Giấc Mộng Hoang Đường

Chương 36: Sự kiện đặc biệt



Buổi trưa, Thịnh Hi dùng cơm xong liền ở trong văn phòng nghỉ ngơi một chút. Cô bật tivi lên thì nhìn thấy tin tức buổi trưa đang phát.

"Sáng nay, Thái tử George và Vương phi Keira đã có chuyến thăm chính thức đến thành phố G. Chuyến thăm sẽ kéo dài 3 ngày nhằm thúc đẩy quan hệ văn hoá, thương mại và chính trị,..."

Thịnh Hi vừa nghe vừa lướt tin tức trên điện thoại. Hôm qua cha mẹ cô đã ra toà. Báo chí đăng tin rất nhiều, mọi người cũng đang bàn luận về vụ ly hôn bạc tỷ này. Nhưng Thịnh Hi chỉ lặng lẽ lướt qua.

Cũng đã lâu rồi cô không gặp cha mẹ mình. Cha không muốn gặp Thịnh Hi, mẹ cũng vì chuyện Khương Viễn Tước mà giận dỗi cô, ngay cả điện thoại cũng không thèm nghe.

Bà vẫn luôn cho rằng Khương Viễn Tước không xứng với cô, bởi vì hắn chẳng có gì cả. Mẹ cô vẫn luôn trọng vật chất và danh tiếng như vậy. Thịnh Hi mệt mỏi tắt điện thoại.

Buổi chiều, khi Thịnh Hi đang ở studio chụp ảnh, điện thoại trong túi quần cô cứ rung liên tục. Thịnh Hi vì cảm thấy hơi phiền nên đã đưa điện thoại cho Liễu Nhan giữ. Trong lúc làm việc cô rất cần tập trung cao độ.

Sau khi chụp ảnh xong, rời khỏi studio, Thịnh Hi mới lấy lại điện thoại. Cô kiểm tra hai cuộc gọi nhỡ thì vẫn là số lạ khi nãy. Cô vừa cầm điện thoại lên số đó lại gọi đến.

"Khương tiểu thư, tôi là Alex."

Người trong điện thoại rất nhanh lên tiếng.

Tài xế riêng của Khương Viễn Tước.

Sao tài xế riêng của hắn lại tự nhiên gọi điện cho cô?

"Xin lỗi, tôi đang làm việc với lại nhìn thấy số lạ nên tôi không bắt máy. Anh có chuyện gì gọi cho tôi sao?"

Thịnh Hi kỳ lạ hỏi.

"Tiểu thư, cô phải đi với tôi bây giờ. Có một bữa tiệc cậu chủ muốn người đến. Tôi đang chờ cô ở bên dưới."

Alex vội vàng giải thích.

Cô bất ngờ nắm chặt điện thoại. Sao Viễn Tước tự nhiên lại muốn cô đi dự tiệc.

"Tôi có thể hỏi là tiệc gì được không?"

"Xin lỗi tiểu thư tôi cũng không biết. Cậu chủ chỉ dặn dò đưa cô đến đó thôi."

Alex cẩn thận trả lời.

Thịnh Hi nhìn lên đồng hồ, bây giờ đã hơn 5 giờ. Cô hơi đắn đo, thật ra công việc cũng không bận rộn lắm, có thể sắp xếp được.

Cô lại vội hỏi.

"Vậy tôi có cần mặc váy dạ hội gì không?"

"Không cần đâu tiểu thư, người cứ ăn mặc như bình thường là được rồi."

Vốn dĩ bản thân Thịnh Hi làm trong ngành thời trang nên mỗi ngày trang phục của cô đều rất phong cách và sang trọng.

Cô nghĩ bụng chắc trang phục trên người mình cũng không đến nỗi. Nếu là bữa tiệc nhỏ thì không vấn đề gì.

"Vậy anh chờ tôi một lát. Tôi sẽ xuống ngay."

Cô nói rồi mới cúp điện thoại, nhanh chóng sắp xếp công việc với thư ký rồi mới rời đi.

