Giang Sơn Mỹ Nam Nhập Trướng Ta

Chương 8: Ám muội trong phòng



Edit: Cửu Linh

“Người đâu!!! Cứu mạng!!! Xảy ra chuyện rồi!!!” Tô Tô thảm thiết kêu, “Ai mau tới cứu ta, bằng không ta đem toàn bộ các ngươi đày đi Lĩnh Nam chăn ngựa nuôi cỏ đấy!”

Đám thuộc hạ không thèm để ý tới nàng. Ở trong lòng họ, Tô đại tiểu thư chắc là chơi bá vương ngạnh thượng cung chán rồi, muốn chơi thượng cung ngạnh bá vương đây mà! Bọn họ có thể nói gì đây? Chỉ có thể nói, người kinh thành thật biết ăn chơi~~~

Tô Tô thực khổ muốn chết.

Nam Bình sợ nàng giãy giụa, trực tiếp giữ chặt hai tay tay nàng, kéo lên trên đầu.

Sau đó môi ghé vào cổ nàng, từng chút từng chút, vừa hôn vừa cắn, làm cho Tô Tô vừa ngứa vừa đau.

Đây quả là một kích thích quá lớn với nàng. Tuy rằng khi nàng xuyên không tới đây, nằm cạnh bên người là Diệp Kinh Cức nhưng người cùng hắn thân mật không phải là nàng. Người chân chính phá vỡ giới hạn, âu yếm nàng là nam tử trước mặt này đây.

Cảm nhận được ánh mắt của Tô Tô, Nam Bình giương mắt nhìn nàng một cái, sau đó tiếp tục cúi đầu, hôn lên thân thể cách lớp quần áo của nàng. Như là đang sợ Tô Tô la lên, hắn bỗng nhiên ngẩng mặt lên, vươn đầu lưỡi rồi liếm môi nàng.

Tô Tô ngây người một lúc, phản xạ có điều kiện liếm môi, cảm nhận dư vị còn vương trên môi.

Nam Bình cười một tiếng, lại tiếp tục liếm môi nàng. Ngay từ đầu chỉ giống như trẻ con chơi đùa, nhưng ngay sau đó, bộ pháp ngày càng lừa tình. Cuối cùng bèn ngậm lấy môi nàng, tựa như rượu ngon ngàn năm mà uống một hơi thật sâu.

Tô Tô bỗng rùng mình, hai chân mềm nhũn.

Nàng hít một hơi thật sâu rồi nhắm mắt lại.

Sau đó nhấc chân đánh mạnh vào người Nam Bình.

Nam Bình rên một tiếng, thống khổ cong lưng ôm bụng.

Tô Tô nhân cơ hội đẩy hắn ra, cách ra xa hắn, thở ra một hơi, nghiêm túc lắc đầu và lặp lại lời mình vừa nói qua: “Như vậy không tốt lắm đâu, ta cũng không phải là người như vậy.”

Nam Bình quỳ gối trên đất, nghe vậy mà quay đầu lại nhìn nàng.

Ánh mắt hắn vẫn mê ly như cũ, Tô Tô cũng không biết những lời này của mình hắn có tiếp thu được hay không.

Duỗi chân đá cửa, khiến cho đám thuộc hạ bên ngoài phải mở cửa ra, Tô Tô sắc mặt khó coi nói: “Ta phải đi về!”

Đám thuộc hạ nhìn bả vai nàng, lại nhìn trộm Nam Bình phía sau nàng.

Nam Bình đưa lưng về phía bọn họ, oai vệ ngã trên đất, thân thể giống như không thể chống đỡ được mà ngã xuống.

Đám thuộc hạ liếc nhau, ánh mắt vô cùng vi diệu, bọn họ họ nghĩ... Chẳng lẽ Thái phó đại nhân tuy dáng người đẹp nhưng kỳ thật chính là khô cạn đèn dầu, cũng không thể kiên trì quá năm phút? Khó trách Tô đại tiểu thư vẻ mặt dục cầu bất mãn!

Tô đại tiểu thư dục cầu bất mãn, người xui xẻo nhất chính là đám đầy tớ bọn họ. Nàng cũng không chẳng làm gì khác ngoài việc: Trừ lương! Trừ lương! Trừ lương! Trừ tiền lương! Thế chẳng khác nào lấy mạng bọn họ luôn đi!!!

Thân là đầy tớ, thanh danh không có, nếu tiền cũng không thì bên họ còn lý do gì mà tồn tại trên đời nữa!

Đám thuộc hạ rút kinh nghiệm xương máu, nói với Tô Tô: “Đại tiểu thư, chờ một chút!”

Tô Tô tưởng rằng bọn họ đang muốn đi chuẩn bị kiệu, ngẫm lại mình hiện tại quần áo xộc xệch, ngồi trên kiệu có thể che tai mắt, vì thế liền gật đầu: “Ừ, đi sớm về sớm.”

Đám thuộc hạ cảm thấy như mình đã lĩnh hội được thâm ý trong lời nói của nàng, vì thế cả đám như chó hoang thoát xích chạy đi. Một lát sau lại như như chó hoang chạy về.

“Đại tiểu thư! May mắn... không phụng sự kì vọng của đại tiểu thư!” Bọn họ tay trong tay kéo một nam nhân, rất nhanh liền bắt đầu nịnh nọt tranh công, “Lại bắt được một người nữa ạ!”