Giang Sơn Mỹ Nam Nhập Trướng Ta

Chương 37: Ký ức và tình cảm



Edit: Cửu Linh

Kiều Đào là một nữ nhân hoạt bát, trong tay luôn có rất nhiều đồ chơi thú vị và luôn chơi cùng nàng rất nhiều trò hay.

“Tiểu thư, đọc sách có nghĩa gì chứ.” Kiều Đào cười tủm tỉm, “Có một đoàn xiếc thú từ Tây Dương tới kinh thành. Nghe nói, những người trong đó toàn tóc đỏ mắt xanh, trông giống như yêu quái vậy. Ở trong cũng có một đám động vật kỳ quái, chẳng hạn như sư tử có thể nhảy qua vòng lửa, còn có con voi biết nhảy múa nữa. Thế nào, người muốn đi xem hay không?”

Nàng lập tức động tâm, bỏ mặc phu tử chạy ra ngoài.

Sau đó cứ tiếp tục như vậy, phu tử phẫn nộ từ chức và bỏ đi.

Mà nàng cũng dần dần mang tiếng là ngang ngược và dốt nát.

“Tiểu thư, lễ nghi để mai học đi.” Trong tay Kiều Đào cầm một cái mâm ngọc, lộ ra bên trong là một hộp phấn ngọc bằng mỡ dê, trông rất trắng sáng và đẹp đẽ. Hộp nửa khép nửa mở, lộ ra bên là hộp phấn đỏ thắm như máu, càng đẹp đẽ hơn, “Người xem, đây là loại phấn đến từ Tây Vực. Nghe nói, được làm bằng bảy bảy bốn chín đoá Mạn Đà La, chỉ có Vương phi Tây Vực mới có thể dùng. Người mau tới đây, để nô tỳ thoa lên cho người.”

Nàng lại động tâm, vì thế liền ngồi trước gương, để Kiều Đào trang điểm làm dáng cho mình.

Động tác của Kiều Đào rất chậm, chờ trang điểm xong thì đã nửa ngày trôi qua.

Nàng lại không kịp thời gian đi học.

Lâu dần, ma ma phụ trách dạy nàng cũng không khỏi phàn nàn.

Mà thanh danh của nàng cũng ngày càng xấu đi.

Tô Trung Chính không khỏi tìm nàng nói chuyện một lần, mà trước khi nói, Kiều Đào đã tới tìm nàng khóc một phen. Kiều Đào cầu xin nàng đừng nói chuyện của mình ra ngoài, nếu không mình sẽ bị lão gia trách phạt, nói không chừng còn đuổi mình đi, sẽ không bao giờ còn cơ hội hầu hạ tiểu thư nữa.

Vì thế nàng khẽ cắn môi, giấu hết mọi chuyện ở trong lòng, cuối cùng rước lấy đòn mắng mỏ của Tô Trung Chính và nhận được một lời bình luận ––– Gỗ mục không thể điêu khắc!

Nàng cảm thấy vô cùng buồn, nhưng may mắn thay có Kiều Đào ở bên ủng hộ và an ủi.

“Tiểu thư.” Kiều Đào nắm tay nàng, dắt nàng ra ngoài giải sầu. Hai người nắm tay nhau đi đến một cái hồ trong viện. Kiều Đào đột nhiên chỉ lên trời, cười nói, “Người xem.”

Nàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một con diều lớn đang bay trên trời.

Cánh diều giấy bay lượn trên bầu trời xanh, ở phía dưới còn treo.... một người sống.

“Tiểu thư, người thích không?” Kiều Đào sờ lên mặt nàng, cười dịu dàng và ân cần với nàng, “Mấy ngày nay người đều không vui. Vì để làm cho người vui, ta đã cố gắng hết sức, rốt cuộc tìm được một con diều hình người này. Người có vui không? Nếu vui thì cười một cái đi.”

Nàng liền nở nụ cười.

Sau đó, bỗng có một tiếng thét chói tai cách đó không xa.

Nụ cười trên mặt còn chưa kịp thu lại, vừa quay đầu lại liền thấy dây diều bị đứt, người cùng diều từ trên trời rơi xuống, ngã mạnh vào bùn đất.

Trong lúc nhất thời, tiếng la hét nối tiếp nhau vang lên, rất nhiều người đi tới đi lui, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

Trong đầu nàng trống rỗng, rất lâu cũng chưa thể phục hồi lại.

Chờ lúc nàng lấy lại tinh thần, tin đồn liên quan đến nàng lời đồn đã lan rộng.

Mọi người đều nói, Tô đại tiểu thư của phủ Tể tướng tuy có dung mạo xinh đẹp nhưng tâm địa lại như rắn rết. Cư nhiên dùng người sống thả diều, người ta không cẩn thận từ trên trời rơi xuống ngã chết, nàng ta cư nhiên vỗ tay tán thưởng, cười đến khoái trí.