Thịnh Hi ngồi trong xe của Alex thật sự rất tò mò. Khương Viễn Tước chẳng nói chẳng rằng hay thông báo trước cho cô, đột nhiên lại kéo cô đi thế này. Rõ ràng là có chuyện gì không bình thường.

Chiếc xe đưa cô đến trước một toà nhà. Thịnh Hi nhìn biển hiệu bằng đá lớn nằm bên ngoài. Đây chẳng phải là phòng tranh Hoa Mỹ lớn nhất cả nước hay sao?

Thịnh Hi xuống xe bước vào bên trong. Không gian bên trong được trang trí trang nhã cùng với hoa tươi và sàn ốp gỗ sáng bóng. Tiếng violin du dương vang lên khắp đại sảnh.

Cô trông thấy có rất nhiều người ăn mặc sang trọng đến dự tiệc. Họ đang uống rượu vang và trò chuyện cùng nhau. Còn có vài phóng viên chụp ảnh. Rốt cuộc là ở chỗ này đang tổ chức tiệc gì.

Thịnh Hi nhìn quanh quẩn xung quanh cũng không thấy Khương Viễn Tước đâu. Bỗng nhiên, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang uống rượu vang ở góc phòng.

Thịnh Hi ngay lập tức tiến lại gần.

"Bạch Kiến Dĩnh."

Bạch Kiến Dĩnh xoay người lại. Có vẻ anh ta không ngạc nhiên khi nhìn thấy cô.

"Anh cũng được mời đến bữa tiệc này à? Bữa tiệc này là gì vậy?"

Nhìn thấy anh ta cô không nhịn được hiếu kỳ hỏi. "Viễn Tước không nói với cô sao?"

Bạch Kiến Dĩnh hơi khó hiểu đáp.

Thịnh Hi ngay lập tức lắc đầu.

"Anh ấy nói sẽ gặp tôi ở đây nhưng nãy giờ không thấy đâu cả."

Người đối diện liền hiểu ra vấn đề. Anh ta cong miệng nói.

"Cô chưa nhìn mấy bức tranh treo trên tường phải không?"

Hàng lông mày xinh đẹp khẽ chau lại.

"Chưa"

Nãy giờ cô chỉ lo tìm hắn, hơi đâu để ý đến tranh.

Thế là Bạch Kiến Dĩnh hơi nhích người ra để cô nhìn thấy bức tranh treo sau lưng anh ta. Thịnh Hi nhìn lên bức hoạ vẽ một vực thẳm độc đáo. Cô là nhìn qua tấm bảng nhỏ dán bên cạnh đề tên Vực Thẳm Không Đáy. Nhưng dòng chữ nằm ngay bên dưới mới làm Thịnh Hi ngạc nhiên.

Nicolas Marceau.

Đây là tranh của Khương Viễn Tước.

Thịnh Hi lại đi vài bước nhìn tiếp bức tranh cách đó vài mét. Vẫn là tác phẩm của Nicolas Marceau.

Tất cả tranh đang treo ở đây đều là tác phẩm của hắn.

Thịnh Hi ngay lập tức xoay người nhìn Bạch Kiến Dĩnh đang đi theo sau lưng mình, kinh ngạc mở miệng.

"Đây là..."

Nhưng khi cô vừa lên tiếng thì đột ngột phía trên bục, một người phụ nữ ăn vận xinh đẹp gõ lên micro khiến mọi người xung quanh hướng mắt nhìn về bà ấy.

"Phòng tranh Hoa Mỹ rất lấy làm vinh dự khi được nhận trọng trách tổ chức triển lãm cho hoạ sĩ Nicolas Marceau..."

Bà ta bắt đầu phát biểu.

Thịnh Hi cuối cùng cũng hiểu ra. Thì ra đây là buổi triển lãm cá nhân của hắn.

"Đây được xem là một niềm vinh hạnh cực kỳ lớn đối với phòng tranh chúng tôi từ trước đến nay. Và bây giờ tôi xin mời lên đây nhân vật chính mà các bạn rất mong chờ được nhìn thấy. Xin trân trọng giới thiệu, hoạ sĩ Nicolas Marceau!"

