Hàn Vân Trọng Sinh

Chương 22: Cuộc sống nghèo!



" Tiểu Vân, hôm nay con về sớm vậy, không có bỏ làm chứ? "

" Không phải đâu dì Hoa, ngày hôm nay ở công ty có chút việc xảy ra nên con được về sớm "

Hàn Vân vào trong phòng, cầm theo một chiếc túi lớn đặt xuống bàn, đưa tay mở túi ra, bên trong toàn là những đồ lặt vặt, nào là lông thú, da thú, sừng trâu, máu các loại, có cả cỏ khô. Đây là thành quả đi chợ gần một buổi chiều của hắn, tìm được những vật liệu khá tốt về chế tác bùa chú và dược tán, bắt đầu gia nhập nghề Thuật Sư, Dược Sư, hay ở trái đất người ta còn gọi với những cái tên thân thuộc: Mê Tín và Lang Băm.

Bùa chú đầu tiên cần một chiếc bút giống như bút lông viết thư pháp để vẽ phù chú, nét thanh đậm nhiều nơi khó đoán. Hắn sắp xếp một chút rồi lấy mảnh giấy mỏng được làm từ da trâu, chất liệu khá ổn, đưa lên nhìn, tấm giấy này có thể tạo được 4 đến 5 phù chú. Suy tính một chút, có thể là hỏa cầu, thủy cầu, phong nhận, phi thân, hoặc cũng có thể là hộ thể phù, bùa yêu trong truyền thuyết không phải là không thể vẽ ra, theo Hàn Vân thì thứ này có thể tạo ra được, nhưng tam đại cảnh giới Pháp Trận / Tu Vi / Hồn Lực phải rất cao, thứ này lại chỉ có thể dùng được cho phàm nhân, tới những cảnh giới cao thì chẳng ai rảnh để làm mấy cái thứ bùa vớ vẩn đó, giống việc bạn có thể biến rồng hóa phượng nhưng lại chọn cách hóa thành một con muỗi vậy, vừa tốn công vừa vô dụng.

Đan dược chưa có thì tạm thời dùng Dược Tán, là một loại thuốc dạng bột, cảnh giới thấp rất hay dùng những loại thế này. Hàn Vân tạo ra phần đa là thuốc chữa thương, một vài bình khác có tác dụng thanh trừ độc tố, hắn muốn chế tạo thêm một số loại dược tán khác, nhưng bản thân mua đồ có hạn, không thể có tất cả dược liệu để làm, ấy thế mà xuân dược thì lại có đủ, nhưng riêng loại này thì thôi đi, hại người hại mình, kiếp trước làm ác nhân hắn cũng chẳng dùng nữa là.

Phủi phủi chút bụi trên người, Hàn Vân đứng dậy. Bùa chú đáng lẽ có 5 cái nhưng lần chế tác đầu tiên có chút không quen với cảnh giới, cũng đã quá lâu rồi hắn mới phải đích thân vẽ bùa, linh lực thêm vào nét vẽ không đúng nhịp thành ra thất bại, mất một mảnh giấy da. Dược Tán thì có đặc biệt nhiều, mười mấy gần hai mươi lọ thuốc nhỏ, màu sắc xanh trắng không đồng đều, lần chế tác này tổng cộng mất 4000, hắn giống như đang trông thấy 40 tờ 100 tệ từ trong ví bay đi, lại nghèo rồi.

Ngày hôm nay Diệp Tuyết Linh cùng Lâm Tiêu Du về khá muộn, từ chiều đã gọi về cho Lâm Hoa nói rằng bà cùng Hàn Vân ăn tối trước, hai người về sau. Cho tới tận hơn 8h tối mới thấy hai cô gái ló mặt về nhà, vừa về đã thông báo một tin buồn:

" Từ mai công ty cho nghỉ tạm thời 2 hôm, riêng Hàn Vân thì nghỉ hẳn, anh không cần đi làm nữa "

" … " Đi làm vừa hết một tuần thử việc thì được nghỉ luôn, cái này có phải hắn biểu hiện quá xuất sắc hay không a?

Diệp Tuyết Linh thật ra không suy nghĩ quá nhiều về thái độ làm việc của Hàn Vân, chủ yếu lí do chính là nội bộ trong công ty đang rơi vào tình cảnh nhạy cảm, cô không muốn có chút dính líu nào bất lợi cho bản thân mình, tuy để Hàn Vân ở lại chưa chắc đã có vấn đề gì nhưng tốt nhất là không có vẫn tốt hơn, dù bên trên điều tra ra hắn hồ sơ cùng bằng cấp giả thì cũng đã nghỉ rồi, không thiệt hại gì lớn chắc sẽ không làm to chuyện đâu.

