Giấc Mộng Hoang Đường

Chương 21: Cuộc gọi nửa đêm



Khi màn đêm buông xuống, Khương Thịnh Hi rời khỏi công ty. Cô nhìn thấy chiếc Rolls Royce quen thuộc nhưng lại không thấy tài xế đâu. Vài giây sau, Thịnh Hi thấy người đàn ông mở cửa xe phía trước bước xuống.

Hôm nay Khương Viễn Tước tự mình lái xe đến sao? Cô cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Hắn cong miệng nhìn người con gái rồi đi vòng qua kia mở cửa xe cho cô. Thịnh Hi chậm rãi ngồi vào. Sau khi cả hai đã yên vị trên xe cô mới kỳ lạ hỏi.

"Sao cậu lại lái xe đến đây?"

Người đàn ông vừa khởi động xe vừa nói.

"Em đến đón chị đi ăn tối."

Thịnh Hi nhìn cánh tay rắn chắc của người đàn ông thành thục xoay tay lái một vòng để rẽ trái. Thầm nghĩ, chẳng lẽ do lời cô nói hôm qua.

Khương Viễn Tước bắt cô buổi tối tan làm liền đi về Lâu Đài Trắng gần hai tiếng. Như thế Thịnh Hi sẽ không kịp ăn tối, hắn cảm thấy rất bất tiện nên muốn tự mình đến đón cô, cùng đi ăn tối rồi mới trở về.

Thịnh Hi cảm thấy bất ngờ khi hắn đưa cô đến trước một toà nhà.

"Đây là đâu?"

Cô cau mày hỏi.

Người đàn ông nghiêng đầu nhìn cô, cười nói.

"Chúng ta sẽ ăn tối ở đây."

Chẳng lẽ trên đây có nhà hàng nào sao?

Khương Viễn Tước và cô đi vào trong thang máy. Khi cửa thang máy đóng lại, bất chợt người đàn ông nắm lấy tay cô. Cô ngay lập tức muốn gỡ tay ra nhưng bị hắn nắm chặt, năm ngón tay của hắn đan vào tay cô.

Cách nắm tay này làm hai người họ không khác gì tình nhân.

Bàn tay thô ráp của người đàn ông miết chặt vào làn da mềm mại của cô. Trong không gian yên tĩnh của thang máy, cô có thể nghe thấy tiếng đập thình thịch nơi lồng ngực mình.

Thang máy chạy khá lâu vì phải đi lên tầng trên cùng. Tiếng ting vừa vang lên, cửa thang máy mở ra. Cô nhìn thấy mình đã ở trên sân thượng.

Khương Viễn Tước dắt cô đi vào trong.

Trên sân thượng của toà nhà cao ốc chỉ có một hồ bơi lớn. Cô nhìn qua bên trái thì thấy có một bàn ăn hai ghế đặt sẵn bên cạnh hồ hơi, trên đó còn có hoa tươi và nến thơm. Giống như có ai vừa mới kê vào.

Là hắn chuẩn bị?

Viễn Tước bước lên trước kéo ghế cho cô.

Bên cạnh bàn ăn có một xe đẩy thức ăn hai tầng, các món ăn trên xe được đậy nắp kỹ càng. Khương Viễn Tước lại đi vòng qua chiếc xe bưng lên một phần ăn, đặt xuống trước mặt cô, động tác thành thạo dỡ nắp đậy ra.

Cô nhìn thấy bên trong là món bò wellington cùng với khoai tây nghiền thơm lừng.

"Em đã nhờ đầu bếp Cao làm mấy món này để mang đến đây."

Hắn biết cô thích nhất là mấy món của Cao Khải làm.

Thịnh Hi nghe thế liền ngẩng đầu.

"Cậu về Khương gia nhờ đầu bếp Cao sao?"

"Đúng vậy."

Khương Viễn Tước lại quay sang lấy phần ăn còn lại đặt lên bàn mình rồi ngồi xuống đối diện cô.

"Chị mau nếm thử xem "

Hắn háo hức thúc giục cô.

Cô cắt miếng bò ra, bỏ vào miệng. Hương vị ngon lành tiến vào lưỡi cô. Đúng là tay nghề của Cao Khải, không ai có thể so sánh.

Thịnh Hi gật đầu.

"Quả nhiên là đầu bếp Cao nấu, rất ngon miệng."