Bà ta đưa tay về phía tấm màn bên phải vừa hô lớn.

Ngay lập tức cả căn phòng vỗ tay rầm rầm, ai ai cũng nôn nóng được nhìn thấy dung nhan của hoạ sĩ trẻ thiên tài quốc tế. Phóng viên cũng đã chuẩn bị máy chụp hình sẵn sàng để bấm máy.

Một bàn tay đưa ra vén bức màn lên, từ bên trong một người đàn ông cao lớn xuất hiện. Ngũ quan anh tuấn sắc nét pha trộn giữa nét Châu Á và Tây phương. Đôi mắt xanh ngọc lam sâu hun hút nổi bật. Trên người hắn mặc một bộ âu phục cao cấp càng tăng thêm sự quý phái.

Khương Viễn Tước bước thẳng đến micro trước sự bàn tán xôn xao của mọi người. Các phóng viên liên tục bấm máy để lấy được hình ảnh của hắn. Họ không ngờ Nicolas Marceau là người gốc Á hơn nữa lại đẹp trai xuất chúng như vậy.

Hắn bước đến, chống tay lên bục, thấp giọng mở miệng.

"Xin chào, tôi là Nicolas Marceau."

Bên dưới lại ồn ào một trận. Có người cảm thấy hắn rất quen mắt hình như đã nhìn thấy đâu đó trên báo.

"Hình như anh ta là con trai út của nhà họ Khương, không phải sao?"

"Đúng vậy, là cái người đã hôn nhau với chị gái mình."

"Chị gái gì chứ, Khương phu nhân ngoại tình với người khác nên hai người họ đâu phải chị em ruột."

"Nhưng không ngờ anh ta lại là danh hoạ nổi tiếng Nicolas Marceau..."

Người đứng ở trên đợi cho đám đông im lặng một chút rồi mới lên tiếng.

"Không sai, tôi còn một cái tên nữa chính là Khương Viễn Tước. Tôi đã trở thành hoạ sĩ từ khá lâu rồi. Lý do tôi không công khai danh tính vì không muốn gặp phiền phức."

"Trước tiên, tôi xin cám ơn những nhân viên của phòng tranh Hoa Mỹ đã vất vả chuẩn bị cho buổi triển lãm ngày hôm nay. Sau đó cám ơn mọi người đã dành nhiều sự yêu mến cho các tác phẩm của tôi."

Khương Viễn Tước lịch sự nói.

Hắn đảo mắt một vòng xuống đám đông đứng phía dưới. Bất chợt dừng lại ngay chỗ cô. Khoé miệng người đàn ông hơi giơ lên. Thịnh Hi có hơi xấu hổ trước ánh nhìn trực tiếp của hắn, người đêm qua còn mãnh liệt hoan ái với mình trên giường.

Không biết từ khi nào cô lại dễ xấu hổ như thế. Thịnh Hi đúng là bị hắn làm hư rồi.

Người đàn ông lại tiếp tục nghiêm nghị mở miệng.

"Trước khi buổi triển lãm bắt đầu. Tôi vẫn còn muốn tuyên bố một chuyện. Nhưng tôi sẽ nhường lại quyền này cho phụ trách Doãn Ninh."

Nói rồi, hắn rời khỏi micro. Người phụ nữ lúc nãy bước tới, mỉm cười nói.

"Như các bạn đã biết giám đốc Trần San đã chuyển đến Ý, hiện nay vị trí giám đốc phòng tranh vẫn còn bỏ trống. Giờ đây phòng tranh Hoa Mỹ đã có chủ nhân mới, một con người có năng lực xuất sắc, một người có thể dẫn dắt phòng tranh Hoa Mỹ trên con đường sắp tới. Tôi rất hân hạnh thông báo với các bạn, một con người đầy tài năng... Khương Viễn Tước!"

Tất cả mọi người bên dưới đều kinh ngạc, tiếng vỗ tay lại vang lên. Ngay cả Thịnh Hi cũng kinh ngạc không kém. Hắn sẽ trở thành giám đốc phòng tranh?