Tô Trung Chính lại kêu nàng tới mắng một trận, nàng đau lòng, bênh vực bản thân nhưng ông lại không tin.

Ngay cả người thân thiết nhất cũng không tin nàng, nàng lại trở nên đau khổ, buồn bã và hối hận, cuối cùng bắt đầu tự sa ngã.

Nàng không hề tin tưởng người khác hay thân thiết với người khác, chỉ tin tưởng mỗi mình Kiều Đào, chỉ tín nhiệm mỗi mình Kiều Đào. Sau đó, dưới sự dẫn dắt của đối phương dần dần biến thành một bị thịt đại tiểu thư, hoang đường vô độ. Tuy xinh đẹp nhưng không biết suy nghĩ, thường xuyên ăn chơi sa đọa, không ngừng thu thập nam nhân.

Nhưng không giống như lời đồn bên ngoài, nàng vẫn giữ được tấm thân xử nữ trong sạch.... Mặc dù Kiều Đào cố gắng thuyết phục từ bỏ, nài nỉ hết lần này đến lần khác nhưng chỉ duy nhất việc này, nàng không chịu nghe theo đối phương.

Nàng nghĩ mình đang chờ đợi điều gì đó....

Có lẽ là một người, một sự cứu rỗi....

Nàng không biết người này là ai, sự cứu rỗi đó đến từ ai....

Cho đến Diệp Kinh Cức thắng trận trở về triều, trên đường cái Chu Tước chật kín người. Cách muôn vàn người, nàng nhìn thấy một bóng hình quen thuộc trên lưng ngựa.

Sau đó, mặc cho Kiều Đào gọi, nàng ôm hoa cầu trong tay, cố gắng đuổi theo đối phương.

Khi hoa cầu vẽ một đường cong, bay về phía Diệp Kinh Cức, điều nàng nghĩ trong lòng là.... Quay đầu lại nhìn ta, tin ta, yêu ta, và cứu ta!

Tô Tô liền mở hai mắt.

Cả người nàng ướt đẫm mồ hôi, nằm ở trên giường, nhìn tấm rèm mỏng trên đỉnh đầu, khoé mắt chảy một giọt nước mắt, rất lâu không nói nên lời.

“Là mơ?” Tô Tô lẩm bẩm một câu, sau đó cười khổ một tiếng, “Không, là trí nhớ của cô à.”

Giấc mộng dài vừa rồi rõ ràng là quá khứ của nguyên chủ Tô đại tiểu thư.

Nha đầu ngốc nghếch này thật là khổ!

Nha hoàn đáng tin cậy nhất lại cố ý hãm hại cô, lão cha nhà mình lại không hề tin cô, cuối cùng còn bị nam nhân mình yêu nhất ghét bỏ tới chết....

Tô Tô không khỏi giơ tay lau nước mắt.

Giọt nước mắt này không phải đến từ nàng mà là của nguyên chủ thân thể này.

Nhưng khi nước mắt chảy sạch, mọi thứ thuộc về nguyên chủ đều sẽ tan thành mây khói.

Những gì còn lại với Tô Tô chính là ký ức hoàn chỉnh và tình cảm của nguyên chủ thân thể này mà thôi....

Lấy tay che ngực, Tô Tô bèn nhíu mày. Ký ức thì có thể giữ lại, nhưng phần tình cảm này, ta thật sự không muốn....

Ngoài cửa sổ trời bắt đầu mưa, mưa rơi lộp bộp vào lá chuối tây ngoài cửa sổ, ding ding dong dong như một bản nhạc tỳ bà. Cửa sổ đột nhiên bị người đẩy ra, có một bóng đen ngựa quen đường cũ xoay người mà vào. Đôi ủng đen lần lượt dẫm lên mặt đất những dấu chân ướt át, cuối cùng đứng ở mép giường của Tô Tô.

Tô Tô không cần nhìn, dựa lỗ tai là có thể tự mình nghe thấy tiếng bước chân của hắn.

“Diệp Kinh Cức.” Nàng đắp trên bụng một tấm chăn màu hồng đào, đau đầu nói, “Lần sau có thể đi cửa chính không?”

Diệp Kinh Cức lặng lẽ đứng ở mép giường, toàn thân ướt đẫm nước mưa. Tay áo bó màu đen dính sát vào người hắn, tôn lên thân hình săn chắc của hắn. Không cần ánh sáng hay trang điểm, hắn có có thể trực tiếp chụp hình gửi cho tạp chí, bảo đảm trở thành nhân vật trang bìa của số tiếp theo, nói không chừng còn được phong là hoàng tử hoang dã nữa.

Hắn sắc mặt phức tạp nhìn nàng, một lúc lâu sau, mới nhẹ giọng nói: “Nghe nói ngươi bị bệnh.”