Khương Viễn Tước hài lòng nhìn cô, sau đó bật nắp một chai rượu vang ra, rót vào ly của cô, rồi lại rót cho mình một ly.

"Sauvignon Blanc 1977"

"Cậu cũng biết thưởng thức đấy."

Thịnh Hi cầm ly rượu vang trắng lên, gật gù nhận xét. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Người đàn ông cong miệng, nâng ly rượu lên cụng ly với cô.

"Uống mừng vì một đêm tuyệt đẹp như thế này."

Cô nhấp một ngụm rượu, lại nhìn lên bầu trời trên cao. Hôm nay trời quả nhiên rất đẹp, còn có vài vì sao nữa. Thịnh Hi không thường nhìn thấy sao ở thành phố G lắm nhưng hôm nay thật kỳ lạ.

Ăn bữa tối trên một tầng thượng thế này là lần đầu với cô. Đồ ăn ngon, rượu vang trắng, hoa và nến. Như thế này có tính là lãng mạng hay không?

"Cậu hay làm thế này với những phụ nữ khác lắm sao?"

Tự dưng cô nhìn người đàn ông đối diện, cao giọng hỏi.

Thịnh Hi phải công nhận rằng hắn là một người rất lãng mạn. Hắn rất biết tạo ra bầu không khí lãng mạn, nói những câu thâm tình, rót vào tai người khác những câu thơ tình của Shakespeare. Hắn còn cực kỳ thuần thục trên giường. Người đàn ông như thế không thể không làm phụ nữ mê mụi.

Nhưng cô không thể trở thành người phụ nữ đó.

Đôi mắt xanh khẽ dán lên người cô, quan sát vẻ mặt Thịnh Hi.

"Em có thể nghi những ngôi sao là lửa

Mặt trời kia có thể đổi xoay chiều

Cả sự thật có thể thành giả dối

Nhưng đừng nghi tấm lòng tôi khi yêu."

Giọng nói hắn trôi đi như dòng sông êm dịu.

Khương Viễn Tước nói bằng một giọng Anh vô cùng quyến rũ.

Một nụ cười giễu hiện lên bên môi cô.

"Bây giờ cậu đang đọc trích đoạn của Hamlet sao?"

Tại sao hắn có thể đọc những lời như thế mà không xấu hổ vậy? Cô nghe thôi mà đã thấy ngượng chín người rồi.

"Trong lá thư tình mà Hamlet đã gửi cho Ophelia để tỏ bày lòng mình, cầu xin nàng tin vào tình yêu của mình."

Người đàn ông cong miệng đáp.

Thịnh Hi nhướng mày nhìn hắn, không thể không công nhận miệng lưỡi sến súa của hắn, cô không nói nổi, đành đổi chủ đề.

"Cậu đã thuê sân thượng này sao?"

Bây giờ cô đã nhớ ra toà nhà này là toà nhà cao thứ hai trong thành phố G. Một dự án của tập đoàn Bạch thị.

"Phải, em thuê khoảng sân này trong hai tiếng."

Hắn vừa nói rồi cắt miếng cà rốt bỏ vào miệng.

Cô cảm thấy có chút khó hiểu.

"Tôi tưởng chỉ ai sở hữu căn penthouse của toà nhà mới được dùng khu sân thượng hồ bơi này."

"Toà nhà này mới hoàn thành xong cách đây một tháng. Căn penthouse vẫn chưa có chủ nhân nên em có thể thuê chỗ này."

Khương Viễn Tước từ tốn giải thích.

Thì ra là vậy. Cô gật đầu như đã hiểu.

*********************

Ánh trăng sáng đậu trên bầu trời đêm, đem chút ánh sáng mờ ảo rọi vào căn phòng ngủ tối mịt. Thịnh Hi mệt mỏi tựa vào lồng ngực người đàn ông để ngủ sau khi để hắn dày vò đủ kiểu.

Giữa lúc đêm khuya, bất thình lình điện thoại của Khương Thịnh Hi reo lên. Người nghe thấy đầu tiên là Khương Viễn Tước.

Hắn ngồi dậy mò đến chỗ phát ra tiếng động. Vừa cầm lấy chiếc điện thoại thì người con gái phía dưới đã tỉnh giấc.

"Là điện thoại của tôi sao?"

Thịnh Hi vẫn còn chưa tỉnh ngủ, mở miệng hỏi.