Doãn Ninh lại tránh sang một bên nhường micro cho hắn.

"Cám ơn mọi người. Tôi rất tự hào khi được trở thành một phần của phòng tranh Hoa Mỹ. Và bây giờ, vẫn còn một chuyện quan trọng cuối cùng. Chắc hẳn mọi người đều nhìn thấy bức màn phía sau lưng tôi. Đây là một tác phẩm rất đặc biệt mà tôi muốn công bố ngày hôm nay. Đây là bức tranh mà Nicolas tôi đã dành tâm huyết cả một đời để vẽ nên nó, từ khi tôi chỉ là một cậu bé 15 tuổi."

Phía sau Khương Viễn Tước là bức màn khổng lồ cao đến hơn năm mét. Mọi người đều đổ dồn mắt vào bức màn, họ tò mò háo hức không biết tác phẩm nghệ thuật khổng lồ nào phía sau nó.

Hắn gật đầu với hai nhân viên, bọn họ nhanh chóng hiểu ý kéo bức màn xuống. Ngay lập tức một bức tranh khổng lồ hiện ra.

Điều đặc biệt của bức tranh này chính là được ghép lại từ hàng trăm bức tranh khác nhau. Những bức tranh đó Thịnh Hi vừa nhìn thấy đã nhận ra. Tất cả đều là tranh của cô, đa số đều là những bức hoạ ở trong phòng trưng tranh của Lâu Đài Trắng. Hắn đã chuyển tất cả những bức tranh này ra khỏi nhà từ lúc nào mà cô không biết.

Trái tim Thịnh Hi không khỏi chấn động khi nhìn thấy dòng chữ trên bức tranh khổng lồ được ghép lại từ hàng trăm bức tranh của cô.

Rosie, Will You Marry Me?

Các phóng viên nhanh chóng chụp lại bức tranh khổng lồ đó. Mọi người dần nhận ra nhân vật chính trong những bức tranh là Khương Thịnh Hi.

"Bức tranh này tôi muốn dành tặng một người con gái vô cùng đặc biệt với tôi."

Khương Viễn Tước thấp giọng tuyên bố.

Sau đó, người đàn ông bước xuống khỏi bục tiến thẳng về phía cô. Tất cả mọi người đều dõi theo bước chân của hắn.

Khương Viễn Tước càng tiến gần đến người phụ nữ, trái tim trong lồng ngực Thịnh Hi lại đập dồn dập. Hắn rút trong áo khoác của mình ra một chiếc hộp nhung màu xanh đen. Người đàn ông bất chợt quỳ xuống trước mặt cô. Mở nắp hộp ra, bên trong là chiếc nhẫn kim cương được thiết kế cầu kỳ và sáng chói.

"Thịnh Hi, khi chúng ta vẫn còn là những đứa trẻ, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã biết cuộc đời mình sẽ trói buộc với em cả đời. Anh đã tương tư em 15 năm rồi, đã dùng cả tuổi thanh xuân của mình để say đắm em... Thịnh Hi, em có thể gả cho anh không?"

Giọng nói của người đàn ông có vài chỗ ngập ngừng. Dường như hắn cũng đang rất căng thẳng.

Cô hoàn toàn không ngờ đến cảnh tượng đang diễn ra trước mắt mình. Thật sự Thịnh Hi cũng bị hắn làm cho quá bất ngờ, bối rối không biết làm gì.

Các vị khách bắt đầu ồn ào. Vài người bị làm cho cảm động bởi lời cầu hôn của Khương Viễn Tước.

Khương Thịnh Hi chưa lên tiếng nhưng hắn vẫn rất kiên nhẫn chờ đợi cô. Thực ra hắn cũng rất sợ, sợ cô sẽ từ chối hắn. Nhưng mà...