" Còn nữa, ngày mai anh đi cùng em tới Dương gia một chuyến "

" Cần anh đi nữa hả? "

" Ừ "

Đến Dương gia lần này chính là tới để viếng Dương Lưu rồi, Diệp Tuyết Linh chắc chắn phải đi, Hàn Vân không rõ tại sao cô lại muốn mình đi theo để làm gì, dù gì thì hắn cũng không liên quan gì đến bọn họ, ừ, là theo góc nhìn của người khác.

Diệp Tuyết Linh giống như còn muốn nói gì đó, nhưng lưỡng lự một chút rồi lại bỏ đi, Hàn Vân bên này càng là chẳng biết nói gì, đóng cửa phòng lại.


Nửa đêm, một bóng người từ bên ngoài nhẹ nhàng leo qua cửa sổ vào phòng của Diệp Tuyết Linh, bên trong phòng ngủ tối đen có loáng thoáng chút ánh sáng của bóng đèn ngủ, hắn đi tới bên giường cảm nhận kỹ lưỡng người phụ nữ tuyệt sắc đang nằm, sau một hồi lâu người này mới mở mắt ra, cau mày lẩm bẩm:

" Rõ ràng không có một chút nào là không ổn, cô gái này chỉ là người bình thường mà thôi. Vậy vấn đề là nằm ở đâu? "

Bóng đen này chính là Mạc Khách thần bí của Dương gia, hắn đã xem hết những thông tin tình báo về Diệp Tuyết Linh do Dương Tín chuẩn bị kỹ càng, những thông tin này không có gì sai sót, nhưng do tính cách cẩn thận nên mới tới điều tra lại.

" Có lẽ bản thân cảm nhận sai, Dương Lưu chính là bị điên thật cũng nên "

Đối với người bình thường, lại là người có chút danh vọng của một trong số vài công ty nhà họ Dương, Mạc Khánh chẳng rảnh để ra tay, điều tra tới đây kết thúc được rồi. Vừa lúc xoay người muốn rời đi, hắn giật mình nhìn vào góc giường phía trong, nơi có ít ánh sáng nhất, thình lình có bóng đen đứng tại đó, không có chút động tĩnh nào.

" Cao Thủ " - Hai từ này vang cực lớn trong đầu hắn, gần như trong gang tất, không cần suy nghĩ gì cả, Mạc Khánh quyết đoán phi thân ra ngoài bỏ chạy.

Tiếp đất nhẹ nhàng lộn một vòng, chân trái đạp lấy đà bắn đi như mũi tên, cỏ ở vết chân dẫm bắn lên cùng với đất cát, tường nhà của ngôi biệt thự này cao tới 4 mét nhưng đối với hắn thì chỉ là một cái bật nhẹ, nhảy lên dễ dàng vượt qua.

Chạy xa đến cả cây số, Mạc Khánh mới dám run nhẹ thân hình một cái. m thầm đứng trước mặt hắn, dùng bóng tối che đậy thân thể một cách hoàn mỹ, hơi thở gần như bằng không làm bản thân hắn không nhận ra. Hoặc có thể là bóng người kia không hề thở, suy nghĩ này lóe lên trong đầu làm hắn rùng mình, chẳng lẽ lại đúng như nhân gian hay nói câu " Đi đêm lắm có ngày gặp ma "?

" Vù "

Không để cho Mạc Khánh kịp suy nghĩ thêm, thân thể hắn bỗng dưng nặng trĩu, không thể cử động được, một bóng người phía xa bay từ từ tới, mắt thấy cảnh này, luồng khí lạnh từ dưới thổi lên, không lẽ đúng là âm vật?

" Nửa đêm nửa hôm, đột nhập vào nhà người khác là có ý gì? "

m thanh lạnh nhạt vang lên đánh thức tâm trí của Mạc Khánh, một thanh niên trẻ đang đứng trước mặt, cảm nhận được từng mạch đập của người này, hắn mới yên tâm thở ra một hơi, là người sống.

" Đại nhân vật phương nào, tại hạ có gì đắc tội người? "

" Ta tưởng ông biết rõ rồi chứ? " . 𝗧ìm‎ đọc‎ thêm‎ tại‎ +‎ t𝙧umt𝙧u‎ 𝘺e𝓃.v𝓃‎ +

Là nam nhân duy nhất trong căn nhà kia, trong hồ sơ của nữ nhân tên Diệp Tuyết Linh cũng có nói qua, người này từ nhỏ tới lớn không có điều đặc biệt, còn rất ngu ngốc, không làm việc gì ra hồn cả, trước Mạc Khánh còn suy nghĩ có phải người này giả ngu hay không, tình huống hiện tại lại giống như đang nói với hắn lời xác thực chân thật nhất.