"Phải"

Khương Viễn Tước liền cầm điện thoại đưa qua cho cô.

Cô ngạc nhiên, ai lại gọi vào giờ này kia chứ. Cô cầm điện thoại nhìn vào đồng hồ đã hiện 2 giờ sáng lại nhìn xuống tên người gọi. Cố Tịnh Miên.

Khương Thịnh Hi ngay lập tức bật dậy, trượt phím nghe.

"Thịnh Hi, mình xin lỗi... Mình không biết gọi cho ai hết..."

Giọng Cố Tịnh Miên có chút nức nở trong điện thoại.

Cô kinh ngạc nắm chặt điện thoại.

"Miên Miên, có chuyện gì vậy? Cậu khóc sao?"

Cố Tịnh Miên tuy bề ngoài mạnh mẽ nhưng lại cực kỳ dễ xúc động.

"Phòng tranh của mình bị trộm đột nhập..."

Cô nàng khó khăn nói.

Cố Tịnh Miên yêu tranh như con mình vậy. Nếu mất tranh cậu ấy sẽ bị đả kích lớn.

"Cậu đã gọi cảnh sát chưa?"

"Cảnh sát đang ở đây, họ đang điều tra hiện trường."

"Được, mình biết rồi. Chờ mình, mình sẽ đến đó ngay."

Thịnh Hi gác máy, lật đật xuống giường.

Khương Viễn Tước bên cạnh nhìn bộ dạng gấp gáp của cô, lo lắng hỏi.

"Có chuyện gì xảy ra?"

"Phòng tranh của Miên Miên bị trộm đột nhập. Tôi phải tới đó xem thế nào."

Thịnh Hi vừa trả lời vừa tìm quần áo.

Nghe vậy, người đàn ông cũng xuống giường theo cô, cương quyết nói.

"Để em đưa chị đi."

*******************

Khương Viễn Tước lái xe với một tốc độ kinh hoàng để chở cô về thành phố G trong vòng một tiếng. Thịnh Hi ngồi trong xe không biết nín thở mấy lần nhưng cũng không dám kêu hắn chậm lại vì sợ không kịp.

Cô vừa tới đã thấy xe cảnh sát đỗ đầy bên ngoài phòng tranh. Cố Tịnh Miên đang đứng nói chuyện cùng một viên cảnh sát gần đó.

Cô nàng phát hiện ra cô liền đi đến ôm cô. Thịnh Hi nhìn thấy mắt Tịnh Miên đỏ hoe, vội vỗ lưng cô nàng.

"Cậu không sao chứ? Phòng tranh đã mất cái gì?"

Tịnh Miên buông cô ra tức tưởi nói.

"Mình không biết cái tên trộm đáng chết nào. Hắn đã lấy đi bức Giọt Sương của Nicolas Marceau đi rồi."

Thịnh Hi kinh ngạc, vội hỏi.

"Không phải có hệ thống báo động sao? Hắn đã vào bằng cách nào?"

"Cảnh sát nói hắn đã bò qua ống thông gió, đánh ngất bảo vệ gác đêm và bằng cách nào đó đã tắt được hệ thống báo động."

Cô nàng tức giận kể lại.

"Nhưng hắn chỉ lấy một bức Giọt Sương thôi sao? Hắn còn lấy gì khác không?"

Cô hỏi.

"Không, chỉ có bức đó thôi nhưng nó là bức tranh có giá trị cao nhất trong phòng tranh của mình và mình phát điên lên được."

Cố Tịnh Miên dường như chỉ muốn bóp chết tên trộm đó.

Cô khó khăn lắm mới có được bức tranh đó, vậy mà giờ một phát đã bị người ta trộm mất.

Thịnh Hi chỉ có thể xoa vai an ủi cô nàng.

"Nhất định cảnh sát sẽ tìm được hắn. Mình tin là vậy."

Cố Tịnh Miên không có nhiều bạn bè, chỉ có mình Thịnh Hi là thân nhất. Ba mẹ cô cũng không quan tâm đến cô nên khi gặp chuyện cô chỉ muốn gọi Thịnh Hi.

Tịnh Miên ngẩng mắt lên, bất chợt nhìn thấy người phía sau Thịnh Hi.

"Em trai cậu cũng đến sao?"