"Thịnh Hi, nếu hôm nay em từ chối anh thì ngày mai anh sẽ lại cầu hôn em. Nếu ngày mai em vẫn từ chối anh thì ngày mốt anh vẫn sẽ tiếp tục cầu hôn em, ngày tiếp theo và rồi ngày tiếp theo nữa. Anh sẽ cầu hôn em cả đời, đến khi em chấp nhận anh thì thôi."

Ánh mắt người đàn ông mãnh liệt nhìn cô.

Thực ra cô cũng đã buông bỏ sự cố chấp của mình. Chẳng qua có chút xúc động nên không thể ngay lập tức phản ứng. Hắn đã nói như vậy rồi sao Thịnh Hi có thể không cảm động được chứ.

"Được rồi, anh không cần phải uy hiếp em vậy đâu. Em đồng ý gả cho anh."

Thịnh Hi vừa xúc động vừa buồn cười đáp. Cô chậm rãi đưa bàn tay mình ra.

Ánh mắt xanh trở nên sáng rực, người đàn ông vội vàng đeo nhẫn vào cho cô. Chiếc nhẫn kim cương to bằng một trái nho, lấp lánh trên ngón tay Thịnh Hi.

"Thịnh Hi, cám ơn em..."

Viễn Tước hạnh phúc ôm người con gái vào lòng, đặt lên cô một nụ hôn sâu trước mặt tất cả mọi người.

Hai người họ giờ đây chẳng còn phải che giấu gì nữa. Bọn họ có thể đường hoàng công khai mối quan hệ của mình với tất cả mọi người.

Đám đông bắt đầu vỗ tay rần rần. Mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho xiêu lòng rồi.

Sau khi mọi người tản ra để đi ngắm tranh, Bạch Kiến Dĩnh tiến đến nâng ly rượu trước mặt hai người.

"Chúc mừng hai người."

"Cám ơn anh, Bạch ca."

Hắn đáp rồi hai người cùng uống rượu với nhau.

Trò chuyện được vài câu, anh ta liền rời đi cho hai người không gian riêng tư.

Thịnh Hi bây giờ mới không kiềm được lên tiếng hỏi.

"Sao anh tổ chức triển lãm mà không nói với em?"

Thời gian gần đây hắn rất thường xuyên ra ngoài nhưng đều không nói với cô là đi đâu. Thì ra là bận rộn với sự kiện này.

"Anh muốn tạo bất ngờ cho em."

Đôi môi mỏng cong thành một đường đẹp đẽ.

"Còn chuyện anh trở thành giám đốc phòng tranh này là thế nào?"

Đây mới là chuyện cô hiếu kỳ.

Khương Viễn Tước ôm eo cô kéo Thịnh Hi lại gần mình.

"Phòng tranh này là của một người tên là Trần San mở, ông ta là bác của Bạch Kiến Dĩnh, cũng là một trong những cổ đông tập đoàn Bạch thị. Thời gian trước vì dính đến lùm xùm quỹ đen ở công ty nên Bạch ca đã đào thải ông ta và phòng tranh này cũng thuộc về anh ấy. Nhưng Bạch ca không có hứng thú với việc kinh doanh này cho lắm nên anh đã mua lại phòng tranh vì danh tiếng của Hoa Mỹ vốn đã nổi tiếng cả nước. Chỉ còn thiếu người vận hành và tiếp tục phát triển nó."

Thịnh Hi nghe hắn nói liền hiểu ra. Kể ra phòng tranh Hoa Mỹ cũng được hưởng lợi từ giám đốc mới vì cái tên Nicolas Marceau đem lại độ hot rất lớn cho phòng tranh.

Bên trong buổi triển lãm không khí đang lãng mạng vui vẻ thì đột nhiên từ bên ngoài một chiếc xe Bentley State Limousine màu đen sang trọng đi thẳng vào khuôn viên phía trước phòng tranh. Đi theo chiếc xe này còn có hai chiếc xe màu đen khác sang trọng không kém.

Tất cả vệ sĩ bước xuống xe tản ra xung quanh phòng tranh lập thành hàng rào bảo vệ. Tài xế của chiếc xe sang trọng bước xuống cung kính mở cửa phía sau ra.