" Vị tiên sinh trẻ này, Mạc mỗ chỉ có chút nghi ngờ muốn xác thực nên mới mạo muội tới thăm, mong rằng cậu bỏ quá cho "

" Vậy sao? Là chuyện của Dương thiếu gia đúng không? Chuyện xác thực của ông đã tới đâu rồi? "

Người kia vẫn mang giọng lạnh nhạt hỏi, Mạc Khánh nhắm mắt hít một hơi sâu, hiện tại còn muốn sống thì phải đưa ra câu trả lời thỏa đáng, hắn mở mắt ra, nói:

" Không có gì, không có gì, tất cả người nhà Diệp Tuyết Linh đều vô can … " - Nhìn thanh niên trẻ gật nhẹ đầu mới dám hỏi tiếp:

" Không biết vị tiên sinh này tới tìm tại hạ có gì cần chỉ bảo? "

Người trước mắt này chắc chắn không tự dưng mà để cho hắn nhiều thời gian như vậy, có thể từ xa khiến thân thể mình đứng im giống như bị điểm huyệt, nếu muốn giết thì hắn đã sớm chết tới vài lần rồi, còn đứng ân cần hỏi han thì chắc chắn là có việc cần nhờ.

" Thẳng thắn, ta thích phong cách võ hiệp của lão, chờ một chút "

Thanh niên kia cầm tờ giấy quay lưng ngồi xuống, không biết đang ghi chép gì đó. Cảm giác thân thể nhẹ bẫng đi, Mạc Khánh đưa tay lau lau mồ hôi, hi vọng người này đặt điều hợp lý, có thể chấp nhận được, đối với tồn tại không thể chạy thoát, việc đầu tiên hắn cần làm chính là giữ được cái mạng già trước.

Không lâu sau, Hàn Vân ghi chép xong mất một mặt giấy đưa cho Mạc Khánh, tờ giấy cùng cái bút bi này là hắn tiện tay lấy trong phòng Diệp tiểu thư, tới hiện tại liền có việc.

" Lão là người của Dương gia, thu thập tình báo đầy đủ, vậy hãy giúp tôi thu thập một chút đồ đạc đi, từng thứ đều được ghi rõ đặc điểm ở trong này rồi, chắc không có vấn đề gì đúng không? "

Đọc từng dòng chữ trong tờ giấy, lại nhìn Hàn Vân cười cười tà mị, Mạc Khánh lông mày cau lại, phần đa đồ vật trong này hắn không biết được, nhưng cũng chẳng thể từ chối.

" Được, Hàn tiên sinh cứ để tôi lo, nhưng phần đa vật liệu trong này tôi không nhận ra được, có lẽ thu thập sẽ không được đầy đủ "

" Không sao, cứ làm hết mình là được, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu, tôi không để lão phải chịu thiệt đâu "

Bộ dạng Mạc Khánh có chút cam chịu, Hàn Vân không biết từ bao giờ đã cầm một chiếc lọ nhỏ đưa tới, Mạc Khánh hiểu ý liền mở nắp, một hơi nuốt xuống chút ít bột bên trong. Một màn này xảy ra, hắn mới vừa ý giải thích.

" Đây là hỗn hợp 9 loại thuốc bổ, có tác dụng bồi bổ giúp cơ thể khỏe mạnh, đặc điểm chung của chúng đều là không mùi không vị. Đặc biệt, cả 9 loại thuốc này đều kị một loại độc cực kỳ hiếm gặp, nếu gặp loại độc này thì ngay lập tức dược tính sẽ bị chuyển đổi thành kỳ độc thế gian, lấy mạng người chỉ trong nháy mắt "

Sắc mặt lão nhân có hơi trắng đi, Hàn Vân mới vừa lòng hạ lệnh trục khách:

" Được rồi, không có việc gì thì về sớm đi "

" Cáo từ "

" Mà khoan … "

Không lẽ hắn lại đổi ý? Mạc lão khó khăn quay lưng, chắp tay hỏi:

" Hàn tiên sinh có việc gì cần nói "

" Lão tên gì ấy nhỉ? "

" … "

" Tại hạ tên là Mạc Khánh, tiên sinh cứ gọi Mạc lão nhân là được rồi "

" Ừ Mạc Lão, có tuổi rồi không nên đi đêm nhiều quá, coi chừng trúng gió lâm bệnh "

Bóng dáng Mạc Khánh khuất xa, Hàn Vân mới thu tầm mắt. Hắn đoán đúng, người này chính là từ chuyện của Dương Lưu mà ra, Lọ thuốc hắn đưa cho lão không phải là kỳ độc gì đặc biệt cả, chỉ là một lọ thuốc giải độc bình thường mà thôi, vốn dĩ có thể dùng thực lực dọa là đủ rồi, nhưng hắn muốn chắc chắn nên lấy tạm một lọ thuốc không mùi vị ra dọa thêm, khiến cho Mạc Khánh giống như chim sợ cành cong, không thể có dị nghị. Còn thuốc độc nói thật là Hàn Vân không có, nghèo như hắn thì tới loại rẻ nhất cũng chưa có tiền mà mua nữa là loại không mùi không vị giống lời, nghĩ tới đây cũng có chút tủi thân, cuộc sống hiện đại thật là nghèo khó quá mà!