Hàn Vân Trọng Sinh

Chương 24: Hắc Ảnh



" Có lẽ nên qua thăm Thanh Phong một chút " - Hàn Vân lẩm bẩm.

Cũng khá là trùng hợp, tòa chung cư nơi Lâm Tiêu Du ở lại gần với phòng nhỏ của Tạ Thanh Phong, nhìn sắc trời đã tối đen nhưng cũng chỉ khoảng 8h, hắn tiện đường rẽ qua khu Tạ Thanh Phong đang sinh sống.

" Hay là thôi đi … "

Đứng trước căn nhà ba tầng, Hàn Vân nhăn mặt. Bởi vì theo cảm nhận của Hắn, trên tầng 3, cũng là phòng của Tạ Thanh Phong hiện tại đang có một sự mờ ám khủng khiếp, hai thân thể dán sát vào nhau âu yếm, từng chuyển động mãnh liệt tạo nên lực va chạm lớn …

" … " Trời đánh tránh miếng ' Ăn ', hai người Tạ Thanh Phong đang ăn uống vui vẻ như vậy, Hắn mà tới thăm thì chắc chắn tình cảm sẽ rạn nứt a, nên là quay đầu về đi thôi …

Trên đường về đi ngang qua một khu công viên tại giữa lòng thành phố, dưới ánh đèn lờ mờ vào buổi tối, ẩn hiện có vài bóng ảnh di chuyển, Hàn Vân hiếu kỳ qua xem một chút.

Hai người nam nữ đang tranh đấu gay gắt cùng một bóng đen lờ mờ, bóng đen này cầm một thanh Katana dài, chém ra từng đường nhanh gọn, hai người đối diện chỉ có thể cật lực chống đỡ.

" Cố lên Hứa Lam, một lát nữa Hạ đại nhân sẽ tới cứu trợ " - người nam nhân nói, đưa thanh đoản kiếm lên đón đỡ đao ảnh của bóng đen.

" Chết tiệt, là lỗi của bên tình báo, Hắc Ảnh này súng đạn bắn không hề hấn, sức chiến đấu lại cao, đâu phải thứ chúng ta có thể đánh lại! " - Nữ nhân kia miệng buông lời chửi thề, có vẻ rất tức giận.

" Cẩn thận "

Nữ nhân tên gọi Hứa Lam bất cẩn, bóng đen chém liền ba đao đến, đao mang mạnh mẽ lấy thế vạn quân mà tới, liền tái mặt, lần này khó mà thoát khỏi. Nam nhân thấy vậy liền liều mạng xông lên đỡ giúp.

" Keng keng " - đỡ 2 đao đầu, tay có chút tê rần.

" Rắc "

Đao thứ 3 tới không gì đỡ nổi, thanh đoản kiếm bị gãy làm đôi, đao mang tiếp tục tới, chém lên vai nam nhân tạo thành một vết thương sâu, chưa hết, bóng đen vẫn tiếp tục đưa kiếm lên tụ lực, muốn chém xuống.

" Quốc Hưng " - Hứa Lam sợ hãi hét lớn.

" Vù Vù "

" Bụp "

Có vẻ là không nên đứng nhìn nữa, Hàn Vân ra mặt, nhanh như chớp phóng về phía Hắc Ảnh, tay đánh liền mấy cái ấn thuật rồi tạo thành chưởng đánh vào ngực, bóng đen trúng chiêu thân thể tan ra thành khói bị hắn thuận tay hút vào một chiếc lọ nhỏ sau đó đóng nắp, không một động tác dư thừa.

" Cậu … cậu là ai? "

Nhìn thấy một màn nhanh gọn lẹ mới xảy ra trước mắt, Hứa Lam ngây người, run giọng hỏi.

Hàn Vân không trả lời, chỉ đứng nhìn lại, người gọi Hứa Lam này là một cô gái trẻ, từ ánh mắt gợi lên vẻ đặc biệt cá tính mạnh mẽ, hai người cứ thế im lặng nhìn nhau hồi lâu, cô gái này vẫn chưa nhận ra điều bất thường? hắn cau mày chỉ tay vào Quốc Hưng, nhắc nhở:

" Nhìn một lát nữa thì hắn không chết cũng tàn thân "

" A … "

Bấy giờ Hứa Lam mới để ý tới người bị thương nằm dưới đất, máu đã sớm chảy ra nhuộm đỏ bộ quần áo, cô vội vàng xé một mảnh vải băng bó tạm thời cầm máu cho Quốc Hưng, có lẽ do mất máu nhiều quá nên đã bất tỉnh.

Hàn Vân không quan tâm nhiều, đặt một lá bùa giấy nhỏ dán lên mặt chiếc lọ cầm trong tay rồi bước đi.

" Chờ chút "

"? " …

" Anh có thể để lại cái bình nhỏ kia không? "

" Cái này là của tôi bắt được, cô lấy để làm gì? "

" Anh chỉ cần để bình nhỏ lại, bao nhiêu tiền, tôi … tôi sẽ đưa "

" Tôi không cần tiền "

Nói ra câu này, Hàn Vân cũng cảm thấy hơi khó tin là phát ra từ miệng của mình, nhưng dù sao một số thứ không phải có tiền là có được.

" Vậy anh muốn gì? "

" Tôi không muốn gì! "

Hàn Vân muốn bỏ đi, Hứa Lam cuống lên, chạy tới kéo tay hắn, đây có thể là một nhiệm vụ cấp A, chỉ cần có bằng chứng hoàn thành thì cô chắc chắn sẽ được thăng chức, không thể để cơ hội vụt mất được.