Bây giờ cô nàng mới phát hiện ra hắn. Cảm thấy có chút kỳ lạ giữa đêm hôm như vậy mà hai người lại đi chung. Vốn Thịnh Hi cũng chẳng bao giờ đi đâu với Khương Viễn Tước vì Tịnh Miên biết cô không thích em trai mình. Cô nàng chỉ gặp hắn một, hai lần ở bữa tiệc của Khương gia.

Khương Viễn Tước đứng phía sau Thịnh Hi gật đầu chào cô nàng.

"À, mình nhờ cậu ấy đưa tới. Không có gì đâu. Cậu đừng lo lắng nữa. Cậu có muốn uống một tách cà phê không?"

Khương Thịnh Hi vội đánh trống lảng kéo cô nàng đi.

Tịnh Miên đang buồn rầu cũng không bận tâm nhiều mà đi theo cô.

Khương Viễn Tước nhìn thấy hai người cần không gian riêng tư, định trở về xe thì đột nhiên, hắn nhìn thấy một chiếc Mercedes Maybach màu trắng quen thuộc đậu bên kia đường. Kính cửa xe sau từ từ hạ xuống.

Hắn nheo mắt, chậm rãi tiến sang bên đường. Người trên xe thấy hắn tới, cũng mở cửa bước xuống xe.

"Bạch ca, sao anh lại ở đây?"

Khương Viễn Tước nhìn thấy chiếc xe này đã đoán ra người bên trong là ai.

"Tôi đang tìm một người."

Bạch Kiến Dĩnh nghiêm túc đáp.

"Ai?"

"Một sát thủ. Người của tôi đã lần tìm đến đây, có thể cô ta là người đánh cắp bức tranh của cậu."

Anh ta giải thích.

Khương Viễn Tước ngạc nhiên, nhanh chóng hỏi.

"Nhưng sao anh lại muốn tìm cô ta?"

Lúc nãy khi nghe Cố Tịnh Miên nói tên bức tranh, hắn đã rất bất ngờ vì là tranh của mình.

"Chuyện phức tạp lắm. Nhưng cô ta đang có một thứ tôi cần."

Bạch Kiến Dĩnh muốn nói nhanh gọn.

"Vậy sao? Thế còn vì sao cô ta muốn lấy bức tranh đó?"

Hắn lại hiếu kỳ hỏi.

"Tôi cũng chưa biết nhưng tôi phải tìm ra cô ta trước cảnh sát. Cậu yên tâm đi, tôi sẽ đem bức tranh trả về chỗ cũ"

Anh ta vỗ vai hắn nói.

Khương Viễn Tước gật đầu.

"Em hiểu rồi, vậy nhờ vào anh vậy."

Bức tranh đó tuy đã thuộc quyền sở hữu của Cố Tịnh Miên nhưng đối với hắn nó khá đặc biệt. Nếu biến mất sẽ rất đáng tiếc.

Bạch Kiến Dĩnh nói xong liền trở vào trong xe, vài giây sau chiếc xe khởi động chạy đi mất.

...

...

Thịnh Hi ngồi an ủi Cố Tịnh Miên cả đêm cho đến rạng sáng. Sau đó, cô và Khương Viễn Tước đưa cô nàng về nhà nghỉ. Đưa Tịnh Miên vào nhà xong, ngồi trong xe, Thịnh Hi ngáp lên ngáp xuống.

"Hay chị ngủ một chút đi. Em sẽ chạy xe đến đâu đó yên tĩnh. Khi nào đến giờ em sẽ chở chị đến công ty."

Viễn Tước lo lắng nói với cô.

Thịnh Hi buồn ngủ chảy nước mắt nên cũng gật đầu đồng ý, dựa đầu vào ghế rồi ngủ.

Viễn Tước lái xe đến gần một bờ sông yên tĩnh rồi tắt máy. Hắn quay sang nhìn người con gái đang say ngủ, nhẹ nhàng đưa tay vén tóc cho cô. Thực ra ở chỗ này nếu ngắm bình minh thì đẹp lắm nhưng cô đã mệt nên hắn không muốn gọi cô.

Vả lại, bình minh của hắn đang ở ngay bên cạnh hắn rồi.

Thịnh Hi chỉ chợp mắt trong chốc lát rồi phải tỉnh dậy. Viễn Tước đưa cô đi ăn sáng rồi đúng giờ hắn lại chở cô đến công ty làm việc.