Giang Sơn Mỹ Nam Nhập Trướng Ta

Chương 44: Thí chủ, cô có tuệ căn!



Edit: Cửu Linh (Wattpad by Hayashi_Nari)

“Ông nói bài thơ là do chàng ấy viết, vậy có bằng chứng gì không?” Mẫu Đơn công chúa lạnh lùng nhìn lướt qua đám người trong phòng. Cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên người Tô Tô, “Nếu không có bằng chứng gì, thế thì bài thơ này là do bổn cung làm. Người thắng là bổn cung, không phải nàng ta.”

Mặt Diệp Lạc Anh lộ vẻ không vui, ngay cả trụ trì đại sư vẫn luôn giữ vai trò trung lập cũng cau mày.

Về phần Tô Tô, nàng cũng không thèm nhìn đối phương, thực ra bây giờ nàng đang lâm vào suy tư. Nói thật, khi nghe bài thơ này, nàng liền cảm thấy có chút quen tai.... Bài thơ này từ đâu ra vậy? Từ khi nào mà ta thuộc lòng bài thơ này mà viết vào sách thế?

“Công chúa, người xuất gia sẽ không nói dối.” Trụ trì đại sư bình tĩnh nhìn Mẫu Đơn công chúa, “Lão nạp đã nói rồi, bài thơ này là do Diệp tiểu hữu làm ở trước mặt lão nạp.”

“Có ai nhìn thấy không?” Mẫu Đơn công chúa chơi xấu, “Bổn cung không nhìn thấy, vậy thì không tính.”

Trụ trì đại sư công thành danh toại nhiều năm như thế, ngay cả Hoàng đế và Thái Hậu khi nhìn thấy ông cũng phải nể ông ba phần. Đây là lần đầu tiên có người dám vô lễ với ông như thế, cư nhiên dám chỉ vào mặt ông nói ông nói dối. Vì thế, ấn tượng của ông với Mẫu Đơn công chúa càng lúc càng kém....

“Sao nào? Còn có ai làm thơ nữa không?” Mẫu Đơn công chúa mặc kệ, đơn giản chỉ coi như không nhìn thấy ánh mắt không vui của đối phương. Nàng ta làm một động tác, đám thị vệ lập tức xông tới, “Xem ra là không có. Haha, Lạc Anh, xem ra người có duyên với chàng vẫn là bổn cung. Người đâu, mang đi!”

Nhìn thấy đám thị vệ định bước đến bắt Diệp Lạc Anh đi, bên trong thiền phòng bỗng nhiên vang lên tiếng của một nữ tử.

“Bồ đề không phải là cây.”

Xoạt một tiếng, Diệp Lạc Anh quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.

“Gương sáng cũng không phải đài.”

Xoạt một tiếng, Diệp Kinh Cức đang chuẩn bị ra tay đánh trả, cứu đệ đệ bèn quay đầu lại, nhìn về hướng phát ra âm thanh.

“Vốn dĩ không phải một vật.”

Xoạt một tiếng, Mẫu Đơn công chúa sắc mặt xanh mét nhìn về hướng phát ra âm thanh.

“Vậy lấy đâu ra bụi trần?”

Xoạt một tiếng, trụ trì đại sư mở to mắt, nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Hướng kia, người làm ra bài thơ thiền vô song này, rõ ràng là ——— Tô Tô!

Trước sự không tin, vui mừng, hay ánh mắt phức tạp, ngoài mặt Tô Tô khoanh tay đứng, cười bí hiểm nhưng trong lòng lại hết lên ——— Nguy hiểm thật!

Cũng may ta kịp thời nhớ ra xuất xứ của hai bài thơ này!

Xuất xứ của bài thơ này đến từ một câu chuyện Phật giáo trước khi ta xuyên không. Đại khái là nói về một trụ trì sắp nghỉ hưu, trước khí về hưu, ông có ra một đề bài kiểm tra tất cả mọi người, bảo mọi người hãy làm một bài thơ thiền. Ai làm thơ hay nhất thì chính là trụ trì đời kế tiếp. Đại đệ tử của ông lúc ấy rất nổi tiếng, cũng muốn kế thừa chiếc áo cà sa của sư phụ nên nửa đêm đã viết một bài thơ lên tường. Bài thơ kia chính là bài thơ mà Mẫu Đơn công chúa vừa đọc ——— Thân là cây bồ đề, tâm như đài gương sáng, lúc nào cũng cần lau, cho khỏi nhiễm bụi trần.

Lúc đó, ai đã từng nhìn thấy đều nói hay, nhưng trên đời có quá nhiều thiên tài. Một nhà sư nhóm lửa đi ngang qua thấy thế bèn thuận miệng làm một bài: “Bồ đề không phải cây, gương sáng cũng không phải đài, vốn dĩ không phải một vật, vậy lấy đâu ra bụi trần?”

Bài thơ này có gì hay, Tô Tô cũng không muốn tìm hiểu kỹ, nàng chỉ thấy kết quả ——— Nhà sư nhóm lửa kia thắng lớn, dựa vào bài thơ này đánh bại đại sư huynh quyền cao chức trọng, thuận lợi kế thừa áo cà sa của trụ trì đại sư!