" Cô muốn làm gì? "

" Anh … Anh … Tôi … " Hứa Lam lắp bắp, đầu óc cố gắng xoay chuyển tìm lý do giữ hắn lại.

" Anh mà dám bước đi thì thôi sẽ hét lên đấy! "

" Hò hét cái gì? "

" Tôi sẽ nói rằng anh vừa mới cưỡng gian tôi "

" … " thật là chẳng hiểu kiểu gì, đầu cô gái này bị nước vào rồi à?

" Đó chỉ là lời vu khống " - Hàn Vân lạnh nhạt nhìn.

" Không phải là vu khống " - Hứa Lam vừa nói vừa đưa tay tự xé áo của mình.

" Nếu như này thì sao? "

" … "

Chỉ muốn giúp người một chút mà toàn chuyện gì đâu không.

" Hiểu rồi, vậy cô không cần phải cố gắng vu khống nữa, tôi sẽ làm thật luôn "

Hứa Lam giật mình, buông tay tránh xa Hàn Vân, lui liền vài bước chân, áo sơ mi trắng lúc trước còn cố gắng xé ra, hiện tại cô lại đưa tay muốn che chắn.

" … " Nhát gan vậy mà còn đi đe dọa người ta.

" DỪNG TAY "

Từ xa, vài người đang chạy tới, có vẻ là cứu hộ của hai người Hứa Lam, nhóm này chia làm hai, một bên nhanh chóng tới vây Hàn Vân vào giữa, bên kia bảo vệ Hứa Lam.

" Hứa Lam, đây là có chuyện gì? Người này là ai? "

Một người trung niên đứng ra hỏi, sau một hồi nói chuyện cùng Hứa Lam mới biết được tình hình, hoàn hảo là cô gái này lại dám khai hết ra, vài người xung quanh mới nới lỏng vòng vây đối với hắn.

" Cô quá ngốc, đã là ân nhân thì phải dùng ơn đáp, chức trách mới tính sau, tính cách trượng nghĩa của cô đi đâu rồi? "

" Hạ Đông đại nhân, tôi biết lỗi "

Hứa Lam cúi đầu, có vẻ đã nhận ra lỗi lầm của bản thân, Hàn Vân một bên cũng âm thầm gật đầu, nếu cô gái này cố ý vu oan thì bản thân không tránh khỏi một chút vướng tay chân.

Hạ Đông cho người đưa Quốc Hưng còn đang hôn mê đi, rồi qua nói với Hàn Vân:

" Thanh niên này, cảm ơn cậu trước "

" Không có gì, chỉ là một lần động tay chân mà thôi "

Nói rồi xoay người, muốn bước đi, việc đã xử lý xong thì hắn cũng không rảnh ở lại.

" Khoan đã "

" Lại chuyện gì nữa? "

" Cậu tên là gì? "

" Hàn Vân "

" Ra là Hàn Vân, tôi là Hạ Đông thuộc tổ chức bí ẩn quốc gia "

Bắt tay cùng Hạ Đông, Hắn chờ ông nói tiếp câu sau, không tự dưng mà người ta lại giới thiệu như vậy.

" Tổ chức này chuyên xử lý những vụ việc bí ẩn trong nước "

" Ừ "

" Cậu có muốn tham gia không? "

Sau khi nghe Hứa Lam nói, Hạ Đông biết người thanh niên trẻ trước mắt này không thể khinh thường được, lại muốn mời chào về đội của mình dù biết là không thể, những người bí ẩn lại có thực lực thường có rất nhiều việc bận, khó mà có thời gian rảnh rỗi, trong lòng ông đã sớm thấy được lời từ chối.

" Bao nhiêu? "

" Cái gì bao nhiêu? " - Hạ Đông đơ ra.

" Lương tháng "

" 10 … Không, 11 ngàn " - suy nghĩ rồi nói thêm:

" Bao ăn ở, có nhiệm vụ mới phải thực hiện, phần đa thời gian đều rất là rảnh … còn nữa, chu cấp bảo hiểm các thứ cũng rất đầy đủ … "

10 ngàn đối với một người bình thường thì khá là ổn rồi, nhưng với Hàn Vân thì có chút hơi thấp.

" 20 Ngàn "

" Không được a thanh niên, chúng ta là làm trong quân đội của Hoa Hạ đế quốc, là bỏ công sức cống hiến cho đất nước, lương làm sao có thể cao như vậy a "

" 17 Ngàn, không quản cái gì mà quân đội, tất cả đối với tôi là vô nghĩa "

" Thành giao "

" … " Cảm giác có hơi sai sai, giống như hắn mới bị lừa một trận vậy.

" Được rồi, đây là danh thiếp của tôi, ngày mai cậu hãy tới đường số 7, trụ sở đặt tại tòa nhà DiLong, nhớ gọi cho tôi trước "

Đội Hạ Đông tới nhanh đi cũng nhanh, giống như vừa thực hiện thành công một mánh khóe lừa đảo, trong tích tắc đã rút gọn, tới cả vật chứng nhiệm vụ trong tay Hàn Vân cũng chưa từng hỏi qua, cứ thế biến mất dưới màn đêm … Hắn tự cảm thấy may mắn, nếu lúc đầu mà lỡ miệng đồng ý luôn thì đúng là lỗ lớn a, tuy rằng khúc cuối giống như bản thân vẫn chưa hề lãi nhưng mà thêm được 6000 cũng là khoản lớn đối với hắn đấy.