từng muốn làm con trai cha"

Khương Viễn Tước vẫn lì lợm không kêu đau dù chỉ một tiếng.

"Mày dám nói chuyện như vậy với cha mày sao?!"

Ông bắt đầu nổi điên lên, máu đã xông đến đại não. Dao Quang không kiềm chế được mà điên cuồng đánh hắn.

"Vụt... Vụt..."

Ánh mắt người đàn ông trẻ sắc nhọn cùng lạnh lẽo như hai tảng băng. Hắn đã chẳng còn thấy đau nữa. Vết thương lại chồng vết thương, hắn dường như đều hứng chịu những trận đòn này mỗi tuần.

Bất thình lình, cánh cửa gỗ bị gõ hai tiếng.

Khương Dao Quang tạm thời dừng tay, cộc cằn lên tiếng.

"Có chuyện gì?!"

Khương Thịnh Hi mở cửa ra bước vào phòng.

"Lăng thị trưởng có gọi điện đến, muốn nói chuyện với cha. Hình như là muốn mời gia đình ta đi đâu đó"

Lăng gia có mối quan hệ rất thân thiết với gia đình cô, hơn nữa Lăng Chấn Quốc còn là thị trưởng của thành phố.

Khương Dao Quang không nói gì trực tiếp quăng cái roi xuống đất, liếc mắt nhìn Khương Viễn Tước, hừ lạnh một tiếng rồi bỏ ra khỏi phòng.

Sau khi cha cô xuống lầu, Khương Thịnh Hi mới nhìn qua hắn, nhỏ giọng bảo.

"Cậu về phòng mình đi"

Lúc nãy khi uống trà trong phòng khách, nghe thấy cha cô chửi mắng. Khương Thịnh Hi nghĩ thật may vì cô không phải con trai, nếu không với tính khí của cha chắc chắn sẽ không cho cô theo con đường thời trang mà phải nghe theo sắp đặt của ông vào công ty làm việc. Nhưng vì cô là con gái nên mới được ông cưng chiều như vậy.

Khương Viễn Tước thân hình cao lớn quỳ dưới đất, hai cánh tay đã rướm đầy máu, gương mặt lãnh đạm ngước lên nhìn cô.

Khi Khương Thịnh Hi định rời đi thì nghe hắn hỏi một câu.

"Chị cũng ghét em lắm đúng không?"

Cả người cô bất chợt khựng lại, cô không xoay đầu nên cũng chẳng biết biểu hiện trên gương mặt hắn như thế nào. Mà cô cũng không muốn biết.

"Không có..."

Nói rồi, cô đóng cửa phòng lại đi ra ngoài chỉ để hắn một mình bên trong.

Khương Thịnh Hi đã từng rất ghét hắn. Ghét hắn tại sao xuất hiện trên đời này. Ghét mẹ của hắn, người đàn bà đã quyến rũ cha cô, chia rẽ gia đình cô.

..."Hi nhi, Thành nhi đây là em trai con. Từ bây giờ mọi người sẽ chung sống với nhau. Hãy chăm sóc cho em ấy thật tốt"

Trước mặt cô là một cậu bé gầy gò nhưng gương mặt lại xinh xắn với đôi mắt màu xanh ngọc lam ngây thơ trong trẻo. Một đứa trẻ lai tây, chắc hẳn mẹ nó phải đẹp lắm. Nếu không sao có thể quyến rũ cha cô...

Thời gian qua đi, có lẽ cô không còn ghét hắn nhiều như khi còn nhỏ. Nhưng cô thật sự vẫn không thể xem hắn là em trai mình.

Khương Viễn Tước ngồi trong phòng vẫn trầm mặc nhìn về cánh cửa gỗ đã khép lại.

Chị hai, chị nói dối.