Tuy không biết thơ của đại sư huynh đi vào cuốn sách này như thế nào, cũng không biết tác giả gốc của bài thơ sao lại trở thành Diệp Lạc Anh, và cũng không biết sắc mặt của Mẫu Đơn công chúa khi đạo thơ trước mặt tác giả gốc như nào. Nhưng không quan trọng, ta biết làm cách nào để chiến thắng là được rồi!

“Không thể nào!” Mẫu Đơn công chúa sắp phát điên lên, “Cô không có khả năng làm một bài thơ như vậy, cô là một đứa thất học mà! Bổn cung bây giờ cho cô một tờ giấy, cô thử viết tên của mình xem!”

“Không sai, ta thật sự thất học.” Để phục vụ cho bầu không khí hiện tại, Tô Tô cố ý bắt chước Nam Hải Quan Thế Âm Bồ Tát. Nàng nhắm mắt lại, tay cầm hoa lan, làm ra một động tác vẩy hoa, khẽ mỉm cười, “Mới vừa rồi, trong đầu ta chợt lóe một tia sáng, giống như thể được thần linh khai sáng. Trong đầu ta liền hiện lên bài thơ này, ta nghĩ đây chính là cái mà Phật học gọi là duyên phận đi.”

Tư thế “ra vẻ ta đây” của nàng đạt được hiệu quả vô cùng lớn, vượt qua cả tưởng tượng của nàng....

Huynh đệ Diệp gia và Mẫu Đơn công chúa còn chưa kịp nói thì trụ trì đại sư đột nhiên từ trên đệm hương bồ nhảy dựng lên, lao tới như gió lốc, hai mắt sáng rực nhìn nàng, nghiêm nghị nói: “Nữ thí chủ, cô và Phật có duyên.”

Hả?

Tô Tô sốc.

Trụ trì đại sư âu yếm nhìn Tô Tô, ánh mắt kia không phải nhìn nam nhân hay là nữ nhân, mà là nhìn chuyển thế của Đường Tăng, hoá thân của Phật Tổ. Nói ngắn gọn, chính là một tư liệu tốt để tu thành Phật. Thật lâu sau, trụ trì mới “a di đà phật” một tiếng, chân thành nói: “Theo như lão nạp quan sát, thí chủ, cô có tuệ căn đó! Thay vì sống trong hồng trần thế tục loạn lạc, tốt hơn là sớm giác ngộ, xuống tóc đi tu thì thế nào?!”

Hả? Tô Tô sắc mặt xanh mét. NND, ta làm gì mà có tuệ căn chứ?!

“Đại sư! Không được!” Sắc mặt Diệp Lạc Anh cũng xanh mét, vội vàng đi tới nắm lấy tay Tô Tô, “Nàng ấy là vị hôn thê của ta!”

“Diệp tiểu hữu, cậu đừng làm chậm trễ việc tu thành của người ta.” Trụ trì đại sư phản bác, “Vị nữ thí chủ này chính là hạt giống trăm năm khó gặp của Phật môn! Lấy tuệ căn và Phật duyên của cô ấy, chỉ cần xuống tóc tu hành, chưa tới mười năm, thành tựu của cô ấy nhất định sẽ ở trên lão nạp.... Phật môn rất cần cô ấy đó!”

Xuống tóc tu hành? Tô Tô cảm thấy toát mồ hôi hột, không chút suy nghĩ mà cự tuyệt: “Đừng nói nữa, ta sẽ không xuống tóc.”

Trụ trì vốn muốn thuyết phục nàng, có tóc thì có gì tốt?! Cạo trọc đầu thì rất mát khi vào hè đó! Nhưng mà thấy vẻ mặt kiên quyết của nàng, vì thế thay đổi chủ ý, tận tình khuyên nhủ nàng: “Không xuống tóc thì không xuống tóc, cô có thể mang tóc tu hành trước....”

“Nhưng ta hồng trần chưa dứt, lục căn chưa tịnh đâu đại sư!” Tô Tô đổ cả thác mồ hôi, “Nhà ta chỉ có mỗi ta là con độc nhất, cha ta còn chờ ta chọn hiền tế, sinh con kế thừa hương hoả nữa!”

“Không thành vấn đề! Cô có thể sinh con xong rồi lại tu hành.” Để chiêu mộ nhân tài cho Phật môn, trụ trì có thể trả bằng bất cứ giá nào, tay ông vung lên rồi nói, “Về phía Tể tướng, lão nạp sẽ đích thân đi nói chuyện!”

“Trụ trì....” Diệp Lạc Anh cũng bắt đầu đổ mồ hôi, tay bèn kéo Tô Tô giấu ở phía sau. Hắn sợ một khi không chú ý, đối phương sẽ bị trụ trì bắt ép làm ni cô, vì thế nét mặt cười khổ nói, “Nể tình bằng hữu mấy năm nay của chúng ta, ngài có thể đừng chia cắt phu thê chúng ta không?”

“Thế nể tình bằng hữu mấy năm nay của chúng ta, cậu có thể nhường cho ta không?” Trụ trì không chịu lùi bước, gương mặt tươi cười mũm mĩm càng ngày càng không giống Phật Di Lặc, mà giống Pháp Hải!

Những người còn lại đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt này.

Chuyện thắng bại? Bây giờ nói điều này đó có còn ý nghĩa không?

Còn Mẫu đơn công chúa thì sao? Người ta sớm đã bị coi như rác rưởi, bị mọi người lãng quên ở một chỗ, rất lâu rất lâu sau không ai thèm nhìn nàng ta lấy một cái.....