Thái tử George cùng với Vương phi Keira bất ngờ xuất hiện tại phòng tranh khiến tất cả mọi người đều sửng sốt tột độ. Phóng viên ở đó đã ngay lập tức thể hiện bản năng của mình, đó là săn tin. Hôm nay có quá nhiều tin nóng trong một buổi chiều.

Vừa nhìn thấy hai vị khách quý, Khương Viễn Tước đã nhanh chóng bước tới. Hắn đã gửi thư mời cho hai người nhưng cũng không nghĩ hai người có thời gian đến đây. Hắn cũng bị bất ngờ.

"Xin chào Thái tử, Vương phi... Thật lấy làm vinh hạnh."

Hắn vừa bắt tay với hai người vừa gật đầu chào.

"Chào cậu, Marceau. Vợ tôi muốn đến đây xem triển lãm của cậu nên tôi đưa cô ấy đến."

Một câu nói thôi cũng đủ thể hiện vị Thái tử này yêu vợ đến mức nào.

"Thái tử và Vương phi đều bận rộn như vậy, lại dành ra thời gian ít ỏi cho tôi. Rất cám ơn hai người."

Hắn rất biết ơn nói.

Lịch trình của người trong hoàng gia Anh vốn cực kỳ bận rộn. Dù đi sang nước ngoài thì cũng là đi công việc. Lần này là một chuyến công du nên phải dành rất nhiều thời gian gặp mặt và giao lưu với những người đứng đầu chính phủ. Họ lúc nào cũng phải tuân theo lịch trình dày đặc.

"Không có gì đâu, bản thân tôi cũng rất hâm mộ tài năng của cậu."

Thái tử Geogre đã hủy một chuyến thăm quan đến địa điểm nổi tiếng trong thành phố để chiều lòng vợ mình.

Khương Viễn Tước xoay đầu lại nhìn Thịnh Hi đang đứng phía sau mình liền đưa cô đến trước mặt hai người.

"Thái tử, Vương phi, đây là vợ sắp cưới của tôi, Rosie."

Hắn vô cùng tự hào mà giới thiệu.

Thái tử và Vương phi liền mỉm cười bắt tay với cô.

"Chào cô, Rosie. Cô đã chọn được một người đàn ông tốt rồi đấy."

Vương phi Keira nói.

Thịnh Hi có hơi bối rối vì đây là lần đầu tiên cô được tiếp xúc với người của hoàng gia Anh nhưng với bản lĩnh của mình cô rất nhanh nở nụ cười đáp.

"Cám ơn, Vương phi. Tôi cũng nghĩ như vậy."

Sau đó, Khương Viễn Tước trực tiếp đưa Thái tử và Vương phi đi tham quan triển lãm. Bởi vì hai người chỉ có 35 phút để ở đây, không có nhiều thời gian nên phải tranh thủ.

Thịnh Hi ở gần đó quan sát hắn đứng nói chuyện thân thiết cùng với những người trong hoàng gia cao quý lại nghĩ đến trước đây. Nếu ai đó nói với cô Viễn Tước là một hoạ sĩ thiên tài quốc tế, là hoạ sĩ của hoàng gia Anh cô tuyệt đối không tin.

Hôm nay, Khương Viễn Tước lại cho cô thấy một bộ dạng khác của mình. Hắn đứng đó cùng với những người xuất thân trong hoàng gia cao quý không hề lạc lõng, giống như hắn cũng được sinh ra từ hoàng gia. Dáng vẻ chững chạc bàn luận cùng các công nương thái tử.

Hắn vừa có thực lực, vừa có danh tiếng, quan hệ vô cùng rộng rãi, nay lại trở thành giám đốc phòng tranh, tiền bạc thì không cần nhắc đến. Đột nhiên Thịnh Hi cảm thấy hơi áp lực. Cô cảm thấy hắn quá suất sắc, quá hoàn hảo. Không biết sao bản thân lại cảm thấy có một chút tự ti. Cụm từ mà từ trước đến nay chưa bao giờ xuất hiện trong từ điển của Thịnh Hi.